Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 296

Tôi tỉ mỉ nhìn, đôi lông mày đó, đôi mắt đó, cái mồm đó, còn cả mái tóc đáng yêu nữa......đúng thế, hoàn toàn là phiên bản nhỏ của tôi, giống y như đúc, sinh động như thật.

Tôi biết hồi nhỏ Dạ Thiên Kỳ đã được học qua về hội hoạ, anh ta vẽ chân dung tôi cực kỳ giống.

Nhưng tôi không biết anh ta còn biết làm gốm như thế này.......

“ Giống em không?” Giọng nói của Dạ Thiên Kỳ trở nên nhanh nhẹn thoải mái, anh ta dùng ngón tay gõ nhẹ vào sống mũi tôi, cười nói, “ Đợi anh nung xong sẽ gửi bưu điện cho em đến Lạc Thị. Giữ làm kỷ niệm nhé!”

Tôi kìm không nỗi nước mắt của mình.

Dạ Thiên Kỳ, anh nói đúng, cả đời này, cuối cùng em vẫn nợ anh.

Em nợ anh, mãi mãi không trả được!

“ Khóc gì chứ? Nha đầu ngốc ngếch?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiều bên ngoài cửa sổ, ráng đỏ của nắng chiều hắt lên tường, anh ta nhẹ giọng nói: “ Anh luôn nghĩ, tại sao anh nỗ lực như thế, lại không có cách nào đi được vào trái tim em, có lẽ là do kiếp trước quyết định chăng, có lẽ kiếp trước, anh không tu luyện đến nơi đến chốn, cho nên kiếp này, anh quen biết em muộn hơn Lạc Mộ Thâm, cho nên, anh mới thua Lạc Mộ Thâm, không, không nhất định thua, đời người còn dài, việc sau này ai dám nói trước, có lẽ, chúng ta vẫn có duyên không biết chừng, phải không, Nhuỵ Nhuỵ?”

tôi không nói gì, chỉ là không ngừng rơi nước mắt.

Dạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn tôi, anh ta nhìn thấy tôi khóc, lập tức có vẻ thương xót.

Anh ta vội vàng rửa tay, dùng khăn tay lau nước mắt cho tôi, vừa nói: “ Anh nói bà cố nội ơi, đừng khóc nữa có được không? Em khóc làm tim anh sắp vỡ vụn rồi, khóc nữa, anh không để em đi nữa đâu. Đến lúc đó em đừng có oán trách anh.”

Tôi cuống quýt cố kìm nẽn những giọt nước mắt.

“ Sau này, nếu như Lạc Mộ Thâm ức hiếp em, em nói cho anh biết, anh sẽ đánh cho hắn ta một trận, đánh cho nằm liệt giường, cùng nằm với bố anh luôn.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi hết khóc lại cười.

“ Được rồi được rồi, em mau về đi, anh đi nung gốm, nung xong sẽ gửi cho em.” Dạ Thiên Kỳ lại quay về phòng máy.

“ vậy thì em đi đây, anh Thiên Kỳ, cảm ơn anh.” Tôi nói lần nữa.

“ Tạm biệt.” Dạ Thiên Kỳ nói đơn giản ngắn gọn.

Tôi rời khỏi biệt thự của Dạ Thiên Kỳ, trước khi đi ra khỏi cánh cổng to lớn đẹp đẽ đó, tôi quay đầu nhìn một lần nữa, tôi nhìn thấy bóng của Dạ Thiên Kỳ với tư thế hiên ngang xuất hiện ở tầng trên của biệt thự, anh ta nhìn tôi rất lâu, tôi cũng nhìn anh ta rất lâu, nước mắt lại chảy ra.

Dạ Thiên Kỳ, anh nhất định phải hạnh phúc!

......

Từ nhà Dạ Thiên Kỳ đi ra, chiếc xe thể thao Konigsegg quen thuộc lao đến dừng bên cạnh tôi.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, tôi mở cửa xe, lên xe.

Không cần phải nói gì, Lạc Mộ Thâm đã biết, tôi bây giờ, đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với Dạ Thiên Kỳ.

“ Xem ra, anh thật sự nợ thằng cha đó rồi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

“ Đúng thế, em cũng nợ anh ta, hơn nữa mãi mãi trả không hết được.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Lạc Mộ Thâm cũng không nói gì, tôi nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt đẹp như tranh của anh ta, cảm thấy có cảm giác chua xót khổ sở vướng ở cổ họng.

“ Anh Đại Thâm, có thể dẫn em đến gặp Tử Gia được không?” Tôi nhẹ giọng nói.

Lạc Mộ Thâm im lặng nhìn tôi, rất lâu rất lâu, anh ấy mới gật gật đầu.

Chiếc xe thể thao Konigsegg sang trọng đi về hướng nghĩa trang nơi Tử Gia nằm.

.........

Tôi và Lạc Mộ Thâm trầm lặng đứng trước mộ của Tử Gia.

Nước mắt nhạt nhoà, tôi nhìn thấy trên tấm bia bài, nụ cười trong sáng vẫn lay động lòng người.

