Tôi vội vàng đỏ mặt né tránh: “ Này. Lạc Mộ Thâm, nhiều người thế này, anh muốn để bao nhiêu người nhìn thấy chúng ta thân mật thế này sao?”
Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai ra vẻ chẳng có chuyện gì: “ Có gì là không được chứ? Lại nói, anh vốn dĩ là muốn tuyên bố mà. Anh muốn tuyên bố bá quyền của mình mà.”
“ Hứ. Anh quả thật đúng là chủ nghĩa bá quyền.” Tôi đỏ mặt lẩm bẩm nói.
“Anh làm thế gọi là cắt đứt đường rút lui của em, em đừng nghĩ có thể bỏ chạy được cùng kẻ khác.” Lạc Mộ Thâm nói khẽ bên tai tôi, “ Bố anh ở bên kia, anh dẫn em đi gặp ông ấy.”
“....... được thôi...........” tôi thật sự rất hồi hộp.
Trời đất ơi, cuối cùng tôi phải gặp phụ huynh rồi, tôi hào hứng xúc động khiến tim mình như đập loạn lên, dường như sắp nhảu từ trong mồm ra rồi, tôi vội vàng ngậm chặt mồm lại.
Lạc Mộ Thâm kéo tôi đi, có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Kiến Ba, lúc này Lạc Kiến Ba đang chuyện trò vui vẻ với mấy người bạn, nhìn thấy chúng tôi đến, mấy người có tuổi đó cười nói: “ Ồ, Mộ Thâm, đây là......”
Ánh mắt của bọn họ đều nhìn sang tôi, tôi càng run hơn. Cảm giác hai tay không biết để đi đâu, giống như là mắc bệnh Parkinson chân tay cứ run cầm cập vậy, Lạc Mộ Thâm khẽ cười, nắm chặt lấy tay tôi.
Tay của tôi được nắm trong tay của Lạc Mộ Thâm, lúc này tôi mới cảm thấy an tâm hơn một chút, ôi, tôi thật sự là đứa trẻ ít được ra ngoài va chạm, bây giờ trong tình thế này tôi cảm thấy mình không điều khiển được bản thân mình, có cảm giác muốn ngất đến nơi rồi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt đầy cuốn hút đó của Lạc Kiến Ba lướt trên mặt tôi mấy lần, tim của tôi lập tức như muốn trào lên cổ họng rồi.
“ Bố, các chú, con muốn giới thiệu với mọi người, cô Tô đây là...thư ký của con, cũng là bạn gái của con. Con dẫn cô ấy đến chào bố và các chú.” Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy nói hết sức nghiêm túc.
“ Ồ, bạn gái của Mộ Thâm à? Thật là hiếm lạ à, trước đây biết Mộ Thâm có rất nhiều bạn gái, nhưng trước nay chưa bao giờ để bọn chú gặp, nói như thế, cô đây có khả năng trở thành con dâu của Kiến Ba rồi.” Một người để râu nói, cười nói hết sức vui vẻ thoải mái.
“ Đương nhiên ạ, cháu có ý định kết hôn rồi. Không phải có người đã từng nói sao? Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đường, đều là bọn lưu manh.” Dáng vẻ của Lạc Mộ Thâm trả lời, thật sự rất dí dỏm.
Tôi rất muốn cười, tôi nhớ ra, trên máy bay trực thăng, tôi nói với Lạc Mộ Thâm: không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương, đều là bọn lưu manh.
Ha ha ha, thằng cha này vẫn còn nhớ. Thật vẫn còn mang thù mà.
Trong lòng tôi có cảm giác ngọt ngào trào dâng.
Mấy người đó cũng cười lên: “ Chú mừng Lạc Tổng, Mộ Thâm có bạn gái rồi, không chừng năm sau được bế cháu nội rồi.”
Mấy ông chú đó xem ra cũng rất thích tôi.
Tôi cuống quýt chào hỏi mấy vị trưởng lão mà Lạc Mộ Thâm giới thiệu, trong lòng giống như thỏ đang nhảy lung tung vậy, tôi không biết Lạc Kiến Ba có thích tôi hay không, có phải vì tôi là con gái nhà bình thường mà tạo nên trở ngại giữa tôi và Lạc Mộ Thâm không? Có xem thường tôi không?
Trong khoảnh khắc này, tôi dưới ánh mắt của Lạc Kiến Ba, có cảm giác sống không bằng chết vậy.
Tôi thật sự quá hồi hộp rồi!
Cảm giác đó, làm thế nào hình dung được? Giống như năm đó thi đại học vậy, khi tôi gọi điện thoại tra điểm số của mình, cái cảm giác xúc động hồi hộp như muốn ngất đi vậy.
