Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 217

Vừa nhìn thấy họ tôi suýt chút nữa bật cười, hai vị thiếu gia chuyên chỉ tay năm ngón đó cũng thảm hại chẳng kém, khoé miệng trái của Dạ Thiên Kỳ xây xước, khoé miệng bên phải của Lạc Mộ Thâm cũng thế, vết thương của hai người bọn họ đều rỉ máu, mặc dù không nghiêm trọng bằng tôi.

Không sai, tôi là kẻ đen đủi nhất. Vậy mà tôi còn có thể cười được.

“ Tôi không sao.” Tôi cố chịu đau nói với bọn họ.

“ Lạc Mộ Thâm, nếu không phải nể mặt Nhuỵ Tử, tối nay tao liều mạng với mày.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

Lạc Mộ Thâm cũng chẳng chút tình nghĩa mà đáp: “ Đấy cũng là điều tao muốn nói với mày?”

Tôi nhìn hai người bọn họ lại đang đấu đá nhau, vội vàng cao giọng nói: “ Kính nhờ hai người, hai người để cho tôi sống có được không? Dạ Thiên Kỳ, anh mau về nhà dưỡng thương đi, anh lấy nhiều như thế, còn không mau về nhà nghỉ ngơi!”

Tôi tức hầm hầm trừng mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Nhuỵ Nhuỵ...... tại sao bảoo anh về, mà không bảo hắn ta.” Dạ Thiên Kỳ không nhịn được còn định nói gì đó, tôi lập tức nói: “ Nếu như anh không nghe tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, hậm hực nói: “ Được thôi, nể mặt Nhuỵ Nhuỵ, tao bảo qua cho mày, Nhuỵ Nhuỵ, vậy anh về trước, anh sẽ gọi điện cho em sau.”

Lạc Mộ Thâm hầm hầm trừng mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ rời khỏi phòng bệnh, tôi mới thở một hơi dài.

“ Anh Đại Thâm, anh bị thương rồi?” Tôi cố gắng đưa tay lên chạm vào vết thương nơi khoé miệng và một bên mắt gấu trúc của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm hậm hực né tránh, dáng vẻ như thế, giống như người chồng chịu ấm ức vậy.

“ Này, anh đừng có nhỏ mọn như thế chứ? Sờ một chút không được sao? Tôi còn thảm hại hơn, chẳng trách các anh thì thôi, anh lại còn tức tôi nữa.” Tôi bĩu môi nói.

Lạc Mộ Thâm nghĩ một lát, không còn tránh né nữa, tôi chạm nhẹ vào khoé miệng anh ta, anh ta xuýt xoa nhẹ.

“ Đang bình thường, tự nhiên đánh nhau làm gì chứ? Hai người có chuyện gì vậy? Gặp nhau cứ như kẻ thù vậy.” Tôi lẩm bẩm nói.

“ Vốn dĩ đã là kẻ thù, còn giống cái gì chứ?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ Nhuỵ Nhuỵ, tại sao cô gọi hắn ta đến?”

Anh ta vừa nói như thế, tôi lập tức thấy ấm ức: “ Tôi vốn dĩ muốn gọi anh Đại Thâm đến, nhưng không phải anh không nghe máy sao? Vì cứu Tiểu Dũng đứa bé đó, tôi mới gọi điện cho Dạ Thiên Kỳ, vừa may Dạ Thiên Kỳ mang nhóm máu O dương tính rh, cứu Tiểu Dũng, nếu không, tiểu Dũng có lẽ không cứu được ấy.”

Tôi ấm ức nói, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Mộ Thâm trở nên ấm áp hơn, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói: “ Xin lỗi, tại vì tôi có việc, không nghe thấy, nếu biết như thế tôi sẽ lập tức đến, tôi nhìn thấy số điện thoại của cô, lập tức gọi lại mà!”

Không biết tại sao, nghe thấy anh ta nói như thế, tôi cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều, có cảm giác trong tim ấm áp, Lạc Mộ Thâm, anh ta không phải người lạnh lùng vô tình, anh ta nhìn thấy số tôi gọi, lập tức chạy đến, còn dẫn theo mấy người nhóm máu O.

“ Cảm ơn.” Tôi nhẹ nhàng nói.

“ Nhưng anh đang bận gì thế? Ban ngày tôi gọi điện cho anh, cũng không có ai nghe máy.” Tôi lại cảm thấy hơi ấm ức.

“ Tôi........” Lạc Mộ Thâm đặt tay của tôi lên môi anh ta, tôi cảm thấy ngón tay tôi có thể cảm nhận được hơi thở và sự ấm áp của bờ môi đó, mặt tôi lập tức đỏ lên, “ Nhuỵ Tử.....tôi có thể không nói được không?”

Anh có thể không nói mà?

Tôi thật sự rất muốn hỏi có phải những lúc đó anh ta đang thân mật tình cảm với cô gái nước pháp đó, nhưng, tôi không dám hỏi.

Tôi dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống riêng của sếp chứ?

Tôi cúi đầu xuống, nhìn vào tay của mình.

