Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 260

Sau đó, anh ta hình như nhạy cảm đột nhiên bịt miệng của mình lại.

Sau đó, anh ta lại vui vẻ cười.

Tôi khẽ lắc đầu, chán ngãn nhìn anh ta, hậm hực nói: " Anh thật là..."

" Mau nấu cơm cho anh đi, anh rất muốn thử xem tay nghề nấu ăn của Nhụy Tử của anh thế nào." Dạ Thiên Kỳ cười nói.

" Tôi ở đây chẳng có gì cả," tôi nghĩ một lúc, " Tôi chỉ có thể làm cho anh một bát mỳ trứng gà cà chua. Có ăn không?"

" Ăn, tất nhiên là sẽ ăn, sao lại không ăn chứ? Chỉ cần là của em nấu, mặn ngọt thế nào anh cũng ăn." Dạ Thiên Kỳ làm biểu cảm mặt ma nói.

Thực sự tôi cũng đến bó tay với thằng cha này rồi.

Tôi đành phải chui vào bếp, tìm trứng và mỳ, rồi làm cho Dạ Thiên Kỳ một bát mỳ trứng rất to.

Khi tôi bê hai bát mỳ trứng ra, Dạ Thiên Kỳ hít hít mũi: " Thơm quá, Nhụy Nhụy, em giỏi quá!"

Tôi bê bát mỳ tới chiếc bàn trên đầu giường, vẫn chán nản nói: " Giỏi khỉ gì chứ, mau nhồi vào bụng đi, cũng chẳng còn thứ gì khác ăn được cả, chắc chắn sẽ không giống với những đồ ăn ngon lành ở nhà anh đâu, cũng không thể bằng được những món sơn hào hải vị anh ăn."

Dạ Thiên Kỳ cười bê bát mỳ lên, cười nói: " Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Sơn hảo hải vị cũng không thể so sánh được với món mỳ mà Nhụy Nhụy làm, đây chính là món mỳ tình yêu mà, anh thấy hạnh phúc lắm, đúng là giọt nước mắt hạnh phúc sắp rơi xuống bát mỳ đây này."

" Thôi thôi, anh đừng có dẻo mép nữa." Tôi vẫn chán nản nói, " Mau ăn của anh đi, lắm mồm quá!"

" Tuân lệnh!" Dạ Thiên Kỳ cười bắt đầu ăn mỳ, anh ta ăn rất nhanh, cứ như có người đang đuổi bắn anh ta vậy.

Dạ Thiên Kỳ nhoáng một cái đã ăn hết hai bát mỳ, mới vỗ vỗ bụng đặt bát xuống: " Nhụy Nhụy, em đúng là một người hiền thê lương mẫu, mỳ em làm thực sự quá ngon."

Tôi khẽ cau mày: " Anh quá khen rồi, tôi chỉ nấu bừa thôi, chỉ có thể nói là không khó ăn cho lắm."

Dạ Thiên Kỳ cười nằm ra giường, trông giống như một quả bóng nói: " Ài, Nhụy Nhụy, nếu mà ngày nào cũng được ăn đồ ăn em nấu thì hay biết mấy?"

" Xời, anh nằm mơ đấy à, lại còn bắt tôi hằng ngày nấu cơm cho anh ăn, tôi là người làm thuê cho anh đấy à?" Tôi vừa thu dọn bát đũa vừa nói.

" Người ta chỉ là muốn ở bên cạnh em thôi." Dạ Thiên Kỳ lập tức ngồi dậy, đôi mắt sâu đen đó chớp mắt liền hồi với tôi.

" Buồn nôn." Tôi làm tư thế vẫy chào, " Cứ ngồi đó mà sến sẩm đi, tôi mặc kệ anh, nên nhớ, bây giờ anh đang đến địa bàn của tôi rồi đấy. Anh mà còn làm tôi tức giận nữa, anh cứ đợi đấy tôi sẽ xử lý anh."

" Cầu xin em! Anh có thể cung cấp áo da, roi da và nến, xin hãy tra tấn anh. Mạnh, bạo cũng được. Anh hùng, làm đi, đừng vì thấy anh đẹp trai mà thương sót anh! Bạo lực một chút nào!" Dạ Thiên Kỳ tỏ vẻ thành kính đặt hai tay lên trái tim, tỏ vẻ ngây thơ ngờ nghệch nhìn tôi.

" Tởm, anh nằm mơ à! lại còn muốn sung sướng trước khi chết?" Tôi ác độc nói.

" Em đừng nói thế mà, người ta vẫn là trai tân, em nói chết đi như thế thì thật là đau lòng, em bảo anh có oan ức không nào?" Dạ Thiên Kỳ chắp tay, tỏ vẻ đáng thương nói.

" Ai biết anh có còn là trai tân hay không chứ? Anh cứ ví mình như Liễu Hạ Tuệ vậy, ai biết được rút cuộc anh là người như thế nào?" Tôi đối đáp lại Dạ Thiên Kỳ, thể hiện dáng vẻ không đồng tình.

" Nhụy Nhụy, em không tin anh là trai tân sao?" Dạ Thiên Kỳ mở to đôi mắt rất đẹp nhìn tôi.

" Không tin, có đánh chết tôi cũng không tin." Tôi kiên định nói.

