“ Nhuỵ Tử.....” Lạc Mộ Thâm muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi nói được tên tôi mà thôi.
“ Lạc Tổng, anh về đi, trời tối tuyết lớn, lái xe cẩn thận.” Tôi nhẹ giọng nói, vẫn nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Lạc Mộ Thâm thở dài, anh ta cầm áo khoác, liếc nhìn tôi một cái, rồi đi ra ngoài, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó: “ Lạc Tổng......”
Lạc Mộ Thâm quay đầu lại rất nhanh: “ Nhuỵ Tử, có việc gì thế?”
Tôi nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó, rất thành thật nói: “ Lạc Tổng, tôi muốn từ chức, có phải cần phải đánh báo cáo từ chức không? Tôi thấy trên tivi có làm như thế.”
Lạc Mộ Thâm giật mình nhìn tôi, anh ta đột nhiên nói: “ Anh không cho phép!”
Vừa nãy là ánh nhìn ấm áp lướt qua, anh ta lại trở lại độc quyền và cương quyết.
“ Ha ha.” Tôi cười nhạt nhẽo, dựa vào gối, nhẹ giọng nói: “ nhưng tôi thật sự không còn muốn cùng làm việc với Lạc tổng nữa, tôi không muốn mình mặt dày như thế, để cho tôi một chút tự trọng, Lạc Tổng đã không thích tôi, vậy thì để cho tôi đi đi!”
“ Không được, anh đã đồng ý với Tử Gia sẽ chăm sóc tốt cho em.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Anh là đồng ý với Tử Gia, nhưng Lạc Tổng đừng quên, tôi đã đủ tuổi vị thành niên, lạc Tổng không phải là người giám hộ của tôi, tôi có quyền chọn lựa đi đâu, tôi cảm thấy mình đã không nhất thiết phải ở lại Lạc Thị nữa rồi.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Cụp mắt xuống, tôi không muốn nhìn ánh mắt của Lạc Mộ Thâm, tôi không biết bây giờ trong ánh mắt anh ta là thần sắc gì nữa.
“ Tô Tư Nhuỵ, em là muốn báo thù anh có phải không?” Lạc Mộ Thâm đột nhiên nói.
Anh ta đột nhiên bước nhanh đến, hầm hầm vứt áo khoác của anh ta lên giường, một tay kéo tôi từ trên giường dậy, tôi giống như cọng rơm trong cánh tay anh ta vậy, tôi nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt đẹp trai đó mà không chớp mắt.
Tôi nhìn thấy, trong mắt anh ta là vẻ đau khổ, đúng thế, tôi không nhìn nhầm, là đau khổ.
Anh ta đau khổ như thế nhìn tôi, anh ta dùng lực cắn vào môi mình đến nỗi gần như máu sắp chảy ra rồi.
“ Tô Tư Nhuỵ.......” Anh ta hầm hầm gọi tên tôi như thế.
“ Lạc Tổng, lẽ nào từ chức mà cũng không được phép sao?” Tôi nhẹ giọng nói.
“ Anh không đồng ý.” Hai tay Lạc Mộ Thâm càng giữ chạt lấy bờ vai nhỏ bé của tôi hơn, vẻ ngang ngược của anh ta lại hiện lên rồi: “ Tô Tư Nhuỵ, em cho rằng em muốn đi là đi sao? Tôi sẽ không để cô đi đâu.”
“ Nhưng mà tôi bây giờ thật sự không muốn làm việc cùng Lạc Tổng nữa, tôi không muốn ảo tưởng nữa.” Tôi nói, “ Lạc Tổng, nếu không thế này đi, nếu như anh không muốn tôi đi, anh để tôi đi hoa viên Đỉnh Minh, tôi phối hợp cùng làm việc với An An.”
Lạc Mộ Thâm sững sờ nhìn tôi: “ Lẽ nào em không muốn làm việc cùng tôi nữa?”
“ Không muốn nữa” Tôi nhẹ giọng nói, “ Tôi không muốn trở thành thư ký của Lạc Tổng nữa, tôi cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa tại vì tôi thích Lạc Tổng, Lạc Tổng vốn dĩ lại không thích tôi, khiến tôi cảm thấy e ngại, cho nên, tôi không muốn làm việc trong công ty nữa, ít nhất khoảng thời gian này tôi không muốn, tôi nghĩ, tôi vẫn nên đi dự án hoa viên Đỉnh Minh đó làm việc, hoặc là đợi dự án hoa viên Hà Bạn khởi công, tôi sẽ đi hoa viên Hà Bạn. Tóm lại, tôi muốn yên tĩnh, Lạc Tổng đừng hỏi tôi gì thêm nữa.”
Lạc Mộ Thâm đờ đẫn nhìn tôi, tôi không biết anh ta đang nghĩ gì.
“ Em quyết định rồi sao?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi tôi.
“ Đúng thế, tôi không phải loại người biết người ta không thích mình còn cố bám lấy, tôi đã từng nói, thứ đồ này được hai bên tình nguyện coi trọng, nếu như đối phương không tình nguyện, tôi đương nhiên sẽ bỏ đi, còn tôi từ trước đến nay không phải người thích cầm thì cầm mà thích đặt thì đặt xuống ngay được, nếu như tôi tiếp tục đảm nhận công việc thư ký của Lạc Tổng, mỗi ngày nhìn thấy anh, tôi sẽ rất buồn, tôi làm việc không được, còn Lạc Tổng, cả ngày nhìn thấy tôi, có lẽ cũng sẽ không vui, cho nên, tại sao không để cả hai đều vui chứ? Cho nên, tôi quyết định, đi đến nơi khác khiến đầu óc tôi tỉnh táo một chút.” Tôi từ từ nói, hai tay vẫn cầm chặt góc chăn.
Lạc Mộ Thâm vẫn không nói gì nhìn tôi, đôi mắt của anh ta rất sâu, tĩnh mịch sâu thẳm mà rung động người khác.
Nhưng, lúc này, tôi không muốn nhìn vào mắt anh ta nữa.
Tôi chỉ muốn né tráng, tránh anh ta càng xa càng tốt.
“ Nếu như Lạc tổng không đồng ý, tôi sẽ lập tức từ chức, hồ sơ giấy tờ về tôi gì đó, tôi đều không cần, Trung Quốc rộng lớn thế này, tôi đi đến đâu, Lạc Tổng còn có thể tìm được sao?” Tôi nhẹ giọng nói.
Đúng thế, khi nói ra câu nói này, anh biết lòng tôi khó chịu thế nào không?
Lạc Mộ Thâm trầm lặng một lúc, anh ta hỏi tôi: “ em quyết định rồi?”
“ ưhm.” Tôi quả quyết gật gật đầu.
“ Được. Thế thì cô đi đến hoa viên Đỉnh Minh làm việc.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, “ Có lẽ, làm cùng bạn học có thể cười cười nói nói, cô sẽ vui hơn một chút.”
Tôi lẩm bẩm trong mồm.
Cùng bạn học làm việc sao?
Tôi biết tôi bây giờ ở cùng An An, cậu ta sẽ cười cười nói nói với tôi sao?
Cậu ta hận tôi đến chết ấy.
Nhưng, tôi không còn nơi nào khác để đi, trừ phi rời khỏi Lạc Thị.
“ Được, ngày mai tôi sẽ đi hoa viên Đỉnh Minh báo danh.” Tôi điềm tĩnh nói, “ Lạc Tổng, anh về đi, đã rất muộn rồi. Tạm biệt.”
Tôi cố làm ra vẻ thái độ lạnh lùng.
“ Tạm biệt, cô cũng ngủ ngon nhé.” Lạc Mộ Thâm bước về phía trước một bước, anh ta vẫn có thói quen giơ ngón tay muốn vuốt nhẹ sống mũi tôi, động tác này đã thành thói quen tự nhiên giữa hai chúng tôi, anh ta rất thích như thế, tôi cũng rất thích hưởng thụ khi anh ta bao dung và chiều chuộng tôi như thế, giống như hơi thở tự nhiên giữa hai chúng tôi vậy.
Nhưng, lúc này, anh ta đưa tay ra, tôi lập tức nghiêng người né tránh, ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, tôi biết, trong mắt tôi lúc này mang đầy tuyệt vọng, Lạc Mộ Thâm, anh đã không thích tôi, thế thì đừng mang đến cho tôi ảo giác, khiến tôi mơ h.
Việc này còn đau khổ hơn dùng giao giết người.
Tôi cảm thấy nước mắt mình sắp chảy ra rồi.
Thực ra, đều là do tôi sai, là tôi luôn ảo tưởng, Lạc Mộ Thâm từ trước đến nay chưa từng nói thích tôi? Tại sao tôi lại luôn mơ tưởng anh ta thích tôi chứ.
Tôi cho rằng, anh ta thích tôi cũng xuất phát từ yêu, thực ra, không sai, anh ta thích tôi chính xác là vì yêu, nhưng không phải vì yêu tôi, mà là vì yêu quý Tử Gia, muốn làm đúng di nguyện của Tử Gia.
Tô Tư Nhuỵ, mày thật sự đáng cười, nói ra ngoài, có lẽ người trong thiên hạ sẽ cười cho mày thối mũi.
Tôi cố hết sức kìm nén nước mắt của mình, không muốn nước mắt từ khoang mắt chảy ra, tôi chỉ im lặng nhìn Lạc Mộ Thâm.
“ Nhuỵ Tử....tôi đi đây.” Lạc Mộ Thâm cuối cùng cũng nói.
“ Ưhm, tạm biệt, Lạc Tổng!” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Nhuỵ Tử, không thể gọi tôi một tiếng anh Đại Thâm được sao?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
Tôi không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, anh ta quay người, chán nản rời khỏi phòng tôi, nhìn cánh cửa lớn lạnh lùng khép lại sau lưng anh ta, tôi bổ người lên giường, gào khóc nức nở.
Thì ra, đây mới là tình yêu xuất phát từ trái tim tôi sao, nhưng, tình yêu này sao lại đáng cười như thế chứ.