Sau khi chia tay Phương Trạch Vũ bọn họ, tôi và Lạc Mộ Thâm quay về xe của anh ấy.
Vì đã uống quá nhiều rượu, nên chúng tôi đã gọi lái xe đến.
" Nhụy Tử, hôm nay anh muốn đưa em tới gặp một người. " Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
" Ồ?" Tôi bất ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm, muộn thế này, vẫn còn muốn đi gặp ai đây?
" Đi gặp ai?" Tôi nghĩ thế và cũng hỏi luôn.
" Đi gặp bà nội anh, bà yêu thương anh từ nhỏ, trong mấy đứa cháu, bà yêu quý nhất là anh đấy, vốn dĩ bà luôn sống cùng với anh, bây giờ tuổi đã cao rồi, bà thích yên tĩnh hơn, thế nên bà đã tự ra ngoài ở một mình, gia đình anh đã thuê một người chuyên chăm sóc bà." Lạc Mộ Thâm nói, " giờ anh muốn nói với bà rằng, anh đã tìm được người mà mình yêu, thực ra bà cũng vẫn luôn mong anh có thể yên bề gia thất."
Anh ấy muốn giới thiệu tôi với người mà anh ấy tin tưởng và gần gũi với anh ấy nhất?
Tôi liền cảm thấy rất hứng khởi.
" Anh nhìn em bây giờ thế nào? có nhếch nhác không?" Tôi liền lấy gương ra soi lại mặt mình.
" Rất được, anh thấy rất được rồi, em yên tâm, anh thích, thì bà cũng sẽ thích thôi." Lạc Mộ Thâm cười nói.
Xe của Lạc Mộ Thâm đưa chúng tôi tới một nơi rất tĩnh mịch.
Đây là một khu biệt thự tách biệt vô cùng thanh nhã, những căn nhà xung quanh đây chất lượng rất tốt.
Lạc Mộ thâm mua rất nhiều quà dưỡng lão cho bà nội của mình, có thể thấy được anh ấy rất rất quý trọng bà nội của mình.
" Hồi hộp không?" Lạc Mộ Thâm khẽ cười nhìn tôi.
" Có chút chút." Tôi nhẹ giọng nói.
" Anh muốn bà anh được nhìn thấy người phụ nữ quan trọng nhất của anh." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, anh ấy đưa tay ra, khẽ ấn nhẹ vào mũi của tôi, " em bây giờ, chính là đến ra mắt nhà chồng đấy."
Cảm giác tay của mình đã được Lạc Mộ Thâm nắm rất chặt, tim tôi vui mừng cũng kèm theo chút lo lắng mà đập loạn nhịp, cứ đứng lặng im một chỗ không động đậy gì, còn mặt đã bừng đỏ rồi, Lạc Mộ Thâm anh ấy, tại sao nắm chặt tay tôi đến mức như thế này? cảm giác ấy, khiến tôi có cảm giác như toàn thân của mình không còn tự tại nữa. Cũng phải, thực ra đây là lần đầu tiên tôi được Lạc Mộ Thâm nắm lấy bàn tay mình như vậy!
Ngẩng đầu nhìn nét mặt tự nhiên của Lạc Mộ Thâm, tôi tự lẩm nhẩm trong lòng mình, đây chỉ là được Lạc Mộ Thâm cầm tay thôi mà? Có đến mức mặt phải đỏ lên như thế không?
Tôi liền cố gắng bình tĩnh lại nhịp đập trái tim của mình.
" Sao không đi thế? bảo bối?" Lạc Mộ Thâm thấy tôi không bình thường, liền quay người lại hỏi.
Bảo bối? đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tôi tình cảm như thế.
Mặt tôi lại càng đỏ hơn, trước đây, đã quen anh ấy gọi là Nhụy Tử, hoặc là đầu lợn rồi, nghe thấy anh ấy gọi tôi thế này, thực sự tôi cảm thấy vừa ngọt ngào, nhưng cũng vừa ngượng ngùng.
Quan trọng là, nếu thay thành người khác xưng hô bảo bối thì còn tự nhiên một chút, đây là Lạc Mộ Thâm gọi tôi như thế, tôi cảm thấy toàn thân mình dường như đã nổi hết cả da gà vì vui sướng.
Lạc Mộ Thâm không nói gì, anh ấy chỉ khoác lấy vai tôi, miệng nói: " Bảo bối, đừng lo lắng thế, tuy là lần đầu gặp bà nội, nhưng người anh thích, bà chắc chắn cũng sẽ thích mà."
Tôi cảm thấy da gà trên người mình như muốn rơi đầy xuống đất rồi: " Anh Đại Thâm, anh có thể đừng gọi em là bảo bối có được không? cảm thấy cứ thế nào! anh cứ gọi em là đầu lợn là được rồi. Gọi như thế da gà của em chắc quét một cái được cả rổ đấy."
" Cũng chỉ là anh muốn gọi như thế cho ngọt ngào thôi mà? Thật là." Lạc Mộ Thâm gõ nhẹ vào đầu tôi, " mau nào, đầu lợn."
Đúng rồi, đây mới là tiếng gọi quen thuộc của anh ấy.
" Cậu chủ, cậu đến đấy à, bà cứ nhắc cậu suốt đấy! Đây là bạn gái của cậu chủ? Xinh quá." Một phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi, sạch sẽ gọn gàng, diện mạo rất lương thiện và hòa nhã bước xuống cầu thang, đi tới trước Lạc Mộ Thâm chào hỏi.
