Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 452

Mấy tên sát thủ còn lại chẳng ai bảo ai tự động lùi bước.

“ Tiếp tục đi, sao lại lùi thế? Chơi còn chưa đã mà!” Dạ Thiên Kỳ cười khẩy, nụ cười của anh ấy quả thật đủ để dọa chết người.

Nhìn điệu cười của anh ấy, mấy tên người Nhật đó cảm giác bị dọa cho sắp vỡ mật rồi.

Hỏng rồi, nếu như không thể giết chết Dạ Thiên Kỳ, bọn họ chết chắc rồi.

“ Lấy súng, lấy súng. Hắn ta không có súng!” Một tên người Nhật trong bọn nói.

Hắn ta hung hăng rút súng ra, những tên sát thủ đằng sau hắn ta cũng giương súng ra, ngắm về hướng Dạ Thiên Kỳ.

“......” Tiếng súng vang lên. Một viên đạn bắn ra hướng về phía Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ cau mày lại, dưới chân anh ấy chỉ có những xác chết vô hồn! Ánh mắt anh ấy ánh lên vẻ sắc lẹm lạnh lùng.

Anh ấy một tay túm lấy một xác chết, dùng xác chết đó làm tấm chắn, đỡ sự công kích bất ngờ của viên đạn đó.

“ lên, giết hắn ta.” Một tên người Nhật đứng đầu hét lên, đây là cơ hội cuối cùng, bây giờ Dạ Thiên Kỳ đang tránh đạn súng không nhấc nổi đầu, nếu như không tranh thủ cơ hội này mà giết hắn ta, thế thì người của bọn chúng sẽ đi đời nhà ma rồi.

Bản thân cũng chạy không nổi.

Mấy tên sát thủ còn lại đó cũng hiểu rõ, tất cả lũ lao lên hướng vào Dạ Thiên Kỳ.

“ Không tự biết lực!” Dạ Thiên Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh có thể khiến người khác chết vì lạnh, những tên này không thể giữ lại, nếu không chắc chắn sẽ có hậu họa về sau. Hơn nữa, những tên này mang trong mình hận thù, chết cũng không đáng tiếc.

Lúc này, một bóng người giống như tên bay phi thân vào trong chỗ những tên đó, chỉ trong mấy giây, tất cả mọi người đều giống như tượng gỗ vậy, dừng lại việc tấn công, tất cả những tên áo đen đó đều trợn mắt ngã xuống đất không thể tin được, giống như năm tên áo đen vừa nãy, chết không nhắm mắt, chỉ nhìn thấy trên cổ của tất cả bọn chúng đều có vết cứa dài máu chảy lênh láng.

Thảm nhất là tên thủ lĩnh người Nhật, con dao trong tay của Dạ Thiên Kỳ hung tợn đâm vào yết hầu của hắn ta, yết hầu của hắn ta giống như giếng nước khoáng không ngừng phun tia máu ra.

Xung quanh trở nên yên ắng.

Dạ Thiên Kỳ phủi phủi tay, nhìn bãi chiến trường thảm hại xung quanh, anh ấy phủi tay, quay người cười nhìn Lương Cẩn Hàn.

“ Thế nào? Lương Thiếu Gia?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Rất tuyệt, có thể nhìn thấy tận mắt tài nghệ của Dọa Xoa, thật sự không uổng công đến. Cứ nghĩ đến tôi không thù địch với cậu, tôi cảm thấy rất may mắn rồi.” Lương Cẩn Hàn bình thản cười nói,“ Dạ Xoa, tài nghệ của cậu thật khiến tôi đố kị.”

Dạ Thiên Kỳ cười: “ Đâu có, Lương Thiếu Gia mới khiến Dạ Thiên Kỳ phải bái phục.”

Lương Cẩn Hàn chỉ cười cười, cũng không phản đối.

Dạ Thiên Kỳ nhẹ xoa tay vào nhau: “ Đi thôi, mấy tên người Nhật này khiến quần áo của tôi như bị dính máu chó vậy, quay về phải thay rửa sạch sẽ. Chúng ta mau đi cứu Lạc Mộ Thâm! Nếu như không sau, ban đêm người của bọn chúng đổi ca sắp đến rồi.”

Thông qua mấy ngày quan sát, Dạ Thiên Kỳ và Lương Cẩn Hàn phát hiện người canh giữ của nhà tứ hợp này chia làm hai ca, ca đầu phụ trách canh giữ qua nửa đêm, ca hai canh giữ lúc gần sáng, người phụ trách ca gần sáng đang nghỉ ngơi ở nơi cách đây không xa, bây giờ có lẽ sắp đến rồi.

Bọn họ là tranh thủ cơ hội này để hành động.

Lương Cẩn Hàn gật đầu, anh ta và Dạ Thiên Kỳ đi thẳng vào phòng chính.

Ở đó, Lạc Mộ Thâm đang chìm sâu mê man ngủ trên giường.

Mấy y bác sĩ ở xung quanh bị dọa cho rúm vào góc tường, bị người của Dạ Thiên Kỳ và Lương Cẩn Hàn khống chế ở đó.

“ Đại Thâm.......” Lương Cẩn Hàn tiến lên trước vỗ mấy cái vào mặt Lạc Mộ Thâm, nhưng anh ấy không hề động đậy.

Lương Cẩn Hàn nhìn Lạc Mộ Thâm bị truyền thuốc an thần, lạnh lùng nói: “ Mẹ kiếp, thuốc an thần, mấy ngày này Đại Thâm luôn bị tiêm thuốc an thần.”

Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói: “ Có lẽ Lạc Mộ Thâm bị trúng kế của bố và anh trai cậu ta, người thân mà cũng dùng thuốc độc, nếu không phải vì cậu ta đen đủi thế này, nếu như cậu ta yếu như thế, tôi thật xem thường cậu ta.”

Lương Cẩn Hàn khẽ cau mày, lấy tay rút kim truyền thuốc an thần ra, cõng Lạc Mộ Thâm trên lưng: “ Mau đi.” Dạ Thiên Kỳ và Lương Cẩn Hàn bảo vệ Lạc Mộ Thâm đi ra khỏi nhà tứ hợp, bọn họ đặt Lạc Mộ Thâm vào trong xe, sau đó mang theo thuộc hạ lái xe mất hút khỏi nơi này.

Xe chạt rất nhanh, Lương Cẩn Hàn và Dạ Thiên Kỳ căng thẳng nhìn đằng sau, người Nhật Bản sẽ không đuổi theo chứ?

“ đi nhanh, ca hai bọn người Nhật sắp đến rồi,” Dạ Thiên Kỳ hai mắt đầy vẻ nguy hiểm, anh ấy luôn căng thẳng nhìn ra đằng sau, “ Bọn người đó sẽ không để Lạc Mộ Thâm đi dễ dàng như thế.”

“ Hừ, thế thì cứ đến, đúng lúc tôi muốn cho bọn chó Nhật đó chết hết.” Lương Cẩn Hàn nói, anh ấy cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, anh ấy nhìn thấy bốn năm chiếc xe Land Cruise Prado lao về phía mình với tốc độ nhanh nhất.

“ Bọn chúng đến rồi.” Lương Cẩn Hàn nói.

“ Thà để xe chậm lại, giải quyết toàn bộ bọn người này, nhìn thấy mấy người Nhật này là tôi đã thấy ghét.” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói.

“ Được, giao cho tôi.” Lương Cẩn Hàn bình tĩnh nói.

Anh ấy vừa hất tay, hạ lệnh để xe chạy chậm lại, ánh mắt sâu xa sắc bén gườm gườm nhìn vào mấy chiếc xe đang đuổi theo.

“ xem ra sẽ là một trận tàn khốc đấy.” Trực giác của Dạ Thiên Kỳ nhắc nhở anh ấy, dường như có sát khí đang liên tục vây đến.

Lương Cẩn Hàn ‘hừ’ một tiếng lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy.

Lúc này, mấy chiếc xe đó đã tiến đến càng ngày càng gần.

Vào đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe lao đến đâm trực diện vào xe của Dạ Thiên Kỳ.

Lái xe của Dạ Thiên Kỳ lập tức quay bàn lái, chiếc xe đó đâm vào khoảng không, cọ xát vào chiếc xe của Dạ Thiên Kỳ mà lao đi.

“ Dạ Tổng cẩn thận, chúng ta bị công kích rồi.” Lái xe lập tức hét lên.

“ Tôi biết rồi. chú ý ứng phó.” Dạ Thiên Kỳ gằn giọng xuống. Anh ấy biết, bọn người Nhật này, sẽ không dễ dàng buông tay như thế.

Dạ Thiên Kỳ nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện bốn phía có bốn chiếc xe màu đen chen lên, chiếc xe vừa nãy công kích xe của bọn họ, sau khi chuyển hướng, lại lao lên.

“ Rất thú vị.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói.

“ Đúng thế, rất thú vị.” Khóe miệng Lương Cẩn Hàn khẽ nhếch lên nở nụ cười đẹp đẽ.

“ Để tôi.” Dạ Thiên Kỳ chen vào chỗ vị trí lái xe, đổi vị trí với người lái xe, anh ấy ngồi vào vị trí lái.

Trên mặt anh ấy mang nụ cười bình thản, giống như muốn đùa cợt mấy người này vậy.

Anh ấy quay trái quay phải xe, khiến năm chiếc xe của người Nhật này mấy lần suýt bị xe anh ấy đâm phải.

“ Bọn người này chẳng biết chơi gì, thật chẳng vui chút nào.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói, anh ấy phát hiện mặt mũi những tên người Nhật này dường như đang tức cau có đến nỗi sắp phát điên rồi.

“ Nào nào nào, đuổi theo đi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Anh ấy rú ga lên, chiếc xe sang lao vút ở nơi vắng vẻ này, để lại đằng sau năm chiếc xe đen cũng đang điên cuồng đuổi theo.

Xe của anh ấy lúc nhanh lúc chậm, lúc này, anh ấy nhìn thấy ở cửa sổ của mấy chiếc xe đó đã có thò ra những nòng súng màu đen.

Mau, những thằng cha đó sắp dùng súng rồi.

Khóe miệng Lương Cẩn Hàn lại nhếch lên, được rồi, đến lúc giải quyết bọn họ rồi.

Nếu không bọn họ sẽ vượt qua được ranh giới trong phạm vi bán kính có tín hiệu, anh ấy không muốn bọn người Nhật này báo cáo với Bách Hợp và Lạc Kiến Ba.

“ Đến lượt tôi rồi.” Lương Cẩn Hàn lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment