“ Được thôi, thế thì để tôi xem cô làm thế nào chạy khỏi lòng bàn tay tôi?” Lạc Mộ Thâm bị chọc cho tức điên rồi, anh ta hầm hầm rút tay mình lại, quay người đi vào trong xe, đạp chân ga, chiếc Koenigsegg thể thao đó lại lần nữa vụt ra khỏi tầm mắt tôi với tốc độ 400 dặm, vẫn giống như khi chúng tôi bắt đầu quen nhau như thế, phụt khí xe đầy vào mặt tôi.
Tôi tức nhặt một cục đá nhỏ ném về phía đó: “ Lạc Mộ Thâm, anh là đồ tồi!”
Đương nhiên, tôi không ném trúng nổi chiếc xe đó.
Sau đó, tôi đau lòng khuỵu xuống, ôm đầu khóc oà lên, tôi cảm thấy mình rất ấm ức rất ấm ức, đúng thế, cảm giác ấm ức đó, khiến tôi gần như phát điên.
Dường như những ngày này nỗi uất ức trong lòng cùng nước mắt tuôn trào ra, tôi đứng bên đường khóc nức nở, may là người ở công trường ít, nếu không, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của tôi như thế, có lẽ đều cho rằng tôi từ bệnh viện tâm thần chạy ra. Ha ha.
Tôi vừa đi vừa khóc, khi tôi chen được lên xe bus, tôi vẫn không ngừng khóc, mọi người đều tránh tôi xa một chút. Có hai nguyên nhân, tại vì lúc này trông bộ dạng tôi quá khác người, hai là tôi khóc bi thảm như thế, trên mặt toàn là đất cát nhem nhuốc, cho nên, dù cho trên xe bus rất đông, nhưng xung quanh tôi rất thoáng, bọn họ sợ tôi làm cho quần áo họ cũng bẩn theo.
Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ ngờ rằng lại có một ngày thảm hại như thế này.
Cho đến khi về đến nhà, vào trong nhà, tôi phờ phạc rũ rượi đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào trong gương thấy mình nhếch nhác thảm hại, tôi không kìm được cười một cách đau khổ, thật sự làm khó Lạc Mộ Thâm rồi, rất biết đối nhân xử thế, đối diện với hình ảnh tôi như thế, vẫn có thể kéo tay tôi được, không đạp tôi xuống cống là may.
Tôi thật sự bái phục phẩm cách thân sĩ và cách đối nhân xử thế của Lạc Mộ Thâm, nhìn cách giáo dục của người ta như thế, tôi nhìn lại khuôn mặt đầy đất cát của mình trong gương cười như mếu.
Vặn nước ra bồn rửa mặt, tôi rửa kỹ khuôn mặt của mình, vúc nước vào mặt, dầm mặt mình vào đáy chậu nước, rất nhanh, trên mặt nước như có một tầng bùn vậy.
Tôi đột nhiên nhớ ra một câu nói: đàn ông là nước mà thành, đàn ông là bùn làm ra, còn tôi là cả nước và bùn trộn lẫn mà thành.
Tôi thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.
Chẳng dễ dàng gì để có thể rửa trôi bụi đất trên người, tôi quấn khăn quanh người bổ nhào lên giường, khóc nức nở đau khổ.
Tôi chưa bao giờ ngờ rằng cuộc đời mình lại rơi vào cảnh bi thảm thế này.
Người tôi yêu lại không yêu tôi. Tôi giống như kẻ ngốc vậy, khiến mình tự coi thường mình.
Tôi không biết làm thế nào có thể khiến tôi đỡ buồn chán và đau lòng, tôi chỉ biết nếu như cứ mãi thế này, tôi chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
Nghĩ đến đây, tôi chọn bừa một bộ quần áo, thậm chí cũng chẳng cần thử quần vào áo có hợp nhau không, tôi xách túi xách tay đi ra khỏi nơi ở của mình.
Tôi ra khỏi khu tôi ở, tìm một chiếc taxi, bảo tài xế tìm cho tôi một hộp đêm, tôi muốn đến đó.
Tài xế lái xe có lòng tốt nhìn qua gương chiếu hậu nhìn tôi, thở dài nói: “ Cô gái, bây giờ đã rất muộn rồi, con gái như cô một mình đi hộp đêm làm gì? Rất nguy hiểm. Hay là quay về đi!”
Tôi thừa nhận tài xế lái xe nói rất đúng, nhưng lúc này suy nghĩ của tôi đã không còn bình thường nữa, tôi cười khẩy nói với tài xế taxi: “ chú tài xế, đừng quản nhiều việc như thế, cháu muốn đi, chú lo gì cháu nguy hiểm hay không? Sao thế? Sợ cháu không có tiền trả chú sao?”
Tôi từ trong túi xách lấy ra mấy tờ một trăm tệ, ném về phía tấm thuỷ tinh ngăn các giữa ghế tài xế và các ghế khác, sau đó cười khẩy nói: “ Tiền ở đây, đưa cháu đi, nếu như chú không đưa, cháu cũng sẽ tìm xe khác đưa cháu đi.”
Vị tài xế hơn 40 tuổi đó liếc nhìn tôi, ông ta thở dài một hơi nói: “ Được thôi.”
Ông ấy khởi động xe, lái xe đưa tôi đến hộp đêm nổi tiếng của thành phố A này “ hoa hồng đen.”
Tôi không cần tiền trả lại, chẳng thèm để ý nhảy xuống khỏi taxi, đẩy cửa xe lại “ rầm” một tiếng.
“ Cô gái, cô vẫn nên sớm về nhà nhé.” Vị tài xế lái xe tốt bụng đó nhắc nhở tôi.
Nếu như bình thường, tôi sẽ cực kỳ cảm kích, nhưng lúc này, đầu tôi đã phát điên rồi, tôi nghe không lọt tai những lời muốn tốt cho tôi. Tôi bây giờ, thật sự muốn trút ra cho vơi lòng, chỉ là muốn hành hạ bản thân.
Có lẽ, khi tôi phát điên, tối sẽ quên Lạc Mộ Thâm, quên tình yêu đáng thương của tôi, quên tình cảm sâu đậm mà tầm thường của tôi. Quên đi hình bóng ký ức sâu đậm nhất của anh ta trong tim tôi.
Tôi muốn uống rượu, tôi phải uống rượu.
Đây là cách nghĩ duy nhất trong tôi lúc này.
Tôi cũng chẳng thèm nhìn vị tài xế tốt bụng đó, xách túi của mình đi vào hộp đêm Hoa hồng đen.
Quả nhiên, vừa đi vào, không khí ngột ngạt đã bao trùm lấy, lũ người nhảy múa loạn lên.
Ánh đèn tờ mờ nhấp nháy các góc, trên mặt mỗi người đều phản lên màu sắc kỳ quái, nền nhạc sôi động kích thích khiến con người ta phát cuồng, giữa sân nhảy là tốp nam nữ đang uốn éo giật người nhảy nhót, trên bục cao, ca sĩ tóc dài cũng hát theo tiếng nhạc ầm ĩ đó, bầu không khí sôi động toả ra khắp nơi khiến nội tâm con người cũng điên cuồng theo.
Âm thanh này khiến tâm trạng u uất nặng nề trong lòng tôi đỡ hơn rất nhiều, quả nhiên, tôi cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều, vốn dĩ trong lòng cảm thấy nặng nề giờ cũng thấy dễ chịu hơn.
Thực ra, mặc dù đây là nơi ăn chơi thác loạn điên cuồng, còn tôi, bây giờ đang cần chính là sự điên cuồng đó.
Nếu như trước đây, tôi vốn dĩ không thích đến đây, tôi ghét không khí ngột ngạt ở những nơi này.
Nhưng lúc này, tôi cảm thấy hiện tại ở đây thật sự rất gần gũi.
Ha ha, tôi đã biến thành người đàn bà xấu rồi sao?
Tôi liêu xiêu loạng choạng đi đến trước quầy bar, hết sức đập xuống bàn, lớn tiếng nói: “ cho tôi mười ly rượu cốc-tai.”
Nhân viên pha chế rượu mặc áo gile đen kỳ lạ nhìn tôi hỏi: “ Thưa cô, cô muốn uống rượu gì ạ?”
Tôi cười khẩy nói: “ Nhiều lời thế làm gì? Rượu gì mạnh thì đem ra đây, rượu gì dễ làm tôi say thì tôi uống rượu đó.”
Tôi bây giờ cần nhất chính là say.
Thực ra, cảm giác say say rất tuyệt, tôi bây giờ ghét nhất sự tỉnh táo, khi tôi đau khổ, tôi thật sự giống như một con chim đà điểu lao đầu vào trong cát vậy, không muốn bước ra nữa.
Đúng thế, tôi muốn trốn tránh, trốn tránh trái tim tôi, trốn tránh Lạc Mộ Thâm, còn rượu, chính là công cụ tốt nhất của tôi.
Đây chính là nguyên nhân tại sao tôi lại đến đây.
“ Mau rót rượu cho tôi, mau rót rượu, anh sợ tôi không trả tiền sao?” tôi lại lần nữa rút tiền từ trong túi ra, đập tiền lên quầy bar, toàn bộ tiền mặt đều vung lên quầy.
Nhân viên pha chế ngán ngẩm lắc đầu, rót cho tôi 10 ly rượu 7 màu như sắc cầu vồng vậy.
Tôi lên nhìn lần lượt 10 ly rượu đó, mỗi ly đều như hiện lên nét bi thương đau khổ của tôi.
Tôi cười thảm hại, nâng một ly lên hỏi: “ Đây là rượu gì?”
“ Rượu này có tên là nước quên tình.” Nhân viên pha chế nhẹ nhàng nói.
Rượu quên tình.