" Cô này, là người chăm sóc bà nội." Lạc Mộ Thâm giới thiệu chị ấy cho tôi.
" Chào cô ạ." Tôi liền chào hỏi.
Chị giúp việc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Tôi tin lúc này nụ cười của tôi rất rạng rỡ, nhưng cũng có gì đó gượng gạo khó xử, có thể như thế cũng khiến cho cô ấy có chút ấn tượng tốt.
" Đây là bạn gái tôi cô Tô Tư Nhụy, thế nào, có đáng yêu không?" Lạc Mộ Thâm cười nhìn cô giúp việc, đồng thời nắm chặt lấy bàn tay tôi.
" Vâng, đáng yêu, đáng yêu, bà chắc chắn sẽ thích, " Cô giúp việc nhìn tôi, miệng há hốc dường như không khép lại được, " mau đi lên đi, bà đang đợi chắc sốt ruột lắm rồi. Bà đang muốn hỏi nhiều chuyện của cậu lắm."
" Vâng. Đi thôi, đừng để bà phải đợi lâu nữa! " Lạc Mộ Thâm cười nhắc nhở tôi, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, đến đây rồi, Lạc Mộ Thâm này dường như đã trở thành một người hoàn toàn mới. Anh ấy biến thành một người hiền lành ấm áp, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng thường thấy hằng ngày.
Gã này, giả vờ giỏi ghê! Đen tối, quá đen tối!
Lạc Mộ Thâm cầm tay tôi đi lên lầu, đi qua các dãy hành lang, chúng tôi đến một căn phòng, Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng gõ cửa. Động tác của anh ấy thực sự rất nhẹ, dường như sợ làm giật mình người ở bên trong phòng.
" Thâm Nhi à?" Bên trong phòng, vọng ra một giọng nói của một người già.
" Là cháu, bà, cháu về rồi, mà cháu còn đưa cháu dâu tương lai của bà đến thăm bà nữa đấy." Giọng nói của Lạc Mộ Thâm vừa tỏ ra vui mừng vừa vô cùng ấm áp.
" Còn đợi gì nữa, mau vào đi, cháu làm bà sốt ruột quá đấy?" Giọng nói bên trong phòng tỏ ra rất sốt ruột.
Lạc Mộ Thâm khẽ đẩy cánh cửa gỗ màu sơn đỏ ra.
Tôi thấy, đang tựa đầu lên đầu giường đặt cạnh cửa sổ, là một bà lão với một mái tóc đã bạc trắng, với một ánh mắt tràn đầy sự vui mừng nhìn về phía chúng tôi.
Bà xem ra yên tĩnh mà hiền từ, đây chính là bà nội của Lạc Mộ Thâm?
Lạc Mộ Thâm liền nhanh chóng dắt tôi đến trước mặt bà.
" Bà!" Lạc Mộ Thâm ôm lấy bà, giống như một đứa trẻ nũng nịu tựa đầu vào mái tóc đã bạc trắng của bà, lúc này, vị tổng giám đốc oai hùng của Lạc Thị, dường như đã biến thành một cậu bé nũng nịu rồi.
Còn bà cũng ôm lấy cháu trai của mình, giống như cháu trai của mình chưa hề trưởng thành, chưa hề lớn lên vậy.
Bà đưa bàn tay nhăn nheo đó vuốt vuốt mái tóc của Lạc Mộ Thâm, cố ý tỏ vẻ giận dữ nói: " Lâu lắm rồi không về, có phải là đã quên bà nội này rồi có phải không?"
" Bà, cháu sao có thể quên được bà chứ? Chỉ là gần đây việc công ty nhiều quá mà bà? Xong việc này lại đến việc khác." Trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm chứa đầy vẻ nụng nịu.
" Bận, chỉ có anh bận, anh em của anh không bận chắc? Các anh các em của anh thường xuyên tới thăm bà đấy?Trong lòng anh đâu có người bà này?" Bà cố ý giận dỗi nói.
" Được được, là Thâm Nhi không ngoan được chưa ạ?" Lạc Mộ Thâm cố ý cọ đi cọ lại lên người bà, " bà, lần này cháu tới, còn đưa cháu dâu tương lai của bà tới nữa đấy! Sao bà không khen cháu đi?"
Anh ấy cười rạng ngời, rồi kéo tay tôi lại, đưa bàn tay của tôi tới tay của bà: " Bà, đây chính là Tô Tư Nhụy bạn gái của cháu, gọi cô ấy là Nhụy Tử là được rồi ạ, cháu yêu cô ấy, thế nên đã đưa cô ấy tới để thăm bà."
" Nhụy Tử à!" Bà hiện rõ vẻ hứng khởi, bà vừa nắm chặt lấy tay tôi, vừa đeo chiếc kính lão lên, chăm chú nhìn tôi.
Hiển nhiên, nét mặt thanh tú bên ngoài của tôi đã làm cho bà rất thích, trong ánh mắt của bà tràn đầy vẻ vui mừng.
" Bà, Tư Nhụy là thư ký của cháu đấy! Cháu thấy tiểu nha đầu này rất tốt, nên đã yêu cô ấy rồi, bà thấy có được không ạ? " Lạc Mộ Thâm vẫn biểu hiện vô cùng đáng yêu.