Người ta nói là trai tân, chắc chắn chẳng có cách nào để nhận biết cả, thế tôi mới không ngốc nghếch, anh ta nói là trai tân tôi liền gật đầu tin ngay được.

" Haizz, cái thế giới này làm sao hết rồi? Chẳng còn lòng tin giữa con người với con người nữa hay sao? Dạ Thiên Kỳ khẽ thở dài nói, mặt thì tỏ vẻ buồn rầu.

" Xí, nhìn anh giả tạo, trông đáng thương quá nhỉ, nói cho anh biết này, tôi chẳng bao giờ tin anh được." Tôi vừa rửa bát trong bếp vừa nói vọng ra.

" Haizz, sớm biết em không tin anh như thế, thì anh đã chẳng cần giữ mình làm trai tân làm gì, trong trắng như thế, Nhụy Nhụy của anh còn không tin anh, thì đúng là đau lòng quá." Dạ Thiên Kỳ trông như cuộn giấy bị thiêu cháy, cứ lăn đi lăn trên giường.

" Ai ngăn anh chứ, nếu anh muốn phá vỡ cái ngàn vàng của mình, thì mau phá đi, có cần tôi giới thiệu giúp anh một khu đèn đỏ không?" Tôi cố ý nói.

" Anh không cần, cái màng trinh của anh chỉ dành riêng cho Nhụy Nhụy của anh phá, anh không cần những cô gái làm tiền đó động chạm vào anh." Dạ Thiên Kỳ lớn giọng nói.

" Ối trời đất ơi, ai có thể phổ cập thêm kiến thức về tâm sinh lý cho anh chàng thiếu gia Dạ Thiên Kỳ này không? Lại còn màng trinh của đàn ông nữa, cả đời này tôi chỉ nghe thấy màng trinh của phụ nữ, không biết từ bao giờ mà lại còn có câu màng trinh của đàn ông thế này? Đúng là không hiểu biết thì quả thật quá đáng sợ." Tôi cười nhạo Dạ Thiên Kỳ nói.

Dạ Thiên Kỳ liền xấu hổ chui đầu vào trong chăn, nhìn giống như một chú đà điểu, không chui ra nữa rồi.

Trời, gã mặt dày này cũng biết xấu hổ sao?

Tôi tự nghĩ trong đầu.

Lau bát đũa khô ráo sạch sẽ xong, tôi từ trong bếp đi ra: " Dạ Thiên Kỳ, anh cứ ở tạm nhà tôi đi, tôi phải đi rồi."

" Hả?" Dạ Thiên Kỳ liên chui đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương nói: " Nhụy Nhụy. Em đi đâu? Anh vượt hàng trăm dặm xa xôi mới tìm được em, sao em có thể bỏ anh một mình ở đây mà đi hả?

Gã này thể hiện sự đáng thương đúng là đến cực điểm rồi.

Tôi chán ngán nhìn anh ta: " Van xin anh đấy, Dạ thiếu gia, nhà anh có tiền, anh không đi làm cũng sẽ có người nuôi anh, còn tôi thì không được như thế, tôi còn phải đi làm kiếm tiền nuôi ba mẹ tôi. Tôi không đi làm, tôi hít gió trời để sống à? Giờ tôi đang làm việc ở một bệnh viện thú ý."

Đôi mắt sáng của Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tôi: " Nhụy Nhụy, em yên tâm đi, em ở bên cạnh anh, chắc chắn sẽ không phải lo đến chuyện tiền nong, em cần bao nhiêu tiền, anh sẽ gửi thẳng đến cho em, gửi tạm cho em trước 100 vạn để tiêu có đủ không?"

Anh ta rút điện thoại từ trong túi ra.

" Không cần, sao tôi phải dùng tiền của anh? Tôi vẫn muốn tự mình kiếm tiền, phụ nữ à, nên tự mình độc lập, sao tôi phải dùng tiền của anh? Mau bỏ cái kiểu giả bộ đáng thương của anh đi." Tôi bực bội nói.

" Nhưng, em để anh ở nhà một mình thì buồn lắm." Mặt Dạ Thiên Kỳ lại phụng phịu nhìn tôi, " Thế này đi, Nhụy Nhụy, em xin nghỉ hai ngày phép để đi chơi cùng anh có được không? Đừng có ghét bỏ anh như thế có được không? Cứ coi như là một người bạn thời phổ thông đến thăm em đi, thì em cũng nên lịch sự tiếp đón anh ta chứ có đúng không?"

Lời anh ta nói rất chân thành.

Tôi thấy mình động lòng, anh ta nói đúng, chính là một người bạn thời phổ thông từ phương xa tới thăm tôi, tôi cũng nên tiếp đón anh ta chu đáo một chút mới đúng?

Huống chi Dạ Thiên Kỳ tốt với tôi như vậy, mua cho tôi túi nọ túi kia, lại còn bao nhiêu đồ ăn ngon nữa.

Trái tim tôi bống nhiên mềm yếu rồi.

" Được, tôi sẽ ở nhà tiếp đãi anh." Cuối cùng tôi cũng đã hạ quyết tâm.

Dạ Thiền Kỳ liền cười chỉ nhìn thấy răng chứ không thấy mắt.

Anh ta nịnh nọt cầm lấy điện thoại của tôi đưa cho tôi:" Nhụy Nhụy, hãy gọi điện đi."
Bình Luận (0)
Comment