Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 247

" Nhụy Nhụy, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy! bố mẹ chỉ lo con chỗ ăn chỗ ở không được tốt thôi." Mẹ tôi lo nghĩ nói.

" Mẹ, mẹ lo gì chứ? con gái của mẹ giỏi lắm lắm, mẹ biết không? giờ con đã là trụ cột của công ty đấy, rất nhiều công ty khác đến đón rước con, nói sẽ trả lương gấp đôi cho con, còn cũng đang nghĩ xem có nên đổi chỗ làm việc khác hay không đây, người của Lạc Thị này á, đều là anh tài cả, rất nhiều các công ty khác muốn cướp lấy." Tôi giả bộ nói, " Sau này, dự đình tìm một công việc nhẹ nhàng hơn, lương không cần quá cao, một năm 3,5 mươi vạn là được rồi." Tôi cười nói.

" Con của mẹ giỏi quá." Mẹ tôi cười tươi như bông hoa đang nở.

" Chuẩn ạ," Tôi ngẩng cao đầu nói, " Bố mẹ không biết Nhụy Nhụy của bố mẹ cừ như thế nào đâu, giờ lương một năm của con cũng cả trăm vạn, thanh toán bất kỳ một hóa đơn gì cũng 3,5 mươi vạn rồi, một tháng kiếm hơn bảy mươi vạn, có bao nhiêu người ao ước được như con đấy, trong số các bạn vừa tốt nghiệp ra trường thì con là người kiếm được nhiều tiền nhất." Tôi tiếp tục chém gió.

Chém đến đây, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, tôi nên giữ cho mình một chút tiền, sao đều đi quyên cho viện phúc lợi hết rồi, tôi luôn muốn mua cho mẹ và bà tôi mỗi người một chiếc áo lông chồn, mua cho bố tôi ông tôi mỗi người một bao xì gà, nhưng, trong tay tôi lúc này, chỉ còn có một nghìn. Mẹ ơi, tôi tiếc số tiền đã đi quyên góp quá, rất muốn nói với viện trưởng Dương tôi cần một chút trong số đó, nhưng hễ nghĩ đến, tôi lại cảm thấy như thế thật xấu hổ.

A ya ya, tôi lập tức hối hận đến mức ruột cũng xanh đi rồi.

May mà người thân của tôi họ không hề giận khi tôi không mua quà về cho họ, họ vẫn rất vui vẻ khi nghe tôi nói dối.

" Nhụy Nhụy, cháu biết không? bây giờ cháu đã trở thành thần tượng của những người xung quanh rồi, tất cả bọn trẻ ở quanh đây đều lấy cháu làm mục tiêu phấn đấu đấy, Tiểu Thắng con của chú hai của cháu, còn viết một câu để làm động lực phấn đấu: Học tập chị Nhụy Nhụy!" Bà tôi vui vẻ cười nói.

" Ôi ôi ôi." Tôi xấu hổ cười, học tập tôi? Ha ha, tốt nhất đừng học tập tôi, tôi chém gió lợi hại như thế, chứ thực ra tôi chỉ là một đứa ngốc nghếch, một con cún con thất bại.

" Nhưng mà, lần trước cô Tiêu giới thiệu bạn trai cho con đó, cháu trai của cô ấy về nói con cặp với sếp, làm tình nhân của sếp, nên bố mẹ rất tức giận, đã cãi nhau một trận với cô Tiêu, bây giờ, bố mẹ đều không nhìn mặt cô ta nữa rồi." Mẹ tôi nói.

Khuôn mặt đầy giận dữ.

Tôi biết ngay là cái gã Đỗ Vân Phong đó sẽ nói xấu tôi mà, thế là sau đó, tôi cười nhạt một tiếng.

" Là anh ta nhìn thấy, sếp của con tốt với con, thế nên anh ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tưởng là con và sếp có quan hệ gì đó, nhưng thực ra đâu có gì, sếp chỉ là xem trọng con, quan tâm giúp đỡ con trong công việc. Thế nên mọi người cũng không phải lo lắng đâu. Sếp của bọn con rất tốt với con." Tôi cười nói, nhưng mặt vẫn vô cùng đau khổ.

" Vậy thì mẹ yên tâm rồi." Mẹ tôi cười nói, " Nhụy Nhụy, lãnh đạo coi trọng con là việc tốt, nhưng nhớ là đừng để lãnh đạo của con chiếm lấy tình yêu của con đấy."

Tôi cúi đầu ăn cơm, khẽ nói: " Không đâu ạ. Mọi người không biết bạn gái sếp của con là những nhân vật nào đâu, đó đều là những minh tinh người mẫu nổi tiếng cả, Hoàng Minh Nguyệt, Tần Á Á mọi người có biết không, đó đều là một trong những người yêu cũ của sếp con đấy. Bọn con vẫn cùng nhau ăn cơm, mẹ nói sếp của con liệu có để tâm đến con không?"

" Thật à? Đến Tần Á Á cũng là người yêu của lãnh đạo sao? Thế chắc chắn sẽ không quan tâm đến con rồi," Mẹ tôi vui vẻ nói, " Sao con không xin tấm ảnh với chữ ký của Tần Á Á à? Bà của con cũng rất thích Tần Á Á đấy."

Tôi dường như muốn đứng lên bỏ chạy, mẹ à, con chẳng nhẽ xấu xí lắm sao?