May là, Lạc Kiến Ba nhìn kỹ tôi một lát, cười nói: “ Đây không phải là thư ký Tô sao? Thì ra cô là bạn gái của Mộ Thâm? Thảo nào hôm đó tôi nhìn thấy tên tiểu tử Mộ Thâm nhìn cô với ánh mắt khác lạ, thì ra bắt đầu thỏ ăn cỏ trong ổ rồi đây? Có điều, con mắt nhìn người của con trai tôi cũng rất giỏi, ấn tượng của tôi về nha đầu này cũng rất tốt, hai con cứ tự do tìm hiểu.”
Thì ra ông ấy không ghét tôi, còn khen ngợi tôi nữa. Hơn nữa ông ấy không chê ghét nhà tôi tầm thường, còn bảo chúng tôi cứ phát triển tìm hiểu, thật là một người rộng rãi, nếu không người ta sao có thể là người sáng lập ra Lạc Thị chứ? Thật khiến người khác khâm phục!
Lúc này tôi mới có cảm giác thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tôi liếc mắt nhìn sang Lạc Mộ Thâm ở bên cạnh, anh ấy chớp chớp mắt với tôi, bộ dạng rất tinh nghịch.
Ánh mắt của anh ấy như muốn nói: Xem, anh nói được là được mà?
“ Tên Mộ Thâm này, tôi thật sự rất hy vọng có người phụ nữ có thể quản được nó, quá phong lưu rồi.” Lạc Kiến Ba cười nói.
Người để râu đó cười lên: “ Nó học phong cách của bố nó mà!”
“ Không phải đâu, tôi đâu có phong lưu như nó chứ.” Lạc Kiến Ba cũng vui vẻ cười phá lên.
Tôi sững sờ một lát, Lạc Kiến Ba này, mặc dù tuổi tác ngũ tuần, nhưng thật sự vẫn rất cuốn hút, đúng thế, chính là sức hấp dẫn của đàn ông.
“ Bố, vậy bố và các chú nói chuyện nhé, con và Tư Nhụy qua bên kia đây ạ.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Được. Đi đi, mấy người chúng tôi với thanh niên các con cũng nói không được chuyện gì.” Lạc Kiến Ba thoải mái nói.
Lạc Mộ Thâm kéo tôi rời khỏi chỗ Lạc Kiến Ba, vừa đi, anh ấy vừa cười nói: “ Nhìn dáng vẻ hồi hộp của em. Mồ hôi cũng chảy ra rồi.”
Tôi vuốt vuốt mồ hôi: “ Em là sợ, nhỡ đâu bố anh không thích em......”
Lạc Mộ Thâm nói: “ Ông ấy thích hay không thích thì có tác dụng gì chứ? Anh chỉ là thông báo cho ông ấy một chút, cũng không phải là thỉnh cầu ý kiến của ông ấy, ông ấy thích hay không cũng chẳng có tác dụng gì, quan trọng là, anh thích.”
Tôi nhìn anh ấy ngang ngược nói, trong lòng trào dâng một cảm giác khó nói thành lời, đúng thế, đây là lời chấp thuận của anh ấy với tôi.
Quan trọng là, anh ấy thích!
Tại vì anh ấy thích, tôi phải dũng cảm! Dù cho đối diện với bao nhiêu khó khăn.
Có điều, xem ra trước mắt mọi thứ đều rất thuận lợi!
Lạc Kiến Ba xem ra cũng rất quý tôi, lẽ nào, ngày tôi gả cho Lạc Mộ Thâm sắp tới rồi sao?
Thuận lợi như thế, quả thật đến bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ, bản thân tôi sắp đón nhận không nổi.
Lạc Kiến Ba và mọi người nói những gì, tôi nghe không rõ nữa, tôi chỉ chìm đắm trong hạnh phúc của mình và Lạc Mộ Thâm.
Lúc này trong phòng dạ yến bắt đầu cất tiếng nhạc du dương lên, rất nhiều người bắt đầu mời nhau nhảy nhẹ nhàng.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong xã hội thượng lưu, các thân sĩ phong độ nhanh nhẹn trong lễ phục dạ hội cùng các thiếu nữ sang trọng lộng lẫy nhảy theo điệu nhạc, đó thật sự là một quang cảnh rất đặc biệt.
Lạc Mộ Thâm cũng dẫn tôi bước xuống sân nhảy, tôi không kìm được lại bắt đầu thấy căng thẳng, tại vì, tôi vốn dĩ không biết nhảy.
Tôi vốn dĩ không phân định được rõ, rốt cuộc lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi, tôi và Lạc Mộ Thâm giống như là ông gà bà vịt vậy, gần như mỗi bước chân của tôi đều dẫm lên chân của Lạc Mộ Thâm.
“ Ôi trời đất ơi, anh nói em đầu lợn, sao mà em ngốc thế? Em không biết nhảy sao?” Lạc Mộ Thâm nhẹ cau mày nói, tôi tin là các đầu ngón chân của anh ấy đều bị tôi dẫm trúng rồi, “ Hồi đại học em chưa từng học nhảy bao giờ sao?”
“ Hồi em học đại học? Chưa được học bao giờ?” Tôi hơi ấm ức nói.