Dù sao đi nữa, anh ta nhìn thấy điện thoại tôi gọi, anh ta đã lập tức gọi lại cho tôi, còn vội vàng đến, trong lòng tôi đã được an ủi phần nào rồi.

Nhưng, tôi thật sự không mong phải nhìn thấy anh ta và Dạ Thiên Kỳ đánh nhau.

Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu lên, nhìn khoé miệng bị thương của Lạc Mộ Thâm. Mặc dù ở khoé miệng bị thương, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh ta, thậm chí khiến người khác có cảm giác thương anh ta hơn.

Tin rằng lúc này, người con gái nào cũng muốn ôm anh ta vào lòng?

Thằng cha này......

Nghĩ đến đây, tôi nhẹ nhàng thở dài nói: “ Anh Đại Thâm, tôi thật sự không hiểu lắm, tại sao anh và Dạ Thiên Kỳ giống như có thù oán vậy? Cứ gặp nhau là đối đầu, còn đánh nhau nữa.”

Tôi thật sự rất khó hiểu, hai người xuất sắc như thế lẽ nào không trở thành bạn tốt được sao?

Tại sao cứ gặp nhau là như kẻ thù vậy?

Lạc Mộ Thâm suy nghĩ một lát.

“ Cô thật sự muốn biết sao?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

“ Đúng thế, nếu không tôi luôn cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ họng, nếu như Dạ Thiên Kỳ thật sự không tốt, vậy thì tôi sẽ không gặp anh ta nữa, nhưng tôi không biết, nếu như tôi cứ từ chối người ta như thế, luôn cảm thấy không lịch sự lắm.” Tôi chân thành nói.

Lạc Mộ Thâm bình thản nói: “ Tôi và Dạ Thiên kỳ, đúng là bạn từ nhỏ, hồi còn mẫu giáo đã quen biết rồi, hồi đó thường xuyên chơi cùng nhau, thật sự là bạn tốt.”

A? Thì ra bọn họ thực sự là bạn từ nhỏ?

“ Bố của hắn ta và bố tôi vốn dĩ cũng là bạn tốt, thậm chí trên thương trường còn hợp tác làm ăn, nhưng sau đó vì mâu thuẫn lợi ích, bố chúng tôi mỗi người một ngã, sau này do tranh giành thị trường, làm không tốt, kinh doanh của chúng tôi chồng chéo, cho nên có lúc cũng tranh cướp khách hàng, trong một lần đấu thầu, tôi giúp bố tôi nghĩ cách giành gói thầu từ tay bố của Dạ Thiên Kỳ, kết quả bố của Dạ Thiên Kỳ tức đến nỗi nhồi máu mà bại liệt, việc này vốn dĩ là rất bình thường trên thương trường, nhưng lại làm cho hai nhà thành ra thù oán, Dạ Thiê Kỳ tức lồng lộn, trước mặt tôi đã từng thề rằng, thù này nhất định phải trả, hắn ta đã từng chỉ vào mặt tôi mà nói, hắn ta sẽ không tiếc phải đánh đổi thứ gì để báo thù, hắn ta sẽ khiến tôi phải đau khổ, kể cả những người tôi để ý, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua. Hắn ta muốn tôi phải nếm được cảm giác đau khổ tận tim như thế nào.”

Nghe anh ta nói như thế, tôi không kìm được thở dài một tiếng, thì ra hai nhà Dạ Và Diệp có thù oán như thế. Tôi luôn cho rằng hai người bọn họ là vì phụ nữ, xem ra tôi quá tầm thường rồi.

Tôi chớp chớp mắt, đờ đẫn nhìn Lạc Mộ Thâm.

Người mà anh ta để ý sao?

Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn tôi, anh ta tiếp tục nói: “ Cho nên, tôi không muốn hai người thân thiết, tại vì tôi lo hắn ta sẽ gây bất lợi cho cô, Dạ Thiên Kỳ, hắn ta vẻ ngoài cười đùa cợt nhà không nghiêm túc, nhưng con người hắn ta thật sự không đơn giản, ít nhất không giống vẻ bề ngoài đơn giản như thé, tôi rất lo anh ta tiếp cận cô, là để báo thù tôi.”

“ Báo thù anh sao?” Tôi cau nhẹ mày lại.

“ Đúng thế, hắn ta đã từng nói, kể cả những người tôi để ý, hắn ta cũng không tình nghĩa mà cướp đi, hắn ta muốn cho tôi nếm thử cảm giác đau khổ. Dạ Thiên Kỳ vẻ mặt cười hìhì hà hà, ba lăng nhăng nhưng thật ra ý chí hết sức kiên cường, bây giờ người quản lý tập đoàn Dạ Thị chính là Dạ Thiên Kỳ.

Lạc Mộ Thâm buột mồm nói.

Tôi lại chớp chớp mắt, giả bộ không có chuyện gì: “ Tại sao thế được chứ? Tôi không phải người Lạc tổng để ý mà.”

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi chăm chú, đôi mắt của anh ta sâu như biển, dường như có gì trong đôi mắt đó không nói rõ được.

Anh ta cúi xuống, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment