Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 192

“ Đâu có, chỉ có mỗi mình thôi.” Châu Đình nói, “ Nhuỵ Tử, hồi đầu tại sao mình lại nhắc nhở cậu? Mình cảm thấy tên Lạc Mộ Thâm này là một người đàn ông quá nguy hiểm, mình không phải đã nói với cậu rồi sao? Chúng mình không phải là người cùng một thế giới với anh ta, nếu như cậu thích anh ta, chắc chắn sau sẽ rất đau khổ, anh ta đùa giỡn với tình cảm phụ nữ nhiều hơn Đường Nhiều nhiều, mình cũng đã nói với cậu rồi? Đường Nhiên đá cậu, cậu đau lòng một thời gian rồi thôi, nếu như bị Lạc Mộ Thâm đá, có lẽ cậu sẽ đau lòng cả đời này.”

Tôi cắn môi nói: “ Châu Đình, mình không bị anh ta đá.”

“ Bây giờ thì có khác gì chứ? Bây giờ người ta không khác gì đang đá cậu sao? Cậu xem, người ta không để ý đến cậu. Cậu mềm yếu quá, tên Lạc Mộ Thâm này, thật sự quá lợi hại, mình thấy anh ta cố tình đối tốt với cậu, khiến cậu yêu anh ta, sau đó anh ta lật mặt, hoàn toàn chiếm thế chủ động, cậu xem cậu bây giờ thành ra thế này, anh ta chắc chắn đợi cậu mặt dày lao vào anh ta, đến lúc đó, người ta làm gì cậu cũng không phản kháng được.” Châu Đình tiếp tục nói.

Tôi nhẹ cắn cắn môi, là như thế sao?

Lạc Mộ Thâm đối tốt với tôi, không phải thật tâm, thực ra là muốn tôi giống những người phụ nữ khác chủ động lao đến, cái đó gọi là lạt mềm buộc chặt?

“ Nhưng anh ta bây giờ không để ý đến mình? Thậm chí anh ta còn không bảo mình cùng đi tiếp đón khách hàng, lại dẫn An An đi.” Tôi lại kể lại những việc xảy ra lúc chiều cho Châu Đình nghe, nói đến sự thay đổi của An An, tôi cảm thấy đau lòng vì An An.

Châu Đình thở dài một tiếng, cậu ấy nhẹ nhàng an ủi tôi: “ Thực ra mình cũng cảm thấy An An thay đổi rất nhiều, cậu ấy không còn là người con gái giản dị mộc mạc nữa, dã tâm của cậu ấy lớn quá, mình cũng đã từng khuyên cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe, ngược lại còn nói mình đố kỵ cậu ấy, mình cũng chẳng thích nói cậu ấy nữa, cậu đề xuất cho An An làm thư ký tổng giám đốc, mình nghĩ An An rất muốn được giống như cậu, có thể dựa vào Lạc Mộ Thâm một chút, cậu ấy bây giờ thật ra hám lợi mất khôn, giống như kẻ ham tiền vậy, thôi đi, Nhuỵ Tử, không cần vì cậu ấy mà nghĩ ngợi làm gì, mình biết cậu đối với cậu ấy đã hết tình hết nghĩa, đường là do bản thân đi mà ra, chỉ hy vọng cậu ấy sau này đừng có hối hận. Đến mức tại sao Lạc Mộ Thâm lại dẫn cậu ấy đi cùng, mình nghĩ, bây giờ, anh ta đang trốn tránh cậu.” Châu Đình đột nhiên nhớ ra gì đó, “ Lạ quá, nếu như dựa vào lí lẽ của chúng ta trước đây, bây giờ cậu thích anh ta, anh ta nên lợi dụng thời thế mà giữ lấy cậu, nhưng tại sao, anh ta lại trốn tránh cậu chứ? Đây gọi là lạt mềm buộc chặt sao? Mình thật sự có chút không hiểu.”

“ Còn nữa, anh ta bây giờ bảo mình đi đến làm ở dự án hoa viên Đỉnh Minh, mình phải theo dự án này, tạm thời không làm ở toà nhà Lạc thị nữa, mà là đi đến Vương Thị bên đó làm liên lạc viên.” Tôi lại kể cho Châu Đình biết.

“ Thật sự lạ quá, Nhuỵ Tử, mình phát hiện lòng dạ tên đàn ông này khó đoán quá, thật không phải cùng một thế giới với bọn mình, thôi vậy Nhuỵ Tử, vẫn là lời cũ, anh ta đã né tránh cậu, càng tốt, cậu cũng tránh xa anh ta ra, có lẽ rời khỏi anh ta, cậu sẽ không đau lòng.” Châu Đình nói, “ Đúng rồi Nhuỵ Tử, mình cảm thấy Dạ Thiên Kỳ đó rất tốt, thấy anh ta đẹp trai sáng sủa lại có tiền, cậu có thể cân nhắc về anh ta xem.”

“ Anh ta?” Tôi khịt mũi khinh thường, “ Mình còn lâu mới thèm, mỗi lần ở cạnh anh ta, mình đều gặp đen đủi, mình còn lâu mới thích loại công tử bột đó, nhìn thấy đã ghét.”

“ Ghét sao? Sao mình lại cảm thấy anh ta cực kỳ đáng yêu. Đáng tiếc, anh ta không thích mình, nếu như thích mình, mình lập tức bổ nhào đến.” Châu Đình cười nói.

“ Hứ, đồ mặt dày.” Tôi cười Châu Đình, “ Đúng rồi, nói đến đây mới nhớ, cậu gần đây đi xem mặt thế nào rồi?”

“ Ôi giời, cậu vừa nhắc đến khiến mình buồn chết mất, lẽ nào đàn ông tốt trên thế giới chết hết rồi sao? Cậu biết không gần đây mình đi xem mặt quả thật như ở địa ngục, không biết đấy đều là những người kiểu gì nữa? Mặt mũi chẳng ra làm sao, keo kiệt, biến thái này nọ mình đều gặp”, Châu Đình tức giận nói, “ còn có tên vừa gặp lần đầu tiên đã muốn đi nhà nghỉ với mình, tức điên lên được.”

“ Ha ha ha ha.” Tôi bị Châu Đình đùa làm cho cười phá lên, “ thế càng nói rõ cậu có sức hấp dẫn.”

“ Hấp dẫn cái lông ấy?” Châu Đình tức hầm hầm nói, “ tên đàn ông đó có lẽ gặp ai cũng muốn tranh thủ lợi dụng. Còn tên nữa, mình kể cho cậu nghe Nhuỵ tử, càng khiến mình tức chết, vừa gặp đã hỏi mình: Bố mẹ em có bảo hiểm dưỡng lão không? Bố mẹ em có thể giúp em mua nhà ở đây được không? Mua nhà rồi nhất định phải ghi tên của anh ta, thật sự khiến mình tức điên, mình không gả được cho ai chắc? Mình chết cũng không lấy mấy loại đàn ông đó.”

Tôi nghe Châu Đình nói mà cười ngặt nghẽo.

“ Cậu nói đi xem mặt, mình cũng nhớ ra, lần trước mình cũng gặp phải đối tượng xem mặt kỳ quặc, sau đó bị Lạc Mộ Thâm phá hỏng rồi.” Tôi nhớ ra vụ lần trước đi xem mặt rồi kể cho Châu Đình nghe.

Châu Đình lại khó hiểu nói: “ Lạ thế nhỉ, nói như thế, anh ta vẫn rất lo lắng cậu sẽ gặp phải loại cặn bã gì đó, anh ta xem ra rất quan tâm cậu, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Mình bây giờ cũng không hiểu rốt cuộc anh ta có tình cảm gì với cậu? Không muốn? Nhưng lại cũng không can tâm để tên đàn ông khác cướp cậu khỏi tay?”

Tôi trầm xuống, đúng thế, tôi cảm thấy bản thân như rơi vào ma trận vậy, như Châu Đình nói, rốt cuộc Lạc Mộ Thâm đối với tôi như thế là có ý gì?

Thích hay không thích?

Nếu như nói thích tôi, sao còn né tránh tôi; nếu như nói không thích, tại sao lại quan tâm bảo vệ tôi như thế, không phải ai anh ta cũng đối xử như thế, anh ta không phải kiểu người có lòng nhân ái như thế.

Buôn chuyện với Châu Đình mãi hồi lâu tôi vẫn còn lưu luyến, mãi mới tắt máy, tôi chui vào chăn, nghĩ đến khoảng thời gian trước sau khi quen biết Lạc Mộ Thâm, tôi càng khó hiểu.

Lạc Mộ Thâm, anh là một tên đàn ông lòng dạ đen tối, anh mê hoặc tôi thành công rồi, khống chế tôi, nhưng bây giờ lại không để ý đến tôi, né tránh tôi, tôi nên làm thế nào đây?

Tôi nghĩ ngợi linh tinh một lúc lâu, mãi mới ngủ được, trong giấc mơ, tôi lại mơ thấy Lạc Mộ Thâm lần nữa, anh ta cầm cụm san hô xanh xinh đẹp đó, nói với tôi: “ Đầu lợn, cụm san hô xanh này đẹp hơn trái tim tôi, tôi tặng cho cô, thực ra cũng chính là trái tim của tôi.”

Sau đó, tôi ngạc nhiên nhìn cụm san hô xanh đó biến thành trái tim đỏ, còn không ngừng rỉ máu, còn Lạc Mộ Thâm bịt chỗ máu chảy đó, cười nói với tôi: “ Đầu lợn, tim của tôi tặng cho cô, cô nhất định phải giữ lấy. Như thế, tim của tôi, mới có thể mãi mãi ở bên cạnh cô.”

Tôi lập tức bị doạ cho tỉnh, mở trừng mắt, nhìn thấy ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy, cụm san hô xanh đó vẫn sáng lấp lánh ánh quang..... ở bên cạnh nó, là gấu bông pikachu đáng yêu mà Dạ Thiên Kỳ tặng tôi.

Tôi thở dài một hơi: sau này con đường của tôi biết đi thế nào, tình cảm của tôi, nên làm thế nào đây?

Bình Luận (0)
Comment