Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 358

Người chủ trì gật gật đầu: “ Vâng.”

Ông ta lật tài liệu thiết bị khoa học của Lạc Thị, lớn tiếng tuyên bố: “ bây giờ là hai loại phương thức tổ hợp chế tạo thiết bị khoa học: một là thiết bị quang phổ của Lạc Thị + thiết bị sắc phổ của Dạ Thị; hai là thiết bị quang phổ của Lạc Thị và thiết bị sắc phổ của công ty Thanh Hữu, dù cho thiết bị khoa học Dạ Thị hay là công ty Thanh Hữu đều chọn Lạc Thị làm đối tượng hợp tác, nhưng hãy xem Lạc Tổng, ngài lựa chọn như thế nào?”

Tất cả mọi người ở trên sàn đấu thấy đều nhìn về hướng Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm ngồi ở đó vững như núi Thái Sơn, đôi môi mỏng đẹp đẽ thốt ra hai từ: “ Dạ Thị!”

Hai từ đó thốt ra, khiến đầu của Bách Hợp như đập phải cái gì, mông cô ta như ngồi trên lửa vậy, từ trên ghế nhảy dựng lên, kích động dùng tay chỉ Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Mộ Thâm, anh, tại sao anh lại có thể lật lọng như thế?”

Lạc Mộ Thâm thong thả điềm tĩnh mỉm cười nói: “ Tôi chỉ là cảm thấy lần đấu thầu này, thiết bị khoa học của Dạ Thị phù hợp làm đối tác hợp tác của tôi hơn, đây cũng là tôi thay bên đấu thầu suy xét, để giá cả của bọn họ càng thấp, mà lại được sử dụng thiết bị khoa học phù hợp nhất, không đúng sao?”

“ Được, được.....anh chơi tôi, Lạc Mộ Thâm, tôi biết anh rồi.” Bách Hợp đó hầm hầm thốt ra mấy chữ này, sau đó vứt chai nước khoáng trong tay xuống đất, mang theo thuộc hạ, quay người rời khỏi sàn đấu thầu.

Lạc Mộ Thâm đợi cho bóng Bách Hợp đó khuất đi, trên mặt lại nở nụ cười hết sức mê người.

Khóe miệng Dạ Thiên Kỳ cũng khẽ nhếch nở nụ cười.

Tôi cũng mỉm cười nhìn Dạ Thiên Kỳ, trong đầu nhớ lại ba ngày trước, tôi vất vả tìm gặp Dạ Thiên Kỳ, khuyên bảo anh ấy bỏ thù hận, mà dùng thiết bị khoa học sắc phổ của tập đoàn công ty mà đấu thầu cùng với thiết bị quang phổ của Lạc Thị, lúc đó Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi hồi lâu, anh ấy chỉ nói sẽ suy nghĩ mà thôi.

Tôi thật sự không biết Dạ Thiên Kỳ sẽ đồng ý lời thỉnh cầu của tôi, cũng không biết Lạc Mộ Thâm sẽ làm thế nào, nhưng tôi chỉ cố hết sức khuyên hai người họ, tôi hy bọng bọn họ có thể tạm thời bỏ qua thù hận, tôi cho rằng tôi sẽ thất bại, nhưng tôi thật sự không ngờ, hai người bọn họ đều không để tôi thất vọng.

Tôi nhìn nhìn Dạ Thiên Kỳ, lại nhìn Lạc Mộ Thâm, chỉ cảm thấy sống mũi mình cay cay, mắt cũng cay cay, giống như có một dịch thể cuộn vòng quanh trong mắt, cuối cùng kìm không nổi rơi xuống, tôi chầm chậm lau giọt nước mắt đó, tôi biết, đây là giọt nước mắt rất vui rất hạnh phúc.

Lúc này, hai người đàn ông xuất chúng tiến lại gần nhau.

“ Chỉ là hợp tác lần này mà thôi, sau này vẫn sống mái với nhau. Dù sao chúng ta là tình địch, nếu như không có kẻ địch, đáng sợ biết bao nhiêu.” Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai, như không có chuyện gì mà nói.

“ Không sai, chỉ là tạm thời hợp tác mà thôi, đừng quên, cậu còn cướp Nhụy Nhụy của tôi đấy.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói, “ tôi có thể đợi Nhụy Nhụy quay về bên cạnh tôi bất cứ lúc nào.”

“ Yên tâm, sẽ không cho cậu cơ hội này đâu.”Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, anh ấy đứng lên, ôm tôi rời khỏi đại sảnh đấu thầu.

Tôi cảm thấy mình như trên mây vậy, thật sự quá xúc động, tôi bây giờ không dám tin, Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ đối địch nhau như đối kháng với giặc xâm lăng, vậy mà lần đầu tiên liên hợp với nhau?

Thật là quá đã mà.

Tôi dường như chỉ muốn nhảy lên vì sung sướng.

.......

Lạc Mộ Thâm và tôi vừa quay lại phòng làm việc của mình, thì Bách Hợp đó hằm hằm lao đến.

Khi cô ta đẩy cửa ra, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đang thong thả thưởng thức tách cà phê tôi vừa làm. Mùi hương cà phê tỏa đầy phòng, dường như át đi mùi thuốc súng hầm hầm của Bách Hợp.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ tức giận đó của Bách Hợp, vội vàng cười nói: “ Thì ra là cô Bách Hợp, có muốn uống một tách cà phê không?”

Nhưng Bách Hợp đó làm như không nhìn lấy tôi, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ tao nhã thưởng thức cà phê.

“ Lạc Mộ Thâm, anh là có ý gì? Vậy mà anh dám lòe tôi? Đã nói rõ cùng nhau hợp tác, để anh chọn công ty chúng tôi làm bên đấu thầu, nhưng anh lại chơi trò đó. Khuôn mặt gợi cảm đó của Bách Hợp dường như đã biến thành màu gan lợn rồi. Ngón tay của cô ta gần như sắp chạm trên mũi của Lạc Mộ Thâm, dường như đã mất đi khí chất tao nhã quý tộc của Nhật Bản.

Lạc Mộ Thâm điềm tĩnh nhìn cô ta, gạt nhẹ tay cô ta ra: “ Cô Bách Hợp, đúng lúc cô đến, nếm thử cà phê ở đây đi, cực kỳ ngon. Đặc biệt là cà phê mà vợ tương lai của tôi xay, tôi cảm thấy là cà phê ngon nhất trên thế giới này.”

Anh ấy đẩy một tách cà phê cho Bách Hợp.

Bách Hợp đó tức giận đẩy đổ tách cà phê xuống đất, gầm gừ nói: “ Tôi còn lâu mới uống!”

Lạc Mộ Thâm không hề tức giận, anh ấy nhẹ mỉm cười: “ Cô Bách Hợp, đừng nóng như thế, đối với sức khỏe không tốt. Đặc biệt là phụ nữ, đừng tức giận, tức giận sẽ làm rối loạn bài tiết bên trong đấy.”

“ Đúng thế, bệnh đều là do tức giận mà đến. Đặc biệt là phụ nữ, khi tức giận, trên mặt dễ hình thành nếp nhăn, sắc mặt sẽ xấu, thế thì cô Bách Hợp không còn xinh đẹp nữa rồi. Tôi nói tại sao hôm nay nhìn cô, cảm thấy cô giống như già đi mấy tuổi vậy.” Tôi cũng hòa với lời của Lạc Mộ Thâm. Tôi đang kích động người phụ nữ Nhật lão luyện này.

Nói thật, việc hôm nay khiến tôi cảm thấy rất vui, tôi thậm chí thật sự rất muốn ôm Lạc Mộ Thâm, dùng ánh mắt đong đưa nhìn anh ấy, muốn hét câu vạn tuế.

Bách Hợp đó không thèm để ý tôi, chỉ lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Lạc Mộ Thâm, chất vấn nói: “ Chúng ta đã nói rõ rồi, tôi đã đưa tài liệu cho anh rồi., anh còn muốn thế nào nữa? Tại sao cuối cùng......., anh không phải là người!”

Lạc Mộ Thâm mỉm cười: “ Cô Bách Hợp, trên thương trường, kẻ thắng làm chủ, kẻ thua chịu trận, trên thương trường không nói chuyện tình cảm, từ trước đến nay đều là mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt rong biển, vừa nhìn là biết cô Bách Hợp là người thông minh lanh lợi, trong mỗi lỗ chân lông đều thấm sự lanh lợi, lẽ nào cô cho rằng, lẽ nào cảm thấy Lạc Mộ Thâm tôi là người cực kỳ dễ tin người đến thế sao? Tôi đồng ý với cô rồi? Tôi viết giấy kí kết rồi sao? Lúc đó tôi đồng ý cô, bây giờ không muốn đồng ý nữa, thì sao nào? Tôi nhất thiết phải báo cáo với cô Bách Hợp sao?”

Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó đầy vẻ điềm tĩnh, anh ấy ngồi đó với tư thế tao nhã thưởng thức cà phê, tôi cảm thấy mình sắp phì cười ra rồi.

Đúng, anh Đại Thâm, làm như thế đi, cho ma nữ Nhật Bản này biết thế nào là lễ độ.

Bách Hợp đó ngán ngẩm lắc lắc đầu: “ Lạc Mộ Thâm, tôi quá tin anh rồi, là sai của tôi, nhưng, tôi không ngờ anh lại hèn hạ như thế!”

“Hèn hạ?” Lạc Mộ Thâm cười hết sức đáng yêu, “ Đây coi là hèn hạ sao? Được thôi, tôi thừa nhận tôi hèn hạ, có điều, chỉ số hèn hạ này dùng trên người Nhật các cô, tôi cũng không lấy làm áy náy! Nếu như hôm nay đối phó lại thiết bị khoa học của Dạ Thiên Kỳ, có lẽ tôi cũng còn chút áy náy.”
Bình Luận (0)
Comment