Chương 430: Không ngóc đầu lên nổi
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Oanh minh bộc phát.
Một quyền phảng phất như có long ngâm vang vọng, thanh âm gào thét chấn thiên, hóa thành một đầu cự long với hung uy cuồn cuộn hướng về phía một tên Linh tộc trong đó đánh tới.
Ba tên Linh tộc, trong đó bao gồm nữ tử tay nâng Đoạt Mệnh Hoa Tán khi nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi đưa mắt nhìn qua, trong mắt hờ hững giờ khắc này bỗng dưng có một tia rung động, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.
Nàng nhìn qua Nhất Minh trong sát na, sau tựu thu hồi anh mắt, cả người tiếp tục hướng về La Duệ Quân phóng đi.
La Duệ Quân hắn làm sao không biết cô nàng này đang đánh cái chủ ý gì, thế là một thương mạnh mẽ đâm tới, một tay còn lại nhanh chóng hướng về một tên Linh tộc ở cách đó không xa trảo một cái, lôi quang tỏa định, không cho hắn rời khỏi.
Trước đó lấy một địch ba hắn chỉ có thể rơi vào thế hạ phong, bản thân lại không cách nào làm chủ trận chiến, bây giờ thì khác, áp lực đột nhiên nhẹ nhõm khiến hắn thở phào một hơi.
Tại giữa không trung, một thanh niên thân khoác lôi bào, tay nâng trường thương với lôi đình cuồn cuộn, ánh mắt sâm nhiên nhìn về hai tên Linh tộc, phát động cực tốc, trực tiếp lao tới.
Nữ tử thì hoàn toàn không hề có vấn đề gì, nhưng một tên Linh tộc còn lại thì đang bị khóa chặt tại trong lôi hải, không cách nào thoát thân.
Mỗi một nơi đi qua, lôi đình tàn phá bừa bãi, đại lượng lôi quang tràn ngập tứ phương, khiến tên Linh tộc kia không thể không ở lại tại đây cùng với nữ tử chém giết tên sâu kiến này.
La Duệ Quân với kinh nghiệm chiến đấu rất là phong phú, hắn vốn dĩ chính là thiên kiêu trong gia tộc, bản thân càng không phải lớn lên từ trong khuê sương phòng ấm, cho nên muốn đánh bại hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Mặc dù thương thế trên người có chút lớn, nhưng dù là như vậy, cũng không cách nào ngăn cản hắn lấy một địch hai, uy thế kinh người.
Giờ phút này tốc độ của hắn cực nhanh, cực tốc tán khai, sát na tới gần.
Một kích Lôi Thần Thương hướng về cả hai bao phủ mà tới, một thương rơi xuống mang theo lôi đình tàn phá phảng phất như trường giang đại hải lao nhanh, từng đầu thiểm điện liên miên rơi xuống, khiến cho nữ tử cùng với tên Linh tộc muốn thoát thân đi ra cũng là không có khả năng, chỉ còn cách ở lại cùng với La Duệ Quân chiến thành một đoàn, oanh động tứ phương.
Mà đồng thời cũng vào lúc này, một quyền của Nhất Minh đồng dạng rơi xuống, hướng về một tên Chân Nguyên cảnh linh tộc hung hăng oanh tới.
Tên linh tộc này là một trung niên với y phục rách rưới, một thân khí tức đã không phải ở vào trạng thái đỉnh phong, trước đó cùng với hai tên Linh tộc đồng bạn liên thủ trấn áp tên Nhân tộc sâu kiến, hoàn toàn không hề chú ý động tĩnh ở chung quanh.
Dù sao thì Nhất Minh cũng không có chân nguyên ba động, nếu hắn không tự chủ bạo lộ thực lực, không có một Chân Nguyên cảnh nào lại để ý tới một tên võ giả sâu kiến như vậy cả.
Mãi cho tới khi Nhất Minh tung ra một quyền hướng về phía hắn đập tới, cảm giác nguy cơ xông thẳng lên não hắn mới phát giác, chính mình thế mà lại bị một tên sâu kiến cho tập sát, đây quả thật là không cách nào tưởng tượng nổi!
Cảm giác được nguy cơ tới gần, hắn xoay người nhìn lại, hai mắt lộ ra hung quang, hai tay nhanh chóng ấn niệm pháp quyết, một ngón tay khô bại nhanh chóng từ sau lưng hoành xuất hư không, hướng về một quyền kia trấn áp mà tới.
“Sâu kiến lại dám đánh lén bản tọa, ngươi đây là muốn tìm cái chết!” trung niên quát chói tai một tiếng, bàn tay hung hăng hướng về thân ảnh của Nhất Minh nhấn mạnh xuống dưới.
Ngón tay khô bại cùng với một quyền va chạm vào nhau, lập tức oanh minh quanh quẩn.
Cũng vào thời khắc này, sắc mặt của trung niên đột nhiên biến hóa, chỉ thấy một kích toàn lực của chính mình thế mà lại bị một quyền kia oanh không còn hình bóng, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Hắn không cách nào lý giải được, tên sâu kiến này thế mà lại mạnh như vậy, điều duy nhất hắn có thể đoán được chính là tên này che giấu thực lực của chính mình.
Một kích vừa rồi song phương thể hiện ra thực lực hoàn toàn không xê xích gì với nhau, thế là hắn cũng lập tức an tĩnh trở lại.
Kinh nghiệm sống lâu năm để cho hắn minh bạch, chính mình so với tên sâu kiến kia cũng không có bao nhiêu chênh lệch, thế là hắn cũng không có ngần ngại mà xông thẳng về phía trước, lập tức xuất thủ.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Nhất Minh cùng với tên trung niên này tựu va chạm cùng với nhau, trong lúc nhất thời long uy hổ chấn, khí diễm ngút trời, một phương với thuật pháp bay nhanh tiếp cận, một phương chỉ dùng từng quyền từng quyền nhẹ nhõm phá giải.
Cả hai riêng phần mình bộc phát ra chiến lực kinh người, tốc độ đều nhanh đến cực hạn, tiếng oanh minh tựa như hồng chuông phát động, vang vang vang vang.
Trong chốc lát, theo hai tay của tên trung niên huy động, đã có hơn trăm đạo thuật pháp phóng xuất ra ngoài, khẩn thiết va chạm, mà Nhất Minh thì hắn cũng không có đứng yên tại chỗ, thân hình liên tiếp xê dịch, chậm rãi tiếp cận tới gần.
Mỗi đạo thuật pháp rơi vào trước mặt của hắn, đều bị một quyền một quyền oanh không còn hình bóng.
Linh lực trong người nhanh chóng suy giảm, dù là như vậy, so với Chân Nguyên của tên trung niên kia, tốc độ suy giảm này hoàn toàn không đáng nhắc tới, bởi vì hắn có huyết bào gia thân cộng thêm tiểu long quanh quẩn, một thân chiến lực càng là kinh diễm toàn trường, nhao nhao thất kinh!
Từ xa xa quan chiến một màn này, ai ai cũng nhìn thấy cái tốc độ kia, rõ ràng chính là đang liều mạng, làm cho đại địa bên dưới nhao nhao lay động, đại phong nhấc lên từng cơn bão táp kinh người, càng là có từng đạo thuật pháp oanh tạc rơi xuống, theo hai người giao chiến mà kích xạ du tẩu.
Vào thời khắc này, Nhất Minh dường như đã sử dụng toàn bộ thực lực của bản thân, linh lực tại bên trong cơ thể không ngừng tiêu hao, huyết bào gia thân khiến sức phòng thủ của hắn giảm đi không ít, nhưng bù lại là từng quyền oanh ra lại giống như vạn sơn hàng lâm, sức tàn phá kinh khủng không gì sánh được.
Thời gian không trải qua bao lâu, từ lúc cả hai liều mạng giao phong cho tới bây giờ, thần sắc của tên trung niên đã biến ảo không biết bao nhiêu lần, từ bình tĩnh cho tới kinh ngạc, từ kinh ngạc cho tới chấn kinh, cuối cùng là từ chấn kinh biến thành kinh hãi!
Biểu lộ của hắn theo từng quyền của Nhất Minh áp sát tới gần mà xảy ra biến hóa!
Bởi vì từng đạo thuật pháp của hắn hoàn toàn không cách nào ngăn chặn thân hình của tên sâu kiến này tiếp cận tới gần, mà từng quyền của tên sâu kiến này oanh ra lại khiến hắn tiêu tốn một lượng lớn chân nguyên mới mang nó oanh thành từng mảnh.
Người ngoài nhìn vào trông như rất là nhẹ nhàng tình cảm, nhưng chỉ có hắn mới có thể biết, một quyền mà tên sâu kiến kia tung ra có bao nhiêu đáng sợ!
Thuật pháp của bản thân chính diện giao phong phảng phất như đánh vào một tòa núi lớn, tòa núi này không những cứng rắn phi thường mà còn mang theo một chi uy không cách nào tưởng tượng.
Mỗi một lần oanh ra, bản thân của hắn có cảm giác như bị ngàn đao xé rách, thân thể càng lúc càng không chịu nổi, thậm chí còn thấy huyết nhục trên thân chậm rãi rách ra, máu tươi vẫy xuống.
Cũng chưa dừng lại ở đó, hai mắt của hắn khi trực diện một quyền kia phảng phất như nhìn thấy một đầu cự long nhìn chằm chằm, cảm giác đau nhói xông thẳng vào trong mắt khiến tơ máu liên tục nổi lên, càng là như vậy hắn càng lui về phía sau, không dám tới gần.
Một màn này được rất nhiều cường giả ở xung quanh nhìn thấy, dù cho là Nhân tộc hay là Linh tộc, cường giả của song phương đều hít vào một ngụm khí lạnh, quả thật là không dám tin tưởng!
Nhưng dù là không tin tưởng, bọn hắn cũng không thể không tin.
Nếu như trước kia có ai nói với bọn hắn một võ giả chưa từng ngưng tụ chân nguyên lại có thể mang một tên Chân Nguyên cảnh đè lên đánh, bọn hắn liền sẽ chụp chết ngay lập tức, để cho người người biết được, võ giả cùng với chân nguyên cảnh, rốt cuộc là chênh lệch lớn tới mức nào.
Nhưng bây giờ khác biệt, tên Nhân tộc võ giả này không những mang tên Linh tộc kia đè lên đánh, mà bản thân còn không hề có vẻ gì là thụ thương một chút nào, quả thật là để cho người người chấn kinh!
Bọn hắn ở khoảng cách xa khi nhìn vào từng quyền oanh ra, hai mắt cũng cảm nhận được từng tia nhói nhói, không cần nói tên Linh tộc đang bị nhằm vào, hắn đang cảm nhận như thế nào, không ai biết được, cũng không muốn biết.
Theo Nhất Minh tiếp cận càng lúc càng gần, từng quyền tung ra càng phát ra hung mãnh, thương khung bên trên dường như theo từng quyền rơi xuống mà phát ra oanh động mãnh liệt.
Gió nổi vân dũng, thiên lôi cuồn cuộn, chấn động bát phương!
Rất nhiều cường giả ngước mắt nhìn lên, trong mắt không cách nào che giấu được sợ hãi ở trong lòng, tại thương khung bên trên, các vị đại nhân dường như lại xuất thủ càng thêm hung mãnh thì phải!
Thương khung biến hóa, Nhất Minh cũng không thèm để ý tới, từng quyền của hắn rơi xuống khiến cho thân thể của tên trung niên linh tộc càng là không nhịn được phun ra từng ngụm máu tươi, một thân khí tức càng là suy yếu đến cực điểm.
Trải qua một quãng đường theo đuổi không bỏ, bản thân lại tiêu hao lượng lớn tinh huyết, đến bây giờ chỉ còn lại một phần chân nguyên trong người, hắn muốn chạy trốn, đã là không có khả năng.
Giờ phút này hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, bản thân càng là cố hết sức mang từng quyền kia oanh thành từng mảnh, thế là hai tay không ngừng huy động, trong miệng càng là gầm thét mãnh liệt, hai mắt tràn đầy xích hồng, đại phong nhấc lên tầng tầng gợn sóng.
Thậm chí còn có ngón tay khô bại hiển hóa tại giữa không trung, âm phong cuồn cuộn nhấc lên bốn phía.
Từng đạo thuật pháp liên tục tung ra, ngón tay khô bại hàng lâm, rơi vào trên từng quyền kia phảng phất như tảng đá lao vào cự sơn, chỉ có thể là ầm vang phá toái.
Thân thể nhịn không được lui về sau, máu tươi từ trong miệng không ngừng trào ra, cả người đều thê thảm đến cực điểm.
Khí tức của một Chân Nguyên cảnh đang không ngừng từ trên cao phi tốc giảm xuống, trong nháy mắt tựu bị hàng trăm quyền ảnh bao trùm vào bên trong, toàn thân đều kịch liệt run rẩy, hai mắt liền có máu tươi chảy ra, thân thể cũng đồng dạng sụp đổ.
Thẳng tới khi khí tức của một chân nguyên cảnh biến mất không còn, chỉ còn lại một thanh âm nổ tung trên đại địa, truyền khắp bốn phương tám hướng, lại một tên Chân Nguyên cảnh, chính thức tuyên cáo vẫn lạc!