Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 354

Cậu ta đương nhiên cũng nhìn tôi.

Tôi không thèm để ý cậu ta, chỉ đi vào thang máy, Trần An An cũng đi vào theo, cửa thang máy đóng lại.

Trần An An ấn số 18, trên mặt cậu ta mặc dù vẫn trang điểm tinh xảo, cả người toàn hàng hiệu, nhưng, lớp phấn hồng đó vẫn không thể chê giấu được sắc mặt nhợt nhạt.

Cậu ta dường như rất mệt, dáng vẻ rất đau khổ.

Tôi hơi khẽ khép hờ mắt, bộ dạng Trần An An không giống như bình thường, cảm giác cậu ta rất đau đớn, đau bụng kinh? Hay là đau dạ dày?

Thôi vậy, tôi quan tâm làm gì chứ?

Tôi bây giờ đã không còn là bạn thân của cậu ta nữa, chúng tôi bây giờ hai kẻ địch đối đầu vậy.

Nghĩ đến đây, tôi hừ một tiếng lạnh lùng, quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Trần An An ôm bụng, dường như đã không cố chịu được nữa, tôi nhìn thấy hai chân của cậu ta run rẩy.

“ Nhụy tử......Lạc Mộ Thâm có tốt với cậu không?” Trần An An dường như chịu không nổi, cậu ta khẽ nói.

“ Rất tốt.” Tôi cười nhìn Trần An An, “ sao thế? Cậu bây giờ đang thăm dò xem hai chúng ta ai có thể gả được vào nhà họ Lạc sao?”

Trần An An đứng thẳng lưng lên, chằm chằm nhìn tôi, cậu ta dường như không quen tôi vậy, nhìn một lúc, cậu ta đột nhiên cười lên, tôi nhìn thấy nụ cười của cậu ta mang nét bi thương.

“ Trần An An, cậu làm sao thế? Là đắc ý đến tinh thần hơi bất thường à? Có cần tôi giúp cậu liên hệ với bệnh viện tâm thần không?” Tôi lạnh lùng nói. Nếu nói lời lẽ cay độc, tôi cũng lợi hại không kém, cũng không thể nhường người khác, đặc biệt là đối diện với Trần An An, tôi không thể nể mặt cậu ta nữa.

“ Tô Tư Nhụy......có lẽ chúng ta đều sai rồi, chúng ta chẳng ai được gả vào cửa nhà giàu cả, ha ha, có lẽ, thực ra chúng ta chỉ là một con thú cưng mà thôi. Thú cưng của người có tiền!” Trần An An cười đau khổ nói.

“ Ưhm?” Tôi nghe không hiểu con người này đang nói gì, “ Cậu nói linh tinh cái gì thế? Cậu muốn làm thú cưng thì cậu đi mà làm, đừng có kéo tôi theo!”

“ Ha ha, Nhụy tử, cho dù như thế, tôi cũng rất vui, thứ tôi không có được, thì cậu cũng không có được, được thôi, tôi nhìn xem cậu làm thế nào đạt được.” Trần An An vẫn trừng mắt nhìn tôi, giống như một bà phù thủy hiểm ác vậy, “ Nhụy Tử, cậu không có được tình yêu, cậu không có được hạnh phúc đâu, tôi nguyền rủa cậu.”

Tôi không kìm được thở dài, ôi, lại thêm một người nữa, năm nay đặc biệt nhiều người nguyền rủa tôi không có được tình yêu.

“ Được, cậu cứ từ từ mà nguyền rủa, có cần tôi tìm cho cậu góc tường, tìm cho cậu cái gậy để cậu vẽ vòng tròn để nguyền rủa tôi? Con người tôi ấy à, trước nay chưa bao giờ tin vào nguyền rùa, còn tôi còn cậu cứ chờ xem.” Tôi lạnh lùng nói.

Lúc này, thang máy đã lên đến tầng mười tám, cửa thang máy mở ra.

Tôi và Trần An An cùng bước ra khỏi cửa thang máy, liếc nhìn nhau một cái, mỗi ngày đều đi về hướng phòng làm việc của mình.

Tôi quay đầu nhìn cậu ta, Trần An An đi rất chậm rất chậm, cậu ta dường như thật sự rất đau đớn.

Lạ quá, con người bề ngoài giàu có này rốt cuộc gặp chuyện gì thế không biết?

Nói theo lý, cậu ta nên sung sướng đắc ý mới phải chứ!

Thôi vậy, không thèm để ý cậu ta.

Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng cậu ta mất hút trong tầm mắt của tôi. Tôi biết, cậu ta bây giờ nhất định rất hận tôi, mặc dù cậu ta rất nỗ lực, nhưng vận may của cậu ta không tốt, chỉ có thể ở bên cạnh một ông già, cho nên đố kỵ tôi với Lạc Mộ Thâm chăng?

Cậu nói tôi không thể có được hạnh phúc là tôi không thể có được sao? Cậu là thần à?

Thật là!

Tôi tin tình cảm giữa tôi và Lạc Mộ Thâm, tôi tin chúng tôi sẽ luôn nắm tay nhau vượt qua khó khăn.

Có lẽ con đường tiến tới hôn nhân rất gập ghềnh, nhưng tôi sẽ dũng cảm bước về phía trước, tôi muốn làm người phụ nữ thông minh đảm đang làm hậu phương vững chắc cho Lạc Mộ Thâm, chứ không phải là một phụ nữ chỉ biết oán hận, không phải là một phụ nữ chỉ biết đến tiền.

Tôi không quay về phòng làm việc của mình, mà xách đồ thẳng vào phòng Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm đang nói chuyện điện thoại với khách hàng, anh ấy dùng tiếng Nhật, mặc dù nghe không hiểu anh ấy đang nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, tiếng nhật của anh ấy cực kỳ dễ nghe, cực kỳ lưu loát.

Tôi luôn ghét tiếng Nhật, có lẽ nguyên do tôi ghét là do đất nước này đã từng đánh chiếm dân tộc Trung Quốc, làm cho tôi cũng không thích Tiếng Nhật, cho nên, ngày trước khi chọn môn ngoại ngữ thứ hai, tôi không chọn tiếng Nhật, mà là chọn tiếng Pháp.

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ Lạc Mộ Thâm lại nói tiếng Nhật lưu loát đến thế, tôi thầm bái phục Lạc Mộ Thâm đúng là một thiên tài về ngôn ngữ, tôi biết anh ấy ít nhất có thể nói được vài loại ngoại ngữ, bao gồm tiếng Nhật, tiếng Pháp Tiếng Nga, tiếng anh và tiếng Tây Ban Nha.

Có lúc, tôi thật sự phải dùng ánh mắt thán phục để nhìn thằng cha này.

Ôi, làm thế nào để hình dung người như Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ chứ, bọn họ đích thực là được sinh ra từ chiếc nôi vàng, nhưng bản thân bọn họ, thực sự rất xuất sắc.

Có lúc, cảm thấy ông trời là rất công bằng, công bằng đối với mỗi người rồi, ví dụ, bạn rất xinh đẹp, ông trời sẽ khiến bạn rất nghèo, ví dụ tôi, ví dụ Trần An An, ví dụ Đường Nhiên và Châu Đình, có lúc, bạn có tiền, ông trời lại khiến bạn xấu xí, ví dụ Lý Mộng Dao……

Nhưng người như Lạc Mộ Thâm Dạ Thiên Kỳ, không những có tiền, có sắc, lại có tài, trong mắt tôi thật sự cái gì tốt đẹp cũng ở trên người bọn họ rồi, thật sự khiến người khác phải đố kị?

Tôi đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm đặt điện thoại xuống: “ Đầu lợn, sao mắt lại đờ đẫn thế? Ngốc à? Bị anh làm cho mê muội rồi à?”

Tôi nói tự đáy lòng, “ Lạc Tổng, tiếng Nhật của anh tốt thật, em lần đầu tiên cảm thấy ngôn ngữ của quốc gia này rất dễ nghe.”

“ Đương nhiên, chồng của em, cái gì mà không biết chứ? Anh vẫn còn rất nhiều bản lĩnh nữa mà em còn chưa biết đấy.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Thế anh còn biết nói ngôn ngữ gì nữa?” Tôi vẫn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Uhm, còn biết nói tiếng Hàn và tiếng Ả rập.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Ồ, thật sao? Anh đúng là một thiên tài ngôn ngữ mà!” Tôi ngạc nhiên nói.

“ Đương nhiên, chồng của em mà.” Lạc Mộ Thâm gõ nhẹ vào đầu tôi một cái, “ Muốn học không? Anh có thể dạy em, anh có thể khiến em trong thời gian ngắn nhất có thể học được mười loại ngôn ngữ?”

“ Thật sao?” Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, thằng cha này thật sự có thể khiến tôi trong thời gian ngắn nhất học được mười loại ngôn ngữ sao?

“ Đương nhiên, bây giờ dạy em tiếng Nhật trước.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ là câu nói rất quan trọng.”

“ Là nói em yêu anh thế nào sao?” Tôi nháy mắt nói.

Có lẽ Lạc Mộ Thâm dạy tôi mười loại ngôn ngữ nói anh yêu em thế nào sao?

Tôi nghĩ như thế.

“ Nghe đây, câu này là câu quan trọng, dùng tiếng nhật nói là: yamêđê( làm chuyện đó đi)” Lạc Mộ thâm nhịn cười nói, “ dùng tiếng Hàn nói là……dùng tiếng Pháp nói là…….dùng tiếng Ả rập nói là……”

Mặt tôi dường như đỏ như quả gấc rồi, che tai nói: “ Đi đi đi, không bình thường, em còn lâu mới học. nếu như em muốn học, thì em tìm một bộ phim hành động tình yêu xem còn hơn?”

Lạc Mộ Thâm cười ôm lấy tôi: “ Có anh ở đây, còn cần gì xem phim hành động tình yêu nữa? Này, đầu lợn, có phải em đang nghi ngờ năng lực của anh không?”

Tôi bị anh ấy ấn vào bàn làm việc, tay anh ấy đã sờ lên ngực tôi, khóe miệng anh ấy nở nụ cười: “ Đầu lợn, có muốn làm chút ở phòng làm việc không? Anh luôn muốn thử ở đây xem cảm giác thế nào?”

“ Đi đi đi, em còn lâu mới thử.” Tôi muốn lật người né tránh, nhưng lại bị thằng cha này ấn xuống không giãy lên được, anh ấy hôn tôi khiến tôi dường như sắp mềm oặt trên bàn làm việc rồi.
Bình Luận (0)
Comment