Tôi không kìm được đi về phía trước, dùng tay xoa lên khuôn mặt tuấn tú của Tử Gia.

Bên dưới tấm bia mộ đó, là người con trai yêu tôi sâu đậm đang nằm ở đó.

Khi tôi nghĩ lại tất cả, tôi mới hiểu ra, nét mặt tươi cười của cậu ấy đáng quý như thế nào đối với tôi.

Cậu ấy lúc giờ phút hấp hối, vẫn lo lắng cho tôi, vẫn dặn dò Lạc Mộ Thâm chăm sóc cho tôi, tình cảm của cậu ấy, bất kể thế nào tôi cũng chẳng có cách nào bù đắp được.

Nếu như có kiếp sau, tôi nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình của Tử Gia.

Còn kiếp này, tôi thật sự chỉ có thể nợ cậu ấy.

Tôi thật sự không bảo giờ ngờ được, trong bất giác, tôi lại nợ người khác nhiều như thế.

“ Tử Gia......” tôi nhẹ giọng nói, “ Mình biết cậu đối tốt với mình, cậu rất yêu mình, cậu hy vọng anh Đại Thâm giúp cậu chăm sóc mình, cậu yên tâm, anh ấy chăm sóc mình rất tốt, chỉ là, mình có điều muốn nói rõ với cậu, hai người chúng mình yêu nhau rồi, cậu có thể hiểu được không? Cậu có thể tha thứ không? Cậu hy vọng bọn mình sẽ đến với nhau không?”

Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói: “ Tử Gia, em hy vọng anh giúp Nhuỵ Tử tìm được một người chuyên tâm chung thuỷ, là người cả đời đối tốt với cô ấy, anh không phải là người thuần khiết đó, nhưng anh bảo đảm với em, sau này, anh sẽ một lòng chuyên tâm, đối tốt với cô ấy, anh sẽ dùng tình cảm cả đời để chăm sóc cô ấy, Tử Gia, anh tin em trên trời linh thiêng, nhất định sẽ khích lệ anh đồng ý cho anh.”

Tôi nghe thấy âm thanh phát ra trong gió ù ù, giống như tiếng cười của Tử Gia vậy.

Tôi tin, Tử Gia nhất định sẽ đồng ý để chúng tôi ở bên nhau, dù sao chúng tôi cũng đều là người mà cậu ấy yêu quý.

........

Trong phòng đơn của quán ăn “ Say để quên”.

Tôi và Lạc Mộ Thâm, Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn ngồi cùng nhau.

Ngoài Lạc Mộ Thâm ra, trên mặt ba người kia hiện rõ vẻ xúc động.

Tôi không kìm được trong lòng thở dài, đúng thế, từ lần trước rời khỏi thành phố này, đây là lần đầu tiên chúng tôi tụ họp.

Thực ra ấn tượng của tôi với Phương Trạch Vũ bọn họ cực kỳ tốt, cũng gần gũi thân thiện với bọn họ, chỉ là tại vì Lạc Mộ Thâm, tôi mới không còn qua lại với bọn họ nữa. Thực ra, chuyện giữa tôi và Lạc Mộ Thâm thì có liên quan gì đến bọn họ chứ?

Cho nên, lần này đến gặp bọn họ, tôi cũng xúc động không kém.

Nhưng lại cũng cảm thấy hơi ngại.

Tại vì, bây giờ quan hệ giữa tôi và Lạc Mộ Thâm không giống như trước nữa, mặc dù còn chưa công bố chính thức cho người khác, nhưng là bạn thân của Lạc Mộ Thâm, Phương Trạch Vũ Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua nội tình.

Tôi vừa bị Lạc Mộ Thâm kéo ngồi xuống, Tần Hạo Nhiên ngồi đối diện đặt hai tay trước ngực một cách chân thành, đôi mắt như hai ngôi sao chân thành nói: “ Ôi, mình không nhìn nhầm đấy chứ? Người đẹp ngồi đối diện này là ai thế? Tại sao lại sáng lấp lánh thế này chứ, làm trước mắt mình mình cũng hoa cả lên rồi?”

“ Đúng thế, mình cũng đang phải cố nhìn lại đây, người đẹp, có phải chúng ta 500 năm trước đã từng gặp nhau trên cầu đoạn tình? Hai bên đều giữ lại trong lòng những kí ức đẹp nhất, cho nên kiếp này mới có duyên gặp lại nhau không?” Phương Trạch Vũ cũng cười lên nói.

Lương Cẩn Hàn chỉ mỉm cười nhìn tôi, không nói gì.

Anh ta mặc dù không nói gì, nhưng tôi vẫn cảm kích đối với anh ta.

Nếu không phải tối hôm đó anh ta đến tìm tôi, nói nhiều chuyện với tôi như thế, tôi có lẽ không thể đưa ra chọn lựa nhanh như thế này.

“ Cầu tình cái mông cậu ấy! Cậu muốn nói 500 năm trước, cậu là con rùa được Nhuỵ Tử phóng sinh sao?” Lạc Mộ Thâm trừng mắt lườm Phương Trạch Vũ, lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment