Tôi chưa bao giờ ngờ rằng, khi tôi gặp Dạ Thiên Kỳ, tôi lại trở thành phạm nhân trong tù giam thế này.
Tôi sững sờ ở đó, nhìn Dạ Thiên Kỳ, tôi gần như sắp khóc òa lên rồi.
Dạ Thiên Kỳ........
“ Nhụy Nhụy.........” Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy tôi, vội vàng lao đến, nữ cảnh sát phụ trách canh giữ phòng phạm nhân gặp khách cười với Dạ Thiên Kỳ: “ Dạ tiên sinh, ngài mau tranh thủ thời gian nói với Tô Tư Nhụy nhé!”
Cô ta rất biết điều, nói xong liền lùi ra ngoài.
Tôi không kìm được cười đau khổ, người ta đều nói Dạ Thiên Kỳ ở hai đường đen trắng đều được hoan nghênh, xem ra đúng là như thế.
Dựa vào lý mà nói vụ án của tôi tình tiết nghiêm trọng, vốn dĩ bạn bè không có quyền lợi vào thăm, nhưng Dạ Thiên Kỳ vẫn vào được.
Anh ấy vẫn rất quan tâm rôi, điều này khiến trái tim kẻ đang làm phạm nhân như tôi cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, ấm áp đến mức tôi rất muốn khóc.
“ Nhụy Nhụy, không sao, không sao, em yên tâm, anh sẽ liều mạng bảo vệ em.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, dáng vẻ không phải là nét mặt cười đùa cợt nhả không nghiêm túc nữa rồi, anh ấy đưa tay ra, lau đi giọt nước mắt giống như trân châu trên mặt tôi vậy.
Vẫn là cảm giác quen thuộc đó, biểu cảm trên mặt vẫn là sự yêu thương quan tâm, tôi biết anh ấy thích tôi, vượt xa tình cảm tôi dành cho anh ấy, tôi biết tôi thật sự phải xin lỗi anh ấy, tại vì tôi đã phụ lòng tình yêu của anh ấy dành cho tôi.
Nhưng dù cho như thế, anh ấy vẫn tốt với tôi, đối với tôi tốt như thế.
“ Anh Thiên Kỳ.” Nếu như không phải ở giữa còn bị ngăn cách bởi một chiếc bàn, tôi đã bổ nhào vào lòng anh ấy rồi.
Tại vì trong lúc tôi đang bất lực, tôi đang đau khổ, vừa nhìn thấy người quen của mình, thật sự tâm trạng xúc động trào dâng.
Tay của Dạ Thiên Kỳ nắm chặt lấy tay tôi, muốn thông qua bàn tay của mình để truyền ý chí và sức mạnh cho tôi.
“ Nhụy Nhụy. Khóc đi, yên tâm mà khóc.” Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, tâm trạng anh ấy cũng hết sức xúc động, nhìn dáng vẻ trên người anh ấy mặc toàn màu đen rất hiên ngang phong độ, đẹp trai mê người, còn tôi, bây giờ trên người là bộ quần áo tù nhân, thật đáng buồn cười.
Tôi không muốn khóc, nhưng, tôi có thể không khóc sao?
Tôi nhẫn nhịn hồi lâu, thế là, nước mắt của tôi thi nhau lăn xuống mặt.
Dạ Thiên Kỳ cố với người tới, muốn truyền cho tôi chút ấm áp, động viên tôi.
Tôi khóc một lúc, mới từ từ ngừng chảy nước mắt, tôi ngồi xuống, Dạ Thiên Kỳ cũng ngồi xuống đối diện tôi.
Anh ta với tay qua chiếc bàn, nắm lấy tay tôi, trong ánh mắt anh ấy đầy vẻ thương xót và quan tâm: “ Nhụy Nhụy, em thật sự gầy đi rồi.”
Đúng thế, cả một đêm, quá đủ khiến tôi tiều tụy và gầy rồi, ai gặp phải chuyện như thế này mà không suy nghĩ chứ, tôi một đêm chưa bạc đầu đã là may lắm rồi.
Người nào đi nữa, hễ phải vào vòng lao lý, vào trong nhà giam, đều có thể phát điên.
Tôi đột nhiên hiểu ra tại sao những vị quan tham ô, đứng sau vành móng ngựa, không phải tóc chỉ bạc trắng, mà lập tức mắc bệnh ung thư, nhồi máu cơ tim.....
Đây chỉ là một đêm, nhưng tôi đã đủ phát cáu lên đầu rồi.
Miệng của tôi khô cả đi, cổ họng cũng rất đau.
“ Anh Thiên Kỳ, làm sao mà anh đến được đây.” Tôi nắm lấy tay anh ấy, vừa lau nước mũi, đứng ở trước mặt luật sư, tôi còn có thể cố nhịn không khóc, nhưng ở trước mặt Dạ Thiên Kỳ, tôi thật sự nhịn không nổi, mặc dù tôi không chọn Dạ Thiên Kỳ, nhưng anh ấy đối tốt với tôi, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ, anh ấy trong lòng tôi, là người mà tôi cảm thấy rất gần gũi.
“ Nhụy Nhụy, bây giờ rất nhiều người đều biết việc này rồi, anh vừa biết lập tức đến tìm em luôn, anh lo em chịu không nổi,” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Nhụy Nhụy, anh thật sự không biết em vướng phải chuyện này, em yên tâm, anh sẽ giúp em. Lạc Mộ Thâm cũng sẽ giúp em, em sẽ không sao đâu. Em vẫn nên ăn uống ngủ đầy đủ. Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không sao, anh bảo đảm với em.”
Tôi lập tức khóc òa lên, giống như chết đuối vớ được cọc, tôi nhảy chồm lên nói: “ Anh Thiên Kỳ. Em bị hãm hại, em không có thuốc phiện ma túy gì cả, sự thực là có một tên đàn ông mượn cơ hội quấy rối em để cho túi bột trắng đó vào trong túi của em, đúng lúc cảnh sát ập đến kiểm tra, em là bị hãm hại....”
“ Nhụy Nhụy, anh đương nhiên biết, sao em lại có liên quan đến ma túy được chứ? Em yên tâm.” Dạ Thiên Kỳ khẳng định nói, Thế thì, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Em bảo cho anh. Chúng ta phải tìm chứng cứ.”
Tôi biết, dù cho Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ có tiền có quyền, nhưng cũng phải tìm chứng cứ. Cũng không phải là xã hội đen, đồn công an cũng không phải nhà anh ấy mở ra, anh ấy không thể nào vừa đánh vừa hét để cứu tôi ra, đó không phải là dùng vũ lực để chống lại pháp luật sao?
Tôi gật đầu, lại tường thuật lại sự việc với Dạ Thiên Kỳ một lần nữa. Trên mặt Dạ Thiên Kỳ cũng không có biểu cảm cười đùa gì, mà thay vào đó là nét mặt hết sức nghiêm túc. Anh ấy cau mày, cắn nhẹ môi, dường như để lại trên môi vết hằn của răng, đây là lúc anh ấy đặc biệt chăm chú.
“ Nhụy Nhụy, kẻ đó, em còn nhớ hắn ta như thế nào không?” Anh ấy chăm chú hỏi tôi.
“ Em nhớ. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh của hắn ta lại hiện ra trước mắt em.” Tôi vội vàng nói, con người đó kể cả lột da hắn ra em cũng nhận ra.
Dạ Thiên Kỳ gật gật đầu, vỗ nhẹ vào tay tôi: “ Nhụy Nhụy, như thế này, anh nói với em, anh nghi ngờ bây giờ có người đang chụp mũ chúng ta, hơn nữa, trong phía cảnh sát chắc chắn cũng không phải.....biết nói thế nào nhỉ, chính là ý trong người xấu có người tốt, trong người tốt có người xấu, lần này anh đến thăm em, cũng phải mất rất nhiều sức, chính là nói, trong phía cảnh sát cũng đã nhận được chỉ thị gì đó, không để người khác dễ dàng đến thăm em đặc cách cho em, theo lý mà nói, không đến mức tốn nhiều công sức như thế, cho nên anh nghi ngờ, có người muốn hại chết em, có điều em không cần lo lắng, anh có cách, bản thân chúng ta nên chuẩn bị trước tất cả, Nhụy Nhụy, em có tin anh không?”
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thiên Kỳ, gật gật đầu: “ Em tin anh, em đương nhiên tin, anh Thiên Kỳ, em bây giờ coi anh như người thân của em.”
“ Được, thế thì em nghe lời anh.” Dạ Thiên Kỳ bình tĩnh nói, anh ấy lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng và một cái bút, “ Lúc này, anh không thể dựa vào bên cảnh sát được, anh phải cố gắng cứu em ra, dùng cách thức của anh.”
Dạ Thiên Kỳ đặt tờ giấy xuống, cẩn thận ngẩng đầu nhìn tôi: “ Nhụy Nhụy, nói cho anh biết kẻ đó trông như thế nào, em tin anh, anh sẽ vẽ hắn ra được.”
Tôi đột nhiên nhớ ra, kỹ thuật vẽ tranh của Dạ Thiên Kỳ rất giỏi, đặc biệt là chân dung nhân vật, nó giống như chụp ảnh vậy, giống y như thật.
Hồi đó ở cô nhi viện, tôi nhớ anh ấy vẽ chân dung tôi giống như thế, không những giống, mà còn rất có thần, Dạ Thiên Kỳ, là thiên tài ở phương diện hội họa.
Chỉ là, anh ấy sẽ căn cứ vào lời tôi nói, vẽ ra tên đàn ông hãm hại tôi liệu có giống không?
Nhìn không thấy người, anh ấy căn cứ vào lời tôi kể, vẽ có giống được không?
Tôi biết bên cảnh sát có người chuyên vẽ chân dung phạm nhân, nhưng thông thường đều là đã nắm được đặc điểm đặc trưng, thực ra vẽ không giống lắm.
Hơn nữa, bên phía cảnh sát cũng không bảo tôi cung cấp đặc điểm nhận dạng kẻ tình nghi để vẽ chân dung, điều này khiến tôi thật sự rất nghi ngờ, bên trong phía cảnh sát có nội gián, có người nhận lệnh phải cho tôi chết.