Tôi ngay tức khắc hiểu ra tại sao buổi chiều thẻ của Trương Bích Đình không thể quẹt được rồi, đó là tại vì Lạc Mộ Thâm đã định sẵn muốn đá Trương Bích Đình, cho nên dừng thẻ của cô ta rồi.
Tôi từ trước đến nay không cho rằng Lạc Mộ Thâm sẽ cưới Trương Bích Đình, nhưng tốc độ đá người ta cũng nhanh quá.
Hôm qua, tôi không phải còn nhìn thấy hai người họ trong Hạ Cung cái đó cái đó sao?
Tại sao hôm nay lại biến thành Kiều Di Nhiên rồi?
Tôi liếc nhìn trộm khuôn mặt thanh tú lạnh lùng đó của Lạc Mộ Thâm, trong lòng không kìm được nghĩ, tên Lạc Mộ Thâm này, thật sự đủ “ cặn bã” đủ vô tình, đổi phụ nữ thật sự quá nhanh rồi.
Mà Trương Bích Đình rõ ràng đã nghe thấy giọng Lạc Mộ Thâm qua điện thoại, cô ta lập tức thút thít, cô ta cao âm giọng, mưu đồ muốn Lạc Mộ Thâm nghe thấy cô ta si tình cuồng dại: “ Mộ Thâm, tha thứ cho em, em hôm qua không nên quản việc của anh, em không ngoan, tha thứ cho em nhé, em thật sự rất yêu anh, Mộ Thâm, nói với em vài câu đi?”
Giọng nói của cô ta lanh lảnh hết sức, tôi nhíu lông mày đưa điện thoại ra xa một chút, tôi tin Lạc Mộ Thâm nhất định nghe thấy, nhưng anh ta ngược lại một chút cũng không phản ứng.
Không sai, tim của người đàn ông này lạnh cứng giống như bàn thạch vậy.
Kệ cho Trương Bích Đình trong điện thoại nỉ non như thế, Lạc Mộ Thâm từ đầu đến cuối cũng không động lòng.
Tôi có một chút không nhẫn nại rồi.
“ Cô Trương, cô nên gác máy trước, đợi tâm trạng Lạc Tổng tốt rồi, có lẽ sẽ gọi lại cho cô.” Tôi chỉ có thể khuyên nhủ cô ta như thế.
Kì thực, tôi đối với Trương Bích Đình này vốn dĩ một chút thiện cảm cũng không có, đặc biệt là buổi chiều tranh cướp túi với tôi ở cửa hàng chuyên bán đồ Hermes, nhưng, cô ta bị Lạc Mộ Thâm đá như thế, tôi vẫn có chút gì đó thương cảm cô ta.
Suy cho cùng một người phụ nữ hết lòng với người đàn ông, ngược lại bị đá như thế, thật sự quá bi thảm.
“ Tôi sẽ không gọi cho cô ta, cho cô ta biết điều, nếu như cô ta còn làm loạn lần nữa, tôi sẽ cho cô ta sống không nổi trong làng giải trí.” Lạc Mộ Thâm nghe xong tôi nói, nâng cao âm lượng của mình, càng lạnh lùng hơn mà nói.
Anh ta dường như đối với người phụ nữ đã từng cùng với mình mặn nồng một chút ký ức đẹp cũng khôg giữ lại, quả thật là tàn nhẫn quá.
“ Huhu......” Trương Bích Đình khóc trong điện thoại đến nỗi không còn sức nữa, giống như sắp ngất xuống vậy.
“ Còn chưa tắt điện thoại đi? Phí lời với cô ta làm gì?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn tôi, tôi vội vàng tắt điện thoại đi.
“ Cái đó, Lạc Tổng, hôm qua tôi vẫn nhìn thấy anh cùng với Trương Bích Đình ở Hạ Cung......” Mặc dù tôi nói ra, tương đối hối hận, tôi làm sao dám quản cuộc sống riêng của sếp chứ?
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Tại vì cô ta không nghe lời, còn dám can thiệp tôi?”
Tôi không kìm được từ trong đầu đến chân có một cảm giác rùng mình ớn lạnh, không sai, tên Lạc Mộ Thâm này, thật sự quá đủ tàn nhẫn, nếu như là trong tiểu thuyết hư cấu, anh ta giống như là đến từ địa ngục vậy.
Đủ vô tình, đủ lạnh lùng, cũng đủ tàn nhẫn.
Tôi là nghĩ không thông, tại sao bao nhiêu người phụ nữ vẫn đổ xô bám lấy người đàn ông không biết xấu hổ vô liêm sỉ này? Lẽ nào chỉ vì anh ta có tiền sao?
Dù cho có cho tôi 1000 vạn tệ, tôi cũng không yêu nổi người đàn ông này.
Đương nhiên, người đàn ông này cũng không thích tôi, người mà anh ta thích, đều là những người đẹp diễm lệ, minh tinh người mẫu thân thể nóng bỏng kìa!
Ôi. Tôi cũng không thể coi nhẹ mình như thế, thằng cha này không phải trong ngoài đều muốn ép tôi ngủ với hắn ta sao? Tôi không phải cự tuyệt rồi sao?
Xem ra tôi cũng có vài phần thu hút, có điều, tôi vui mừng chưa cùng tên đàn ông này, nếu không cũng giống như miếng giẻ lau bị anh ta vứt đi.
Tôi lau lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Bây giờ tim của Lạc Mộ Thâm có lẽ đặt trên người “ ngọc nữ trong sáng” Kiều Di Nhiên rồi?
Tôi đang nghĩ ngợi, dừng xe rồi.
Ồ, nhanh như thế đã đến rồi sao?
Tôi nhìn ra bên ngoài một chút, sững người lại, đây không phải nhà của tôi, mà là một nhà hàng cao sang, tiểu đệ trông xe đã nhanh chóng chạy đến.
“ Xuống xe.” Lạc Mộ Thâm tháo dây an toàn, xuống xe.
“ Lạc Tổng, tôi đã ăn rồi.” Khi tôi đi dạo đã ăn thịt xiên và canh tê cay rồi.
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi: “ Cô ăn rồi, tôi còn chưa được ăn!”
Anh ta đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn tôi, tôi đành phải xuống xe.
Tôi thật sự không dám trái ý thằng cha này.
Có điều, tại sao anh ta lại dẫn tôi đi ăn cơm?
Tiểu đệ trông xe đã lái chiếc xe Lamborghini vào hầm để xe, Lạc Mộ Thâm ở phía trước, tôi ở phía sau, đi vào nhà hàng, lập tức có cô phục vụ xinh đẹp đón chúng tôi vào căn phòng xa hoa tráng lệ.
Tôi cũng lập bập ngồi đối xuống ghế đối diện Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm đã gọi món rồi, cô phục vụ xinh đẹp cầm menu đi ra gọi món, tôi hơi lúng túng, tối hôm qua cũng ăn cùng Lạc Mộ Thâm rồi, nhưng còn có vài người Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên, Lương Cẩn Hàn, không giống bây giờ, chỉ có hai người chúng tôi.
Đơn độc ăn cơm cùng sếp, tôi trong lòng quả thực hồi hộp lo lắng, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Vì che giấu sự hồi hộp của bản thân, tôi vội vàng nhìn hướng về phía mặt bàn, nhìn thấy chiếc cốc lớn tinh xảo trong suốt, tôi cho rằng bên trong là nước trắng, vội vàng rót cho mình một cốc. Có người nói, khi hồi hộp lo lắng, uống cốc nước có thể làm ấm người, giảm đi sự ưu tư hồi hộp.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn tôi, bên trong cảm giác rất tối tăm, không có một chút hứng thú gì.
Tôi ừng ực uống một ngụm to, ngược lại phun ra hết, vốn dĩ đây không phải nước, mà là dấm trắng.
Tôi chân tay luống cuống vội vàng lấy khăn giấy lau trước mặt, Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Tôi còn khó hiểu, vốn dĩ sở thích của cô đặc biệt như thế, thích uống dấm. Cho nên, tôi không hề nhắc cô.”
Tôi vừa đỏ mặt lau dấm rớt trên chân mình, trong lòng vừa chửi thầm: “ Anh mới thích ăn dấm, khẩu vị của anh mới đặc biệt.” Nhưng tôi cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“ Xin lỗi, tôi cho rằng đó là nước trắng.” Tôi vội vàng nói.
“ Đừng có cái gì cũng là cho rằng cho rằng, nếu như đó là axit clohy-đric và axit nitric, đó cũng đều là những chất lỏng trong suốt không màu không mùi.” Lạc Mộ Thâm đáng ghét ôm lấy hai cánh tay, vẫn lạnh lùng nhìn tôi, thâm độc nói.
“ làm gì có ai đem axit clohy- đric và axit nitric bày trên bàn làm gì chứ?” tôi ấm ức nói.
“ Tôi có thể!” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Được thôi, tôi nhìn trộm anh ta, nếu như trên bàn bày thật sự là axit clohy đric và axit nitric, tôi sợ tôi thật sự không khống chế nổi bản thân, lấy hai chất lỏng ăn mòn cực mạnh đó mà ném vào cái khuôn mặt tao nhã đáng ghét kia.
Cho nên, tôi bây giờ chỉ có thể ngậm chặt mồm, không nói gì.
Tôi không nói gì, Lạc Mộ Thâm cũng không nói, hai người giống như người câm, chỉ số tạp âm dường như hạ xuống mức thấp nhất.
Mà tôi ở thời đại học học qua, khi chỉ số tạp âm ở trong môi trường xuống mức thấp nhất, là có thế khiến người phát điên.
Tôi bây giờ bị Lạc Mộ Thâm ép sắp phát điên rồi, tôi thề từ trước đến nay chưa lần nào ăn cơm mà lại khó chịu thế này.
May là khi tôi cố gắng nhẫn nhịn một lúc, cô phục vụ bắt đầu dọn món rồi. Là món Tây.
Bày trước mặt tôi là một phần xườn bò hấp dẫn, nhưng miếng xườn bò đó làm chín 5 phút là nhiều nhất, hầu như vẫn còn những vết máu, tôi nhìn thôi đã không có khẩu vị rồi.
Được thôi, tôi thừa nhận tôi có dạ dày đất, nhưng tôi luôn cảm thấy ăn xườn bò lúc nào cũng nên chín chứ? Máu me như thế, không sợ kí sinh trùng giết chết sao?
Lại nhìn sang một chiếc đĩa khác, đậy 10 chén trà nhỏ như ngón chân cái hết sức tao nhã, tôi rất tò mò mở một trong những chén đó ra, ngược lại không biết bên trong là cái gì.
“ Đây là cái gì?” Tôi lẩm bẩm nói.
“ Ốc sên Italy.” Lạc Mộ Thâm nói, anh ta dùng dao dĩa tao nhã chia miếng thịt bò máu me be bét đó ra, tư thế cần nhiều lịch sự có nhiều lịch sự, cần nhiều tao nhã có nhiều tao nhã.
Tôi lập tức rụt tay mình lại, trong đầu lập tức xuất hiện những động vật nhỏ thân mềm chầm chậm bò, tôi cảm giác buồn nôn, tôi thật sự không thể thưởng thức nổi được món ốc sên Italy này.
Tôi nuốt một miếng nước bọt.
Ánh mắt lại chuyển sang một bát canh đẹp đẽ, mở ra, bên trong là canh thơm, bên trên nổi những miếng thịt trắng như tuyết.
Ồ. Canh này ngon đây, người mùi đã thấy thơm lắm rồi.