Đáng tiếc, mọi người không biết giữa tôi, Lạc Mộ Thâm, Tần Á Á đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ, Tần Á Á cũng không thèm nhìn mặt tôi nữa.

Tôi bây giờ chỉ có thể ăn để quên đi mọi chuyện.

Thế nên tôi cắm đầu ngồi ăn.

Tôi phải ăn nhiều một chút, vì tôi đã thất tình rồi, thất tình là liều thuốc giảm béo hữu hiệu nhất, trong nửa năm tôi thất tình tới hai lần, lại càng gầy hơn, tôi sắp thành tờ giấy mà bất kỳ cơn gió nào cũng có thể thổi bay đi rồi.

Vì thế, tôi phải ăn càng nhiều hơn nữa.

May mà bố mẹ tôi làm rất nhiều món, không thì chẳng thể đủ cho mình tôi ăn.

Cứ như thế, tôi ở nhà chơi cùng bố mẹ ông bà hai ngày, nói rất nhiều chuyện với họ, cùng ông bà tập thái cực quyền, đi dạo công viên, hàng xóm xung quanh, ai cũng mang con tới thăm tôi, bởi vì tôi là thần tượng của con của họ, họ đưa con tới là muốn khuyến khích con cái của mình, điều này có thể hiểu được.

Tôi cũng đang nghĩ, tôi có nên thu vé vào cửa hay không đây.

Nếu như mọi người biết tôi đã nghỉ việc ở Lạc Thị, thì họ sẽ nghĩ gì về tôi đây? Bây giờ tôi chẳng thể nghĩ ra là nên nói dối thế nào nữa.

Để tránh sự nghi ngờ của mọi người trong gia đình, tôi liền nói sắp phải đi công tác, nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng của mọi người khi tôi bước lên chuyến tàu tới thành phố S, nhìn những nếp nhăn trê gương mặt của ông bà tôi, nhìn mái tóc đã bạc của ba mẹ tôi đứng dưới ga vẫy tay chào, tôi lại một lần nữa cất tiếng khóc, xin lỗi, ông bà ba mẹ, con nói dối mọi người rồi.

Giờ tôi không phải là nhân viên của Lạc Thị nữa, không còn là thần tượng trong lòng của các bạn nhỏ nữa, tôi phải đi tới một thành phố mới, bắt đầu cuộc sống, làm việc từ đầu, tôi phải vượt qua tất cả, lần này, tôi phải cố gắng làm việc, kiếm tiền mua cho bà và mẹ áo lông chồn, mua cho ông và ba thuốc.

Tôi ngồi trên tàu khóc không thành tiếng, làm cho mọi người xung quanh ai cũng hiếu kỳ nhìn tôi.

3 giờ sau, tôi bước xuống ga tàu của thành phố S.

Thành phố S là một tỉnh hội nổi tiếng của vùng đông bắc, sự phồn hoa ở nơi đây cũng không kém gì thành phố A, nhiệt độ lạnh hơn thành phố A rất nhiều, tôi mặc trên người một chiếc áo khoác mùa đông mỏng, ngồi trên tàu, tôi như sắp bị đông cứng lại.

Mẹ ơi, đang quen với nhiệt độ không quá lạnh ở thành phố A như thế, giờ tôi cần phải thích nghi với nhiệt độ ở đây một chút.

Tôi xách hành lý của mình lếch thếch đi ra khỏi nhà ga, nơi đây, tôi chưa từng tới, tôi lựa chọn tới đây, là bởi vì, ở đây, cách quê tôi tương đối gần, cũng là vùng đông bắc, ở đây, tôi không quen một ai, cũng chẳng ai biết sự có mặt của tôi cả.

Vì thế, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu ở một thế giới hoàn toàn mới này.

Bởi vì ngại, cũng sợ bị cướp, thế nên, trên người tôi chỉ còn lại không đến một nghìn tệ, vì thế, tôi phải nhanh chóng tìm cho mình một phòng đơn để thuê, sau đó tập trung tìm việc.

Kéo hành lý vất vả cả một buổi chiều, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của môi giới nhà đất, tôi đã tìm thuêđược một căn phòng đơn khoảng chừng 40m vuông.

Phòng rất nhỏ, xây dựng cũng đã lâu, may mà những đồ dùng trong phòng tương đối đầy đủ, tiền thuê phòng là 500 tệ, tôi cắn răng nộp cho chủ nhà 500 tệ tiền nhà và 20 tệ tiền môi giới, nói đi nói lại, chủ nhà mới đồng ý để tháng sau tôi sẽ nộp tiền thuê nhà theo quý.

Tôi nghĩ, nếu như tháng sau tôi chưa tìm được việc thì làm thế nào?

Sau khi tiến môi giới và chủ nhà đi ra, tôi dọn dẹp lại một chút căn phòng của mình, sau đó nằm lên chiếc giường đơn giản, ngắm nhìn hoa văn trên trần nhà.

Nói thật, ở căn phòng Lạc Mộ Thâm cho tôi mượn, rồi vào ở căn phòng này, tôi cảm thấy khác biệt quá lớn, nơi đây giống như tôi vừa bước vào một thế giới tăm tối vậy.

Haizz, đúng là tiết kiệm chuyển hoang phí thì dễ, nhưng từ hoang phí chuyển tiết kiệm thì thật sự quá khó!
Bình Luận (0)
Comment