Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 172

Lúc này, bốn minh tinh người đẹp nói chuyện hết sức vui vẻ với bốn anh chàng đẹp trai.

Tôi ở bên cạnh, giống như một cái bóng đèn điện to vậy.

Tôi thật sự ấm ức quá. Thật muốn đạp cửa ra ngoài, nhưng tôi lại cực kỳ muốn đi Phú Sĩ trượt tuyết.

Bạn nghĩ tôi có rất nhiều cơ hội ra nước ngoài phải không? Bây giờ Lạc Mộ Thâm đang sai người đi làm gấp thủ tục xuất ngoại cho tôi, nếu như tôi đi về. Tôi còn muốn làm việc ở Lạc Thị nữa hay không?

Tôi quyết định ở lại, được rồi, bốn người đẹp đến rồi, tôi thật sự an toàn rồi, làm bóng đèn thì làm, cũng không thể chết được?

Tôi nhìn đồng hồ, đã một giờ đêm rồi, tôi vội vàng nói: “ Mọi người tiếp tục nói chuyện, tôi đi ngủ trước có được không? Tôi thật sự rất buồn ngủ rất buồn ngủ rồi.”

Trên thực tế, tôi thật sự chịu không nổi cảnh làm bóng đèn cho bọn họ, dặc biệt là nhìn thấy Tần Á Á dựa vào bên cạnh Lạc Mộ Thâm ngọt ngào, khiến tôi cảm thấy không vui lắm.

Đương nhiên, tôi hết sức coi thường việc không vui của mình, Tô Tư Nhuỵ, không phải việc của mày, đó là sếp của mày có hiểu không?

Phương Trạch Vũ gật gật đầu: “ Được, anh bảo người sắp xếp phòng cho em, Nhuỵ Tử, nếu như em buồn ngủ thì em lên lầu ngủ trước đi, mấy người bọn anh chơi bài.”

Tôi đành phải gật đầu.

Bảo mẫu dẫn tôi lên, lên đến tầng 3, thật là biệt thực rất to rất to, rất nhiều phòng, mỗi việc quét dọn thôi cũng tốn công sức rồi.

Đúng là được mở to tầm mắt.

Tôi được dẫn đến một căn phòng hết sức sạch sẽ trang nhã, giống như tiêu chuẩn của khách sạn năm sao vậy, tôi cực kỳ thích hình dáng cổ điển tao nhã của chiếc đèn chùm treo trên tường.

“ Cô Tô, tối hôm nay cô nghỉ ngơi ở đây nhé, có gì dặn dò, cô ấn chuông là được, tôi sẽ lên chăm sóc hầu hạ cô.” Bảo mẫu trẻ có khuôn mặt tròn tầm 20 tuổi kính cẩn nói với tôi, “ đây là quần áo ngủ chuẩn bị cho cô.”

Cô ta đặt bộ quần áo ngủ màu hồng trên giường, bộ quần áo đó hết sức dễ thương, phần trước áo còn có hình mèo Kitty cười đáng yêu nữa.

Phương Trạch Vũ bọn họ thật là chu đáo, vừa chủ định tối hôm nay ngủ ở nhà anh ta, lập tức dặn dọ người nhà chuẩn bị quần áo ngủ cho chúng tôi, không phải lo lắng gì, chơi với những người này, đi đâu cũng chỉ cần mang theo cái mồm là được, cần cái gì đều mua ngay lập tức, hơn nữa đều là đồ tốt.

Tôi gật gật đầu, bảo mẫu trẻ liền đi ra ngoài.

Tôi cầm lấy bộ quần áo ngủ đi vào nhà tắm, nhanh chóng tắm rửa, sau đó mặc bộ quần áo ngủ đó rồi chui vào chăn, chầm chậm nhắm mắt ngủ.

Tôi không biết bốn thanh niên và bốn người đẹp đó ngủ từ lúc nào, không biết bọn họ ngoài chơi bài ra còn chơi gì nữa, tóm lại, tôi không để ý gì hết.

Trong mơ, vậy mà tôi lại mơ thấy Lạc Mộ Thâm và Tần Á Á trên giường, cảnh tượng đó khiến người khác cũng phải phun máu, còn tôi ở trước giường quan sát, tôi nhớ tôi vẫn còn tức hầm hầm, cả bụng đầy máu ghen.

Không biết ngủ đến mấy giờ, tôi tỉnh giấc, cảm giác rất khát, muốn dậy uống ngụm nước, tôi định giơ tay ấn vào chiếc chuông, nhưng nhớ ra tôi không nen làm phiền bảo mẫu ngủ, bảo mẫu người ta cũng không dễ dàng gì, tôi cũng không phải thiên kim tiểu thư gì cho cam?

Nghĩ đến đây, tôi ngồi dậy, lần sờ bước, tôi nhớ ra rồi, phòng khách có nước uống, cho nên tôi muốn đi xuống lầu tự lấy nước uống.

Từ trong phòng đi ra, tôi lần sờ trong bóng tối đi xuống lầu, may là không phải quá đen, trong phòng vẫn có ánh trăng hắt ngoài cửa sổ vào.

Đương nhiên, tôi cũng không biết đèn ở chỗ nào mà!

Tôi xuống lầu, muốn tìm máy lọc nước ở chỗ nào, phát hiện ở chỗ rèm cửa sổ hình như có cái gì đó, lại động động, tôi lập tức nhớ lại tối hôm nay xem bộ phim kinh dị 4d đó, a ya ya, đó là ma sao?

Từ cửa sổ trèo lên sao?

Tôi “ hừ” một tiếng lên, tôi nhìn thấy người đó đột nhiên quay ngoắt đầu lại.

Mẹ ơi, đầu của tôi lập tức hiện ra hình ảnh ma nữ trong bộ phim kinh dị đó, tôi lấy bình hoa bên cạnh, ném mạnh về phía bóng đen đó.

“ Xạch.” Bóng đêm sáng loé lên, chiếc bình hoa rơi vỡ trên nền đất.

“ Có chuyện gì thế? Có chuyện gì thế?” tôi nghe thấy các âm thanh tạp âm, sau đó giọng nói từ trên lầu vọng xuống, các bóng đèn sáng lên, tôi quay đầu nhìn thấy Phương Trạch Vũ bọn họ và bốn người đẹp đó từ trên lầu đi xuống.

Tôi lại ngoảnh đầu nhìn, trước tấm rèm cửa sổ đó là Lạc Mộ Thâm, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, dưới chân là bình hoa vỡ vụn.

Tôi suýt chút nữa ngất đi, chuyện gì thế này, tại sao tôi lại nhìn sếp vĩ đại đó của tôi thành ma chứ? Còn ném bình hoa vào người ta?

“ Cô nửa đêm không ngủ phát bệnh điên gì thế?” Lạc Mộ Thâm trầm mặt nói.

“ Tôi.....tôi xuống tìm nước uống? Tôi nghĩ anh là ma. Anh Đại Thâm, anh không ngủ lại đứng ở đây làm gì?” Tôi cứng họng líu lưỡi nói, trong ấn tượng của tôi, Lạc Mộ Thâm giờ này đang ôm người đẹp Tần Á Á ngủ chứ, tại sao muốn thế này lại đứng cửa cửa sổ hóng gió chứ?

“ ha ha, Mộ Thâm, cậu làm gì thế?” Phương Trạch Vũ cười nói, tôi nhìn thấy đằng sau anh ta, người đẹp Viên Viên vẫn đang ôm chặt cánh tay của anh ta, mặt đỏ hây hây.

Tần Hạo Nhiên cũng như thế, có người đẹp ôm.

Tần Á Á cũng mặc bộ đồ ngủ mỏng manh xuống lầu, cô ta ôm chặt Lạc Mộ Thâm, nũng nịu nói: “ Mộ Thâm, tại sao anh không ngủ lại đứng ở đây?”

Lạc Mộ Thâm nhìn cô ta, bình thản nói: “ Không có gì, chỉ là không ngủ được, cho nên đứng trước cửa sổ hóng gió chút.”

“ Mộ Thâm, không ngủ được, anh gọi em chứ?” Tần Á Á xót thương dựa đầu vào cánh tay của Lạc Mộ Thâm, dáng vẻ nũng nịu.

Tôi ngây ngô đứng ở đó, đầu như màu trắng trống rỗng, anh ra sẽ không tức giận chứ? Sẽ không đạp tôi ra khỏi Lạc Thị chứ?

Tôi phát hiện tôi bây giờ hễ có tình huống gì xảy ra, phản ứng đầu tiên chính là sợ mất bát cơm ăn.

“ Ha ha, đúng thế, người đẹp bên cạnh, còn nỡ bỏ rơi người đẹp mà đi hóng gió sao. Mộ Thâm, cậu bây giờ thật sự cổ quái quá.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ Tớ ngủ không quen nhà cậu, được chưa.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Trạch Vũ bọn họ, “ đi, lên lầu, ngủ.”

Anh ta kéo Tần Á Á lên lầu, cũng chẳng thèm nhìn người khác một cái.

“ Hì hì, mình biết tại sao Mộ Thâm không ngủ.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ Tại sao?” Lương Cẩn Hàn cười nói.

“ Cậu ấy bị bộ phim kinh dị doạ cho không dám ngủ nữa. Ha Ha.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ có lẽ thế, còn nói là không sợ, bắt bọn mình thua 400 vạn.” Phương Trạch Vũ cười nói, “ Phải bắt cậu ra nôn ra bằng được.”

Anh ta huýt sáo một hơi dài: “ Đi thôi, ngủ tiếp đi, còn chưa tỉnh. Nhuỵ Tử, em nói bảo mẫu mang nước cho em là được, còn tự xuống lấy làm gì. Thôi kệ em đấy, bọn anh đi ngủ tiếp đây.”

Mấy người bọn họ lại dẫn người đẹp đi ngủ tiếp, chỉ còn thừa lại tôi đờ đẫn đứng trong phòng khách.

Nhìn những mảnh vỡ của bình hoa trong phòng khách, lại nghĩ vừa nãy nhìn thấy hình bóng cô đơn của Lạc Mộ Thâm đứng trước cửa sổ, tôi nhẹ nhíu mày lại, anh ta đang nghĩ gì thế?

Bình Luận (0)
Comment