Lạc Kiến Ba tức hầm hầm nói: “ Con dựa vào cái gì mà can thiệp vào việc của bố chứ, những việc bố làm chỉ vì sự phát triển huy hoàng của Lạc Thị.”
“ Phát triển huy hoàng sao?” Lạc Mộ Thâm cười khẩy nói, “ Môi hở răng lạnh, bố, có phải bố già rồi nên hồ đồ không? Bố cảm thấy chúng ta giúp người Nhật đánh bại thiết bị khoa học của dân tộc mình là chúng ta có thể phát triển lớn mạnh được sao? Chả cần đến mấy năm, chúng ta cũng nát bét cả thôi.”
Lạc Kiến Ba tức lên nói: “ Ta không quan tâm sau này, chỉ quan tâm bây giờ, bố chỉ cần khi ta còn sống, Lạc Thị trở thành bá quyền, việc của sau này, việc quốc gia gì đó, ta không quan tâm được, mà cũng chẳng muốn quan tâm.”
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ ý của bố là, việc bố muốn làm đó là: con chỉ cần sống phóng khoáng, mà không cần quan tâm sau khi chết tội ác ngập trời phải không?”
“ Đúng, chính là như thế.” Lạc Kiến Ba lạnh lùng nói.
“ nhưng con không thể như thế.” Lạc Mộ Thâm cũng điềm nhiên nói, ngữ điệu của anh ấy còn lạnh hơn bố anh ấy, “ Bây giờ con là chủ tịch ban chấp hành của Lạc Thị, con bây giờ đang nắm giữ phần lớn cổ quyền của Lạc Thị, quyền lợi chấp hành của con là tuyệt đối, con sẽ không hợp tác với Thanh Hữu.”
Anh ấy quay người nhìn Bách Hợp, đối mặt với Bách Hợp, khóe miệng anh ấy nhếch lên, tay xé rách bản hợp đồng đó.
Bản hợp đồng thiết kế đẹp đẽ đó đã bị xé nát như giấy vụ rơi từ trên tay anh ấy xuống.
“ Anh…..” Bách Hợp trợn trừng mắt, con ngươi như muốn nổ tung, cô ta căm hận nhìn Lạc Mộ Thâm.
Tôi chú ý bàn tay nắm chặt của cô ta, móng tay dài nhọn đẹp đẽ tinh xảo đó dường như muốn cắm chặt vào trong lòng bàn tay.
“ Bách Hợp, cô có thể thuyết phục được chủ tịch Lạc, nhưng cô không thuyết phục được tôi, tôi sẽ không có bất kỳ hợp tác gì với bên cô, dù cho cô đưa ra lợi ích nhiều như thế nào cho chúng tôi tôi cũng không đồng ý, tôi cũng không đồng ý để kỹ thuật chủ yếu của chúng tôi tiến hành giao lưu với bên cô, càng không để tập đoàn Thanh Hữu có cổ phiếu Lạc Thị,” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ Tôi không quan tâm giữa chúng ta đã từng có thỏa thuận gì, nhưng tôi ở đây thì không có gì qua được. Cô Bách Hợp, đối với loại người Nhật Bản tàn độc như cô, tôi đến nói chuyện vài câu với cô mà cũng cảm thấy ghê tởm, cô dùng thủ đoạn bỉ ổi trả thù tôi và Tô Tư Nhụy, tôi sẽ không để yên đâu, cô Bách Hợp, cô cứ chờ xem!”
“ Lạc Mộ Thâm, tôi không nên để anh sống.” Bách Hợp tức điên lên nói.
“ Thế thì cô quay về mà tự đánh mình, sao cô không để tôi chết chứ?” Lạc Mộ Thâm dửng dưng nói, “ Cô không để tôi chết, tôi sẽ khiến cô phải chết, khiến Thanh Hữu chết không ngóc được đầu.”
“ Chủ tịch Lạc, ông xem……” Bách Hợp dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lạc Kiến Ba, “ Chủ tịch Lạc, ông là bố của Lạc Mộ Thâm, ông là chủ tịch HĐQT của Lạc Thị, tại sao ông có thể……”
Cô ta còn muốn để Lạc Kiến Ba ra mặt.
Lạc Kiến Ba không nói gì, Lạc Mộ Thâm tiếp tục nói: “ Bảo ai nói giờ cũng không có tác dụng gì, Chủ Tịch Lạc là bố của tôi không sai, là chủ tịch HĐQT của Lạc Thị cũng không sai, nhưng bây giờ, quyền lợi phát ngôn của Lạc Thị là tôi, tôi quyết định thế nào thì sẽ là như thế.”
Lời của anh ấy không cho phép có bất cứ điều gì trái lại.
Lạc Kiến Ba tức đến nỗi toàn thân run lên.
“ Bố, vì trên thận phận bố là bố của con, con sẽ không tính toán, kể cả việc bố âm thầm liên kết với người phụ nữ Nhật này để hại con, nhưng nếu như bố còn tiếp tục sai như thế, con cảm thấy bố nên nghỉ dưỡng sớm đi, đừng nhúng tay vào bất cứ việc gì của tập đoàn Lạc thị, bố tuổi cao tồi, không tránh được có lúc phán đoán sai lầm, không tránh được sẽ bị người xấu lợi dụng.” Lạc Mộ Thâm vẫn nghiêm nghị nói.
Khuôn mặt của Lạc Kiến Ba cau có khó coi, ngực ông ta nhấp nhô lên xuống, nghĩ một lúc, ông ta lại nhớ ra tôi, ông ta chỉ vào mặt tôi mà tức gầm gừ nói: “ Đều là tại con nha đầu thối này…..”
Tôi không nói gì, chỉ đan tay im lặng đứng ở đó, Lạc Kiến Ba, ông thẹn quá hóa giận phải không?
Ông liên kết với người Nhật dùng thủ đoạn bỉ ổi để bán đứng con trai của mình, muốn mở rộng công nghiệp dân tộc ra nước ngoài à, ông già rồi nên hồ đồ hay là làm sao thế?
Ông bây giờ còn không suy nghĩ hối cải, còn đổ tất cả tội lên đầu tôi nữa.
“ Chủ tịch lạc, tôi khuyên ngài vẫn nên coi việc lớn làm trọng, đừng vì lợi ích trước mắt mà hành động, đừng làm việc sai.” Tôi bình tĩnh nói.
“ Hừ, nha đầu thối như cô, từ lúc nào đến lượt cô phải dạy dỗ tôi thế?” Lạc Kiến Ba tức lên nói, “ Trần An An, cô ra sức đánh con nha đầu thối này cho tôi.”
Trần An An sững sờ, ngón tay tự chỉ vào mũi mình: “ Tôi sao?”
“ Đúng, ra sức đánh cô ta cho tôi, con nha đầu không biết xấu hổ này, tất cả đều là do nó mà ra.” Lạc Kiến Ba gầm gào lên.
Trần An An liếc nhìn tôi, cậu ta rõ ràng là không dám. Nhưng cậu ta cũng không dám trái lại lời của Lạc Kiến Ba.
“ Đánh cô ta cho tôi, cô còn đợi cái gì thế?” Lạc Kiến Ba thật sự bị tức sôi máu lên rồi.
Trần An An đành phải run rẩy đi đến trước mặt tôi, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên định cho tôi một cái bạt tai, tôi vẫn đứng yên không động đậy.
Còn chưa đợi bàn tay nhỏ nhắn của cậu ta tát vào mặt tôi, Lạc Mộ Thâm đã nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra nắm lấy tay cậu ta, anh ấy dùng lực đẩy một cái, Trần An An ngã nhoài xuống đất.
Trần An An nhanh nhẹn ý thức dùng tay che chắn bụng mình.
Tôi nghĩ lại Trần An An đã từng nói với tôi cậu ta mang thai rồi, là thật hay là giả đây?
Bây giờ xem ra, cậu ta che chắn bụng mình như thế, có lẽ là thật rồi, vẻ lo lắng trong mắt cậu ta không phải là giả.
Nói như thế, cậu ta thật sự mang thai con của Lạc Kiến Ba sao?
Không phải chứ?
Tôi đang nghĩ ngợi, Lạc Mộ Thâm lập tức nói: “ Trần An An, cô là cái thá gì, có tôi ở đây, cô còn dám động vào người phụ nữ của tôi, trước đây tôi không muốn đánh phụ nữ, cô có tin tôi đánh cô không? còn cô nữa, Bách Hợp, cô đừng cho rằng tôi không thể động đến cô, Lạc Mộ Thâm tôi có ân phải trả, có thù không tha, cô tốt nhất về nhà thu dọn đồ đạc, việc nên làm thì làm đi, lời lên nói thì nói đi, nếu không có lẽ không còn cơ hội mà nói nữa đâu.”
Trần An An khóc nức nở, cậu ta đau khổ nhìn Lạc Kiến Ba, trong ánh mắt mang đầy vẻ cầu cứu.
Lạc Kiến Ba tức giận nhìn Lạc Kiến Ba, định nói gì nhưng cuối cùng không nói ra được, ông ta giậm chân, phẩy tay đi ra ngoài.
Trần An An vội vàng bò dậy, hết sức thảm hại đi ra ngoài cùng với Lạc Kiến Ba.
Còn Bách Hợp biết mình bây giờ đang ở vực nguy hiểm, Lạc Mộ Thâm thật sự không phải dọa cô ta, hắn ta thật sự có khả năng giết mình thật.
Không kể việc cô ta hãm hại tôi, còn cả việc tiêm thuốc độc vào người Lạc Mộ Thâm, đây đều là những lý do Lạc Mộ Thâm giết cô ta.
Nếu như Lạc Mộ Thâm muốn giết cô ta, người nhà cô ta có khả năng tìm không được xác cô ta ở Trung Quốc.
Nghĩ đến đây, tôi dường như nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt của Bách Hợp, cô ta nhìn Lạc Kiến Ba giậm chân rời đi. Cô ta cũng vội lủi theo.