Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 477

“ Chồng ơi, em khát......” Tôi khẽ nói, nụ hôn của anh ấy khiến miệng tôi khô quả đi, giống như nước bọt trong miệng cũng bị anh ấy nuốt hết vậy.

“ Khát à?” Lạc Mộ Thâm khẽ cười nói.

Anh ấy thuận tay lấy từ trong ngăn kéo ra một chai nước khoáng.

Tôi vừa định đưa tay ra đón lấy, Lạc Mộ Thâm ưỡn người lên, vặn nắp chai nước khoáng đó, ngẩng đầu uống một ngụm to.

Sau đó, anh ấy quay người, tiến sát gần miệng tôi, bón ngụm nước lọc trong miệng đó vào mồm tôi.

Tôi cảm thấy nước khoáng đó đã quan miệng anh ấy, giống như lập tức biến thành nước ngọt vậy.

“ Còn khát nữa không?” Lạc Mộ Thâm hỏi tôi.

“ Không khát nữa rồi.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Nhưng anh vẫn khát. Anh bây giờ là vừa khát vừa đói.” Khóe miệng Lạc Mộ Thâm nhếch lên nụ cười gian xảo, mũi anh ấy thở ra hơi thở phả vào mặt tôi, tôi cảm thấy tóc mái và tóc mai của mình cũng khẽ bay lên.

Trên sự thật, tim tôi cũng đang mềm nhũn run rẩy theo rồi.

Lạc Mộ Thâm phủ phục người xuống, cánh tay đỡ dưới người tôi, tôi dường như nằm trên cánh tay của anh ấy, bị anh ấy ghì lấy.

“ Vợ ơi, anh yêu em.” Đây là lúc tôi còn tạm thời tỉnh tảo, nghe thấy câu nói cuối cùng của Lạc Mộ Thâm.

Câu nói này, khiến tim tôi ấm áp lạ thường.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cởi thắt lưng của Lạc Mộ Thâm, sau đó tiếng kéo khóa quần của anh ấy.

Sau đó, tôi bị thứ đó của anh ấy lấp đầy rồi.

Bây giờ, tôi đã ý thức được mê dại rồi, chỉ biết người trước mặt mình là Lạc Mộ Thâm, là người đàn ông mà tôi yêu, ngoài ra, tôi không còn biết gì nữa.

Tôi giống như một con gấu không đuôi ôm chặt lấy cơ thể Lạc Mộ Thâm, còn Lạc Mộ Thâm mồ hôi chảy như mưa, cũng ra sức làm hài lòng tôi, thể hiện hết khả năng của mình.

Tại vì thật sự lâu rồi không làm chuyện đó, chúng tôi bây giờ quả thật kích động không gì tả nổi, ôm chặt lấy đối phương, giống như ôm lấy thứ quý giá nhất của chúng tôi vậy.

Lạc Mộ Thâm quả nhiên không lừa tôi, làm chuyện đó trên xe thật sự quá kích thích quá thoải mái, người như tôi vậy mà làm chuyện đó trên xe cũng được kích thích đến điểm G. Người tôi ghì chặt lấy, lâng lâng sung sướng cảm giác co thắt lại.

Tôi tin xe của chúng tôi dường như sắp bị Lạc Mộ Thâm làm cho lắc lư rồi, không biết người bên ngoài đi qua có tò mò nhìn vào trong xe xem chúng tôi đang làm gì không.

Tôi vừa nằm hưởng thụ, vừa cố kiềm chế bản thân hét lên rên rỉ, vừa lo lắng không biết có cảnh sát đến tóm tôi và Lạc Mộ Thâm về đồn không, vừa lo lắng có kẻ dọa nát chúng tôi chụp ảnh mà uy hiếp tống tiền chúng tôi không.

Điều cuối cùng, có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều rồi, làm gì có ai gan to dám uy hiếp Lạc Mộ Thâm chứ? Hắn ta không muốn sống nữa sao?

Đúng lúc tôi đang thăng hoa sung sướng lên đỉnh điểm ấy.

Chính vào lúc này, điện thoại của Lạc Mộ Thâm đột nhiên réo lên.

“ Hừ, lúc này ai còn gọi điện chứ, nửa đêm rồi không ngủ à?” Lạc Mộ Thâm lẩm bẩm chửi mắng.

Giọng nói anh ấy mang đầy không vui, nhiều lời, ai đang làm chuyện đó mà bị cắt ngang mà không chửi mắng mới lạ, tôi cảm thấy Lạc Mộ Thâm đã rất nhẹ nhàng rồi.

“ Anh nghe đi.” Tôi khẽ nói.

“ Còn lâu anh mới nghe.” Lạc Mộ Thâm nói, “ anh bây giờ chỉ cần em thôi.”

Tôi đành phải không lên tiếng nữa, thằng cha này bây giờ t*ng trùng lên não rồi, lúc này, có lẽ anh ấy chỉ muốn làm chuyện này thôi.

Tôi cũng nỗ lực không để ý điện thoại nữa, nhưng chiếc điện thoại đặt trước kính vẫn không ngừng réo lên.

“ hừ, thật là đáng ghét quá đi.” Lạc Mộ Thâm lên tiếng chửi mắng.

“ Đi nghe đi, biết đâu có người có việc gấp tìm anh. Biết đâu là việc ở công ty.” Tôi khẽ nhắc.

“ Nếu là người của công ty, ngày mai anh đuổi việc hắn ta.” Lạc Mộ Thâm tức lẩm bẩm nói.

Lạc Mộ Thâm khẽ nhíu mày, anh ấy bò từ người tôi dậy, thuận tay cầm lấy điện thoại, nhìn trên điện thoại của mình số điện thoại lạ đó.

Lạc Mộ Thâm khẽ nheo mắt lại, nghe điện thoại: “ Alo.”

Tôi nghe thấy một giọng nói từ bên trong truyền đến: “ Lạc thiếu gia, mau đến đi, cô hai, cô hai muốn tự sát!”

Cô hai?

Tại vì giọng nói đó rất hoảng loạn rất chói tai, tôi nghe thấy rõ ràng.

Ai là cô hai chứ?

Nhà Lạc Mộ Thâm không phải toàn con trai sao? Làm gì có con gái chứ?

Tôi sững sờ một lát.

Lúc này, Lạc Mộ Thâm nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “ Xin lỗi, tôi không biết cô hai nào, ông tìm nhầm người rồi.”

Anh ấy chẳng nói đến câu thứ hai liền ngắt điện thoại, nhưng tiếng người phụ nữ trong điện thoại hét lớn lên: “ Lạc Thiếu Gia, cô hai chính là Lâm Sảnh Di, Lạc Thiếu Gia, cầu xin cậu đến, nếu như cậu không đến, cô hai thật sự không sống được nữa.”

“ Lâm Sảnh Di?” Lạc Mộ Thâm càng nhíu mày chặt hơn, tôi cũng sững người, hoảng loạn lấy quần áo che người mình lại, tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.

Là Lâm Sảnh Di? Lâm Sảnh Di muốn tự sát sao?

“ Người muốn tự sát còn cứu cô ta làm gì chứ, để cô ta đi chết đi.” Lạc Mộ Thâm dửng dưng nói. Trên mặt anh ấy không có chút biểu cảm gì.

“ Cầu xin cậu đấy, Lạc thiếu Gia, cậu đến biệt thự là họ Lâm một chút, tiểu thư nhà chúng tôi, thật sự không sống nổi nữa rồi.” Tiếng người phụ nữ khóc nức nở ở đầu dây bên kia điện thoại.

“......” Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ trầm mặt tắt điện thoại đi.

Tôi biết Lạc Mộ Thâm chưa bao giờ thích Lâm Sảnh Di, nhưng Lâm Sảnh Di thích Lạc Mộ Thâm, tôi đã từng nghe Cát Vân nói, Lâm Sảnh Di trước đây thường xuyên đến tìm Lạc Mộ Thâm, nhưng Lạc Mộ Thâm không bao giờ để ý cô ta.

Còn thời gian trước, vì Lạc Kiến Ba liên kết với Bách Hợp, Lạc Kiến Ba bảo Lạc Mộ Phong đóng giả làm Lạc Mộ Phong thân mật với Lâm Sảnh Di, Lạc Mộ Thâm thậm chí còn lấy thân phận của Lạc Mộ Thâm mà chụp ảnh cưới với Lâm Sảnh Di, đồng thời tuyên bố tin tức đính hôn.

Tôi không biết Lâm Sảnh Di rốt cuộc có biết “ Lạc Mộ Thâm” đó chính là Lạc Mộ Phong hay không, cô ta thật sự không biết mình chính là một quân cở trong âm mưu của Lạc Kiến Ba, hay là thực ra cô ta biết sự thật, chỉ là, cô ta cũng đợi gạo đã nấu chín thành cơm? Bọn họ hy vọng sau khi hất tôi đi, tất cả đã không còn quay lại được nữa?

Tôi sững sờ ở đó.

Lạc Mộ Thâm rõ ràng rất tức giận, anh ấy nhìn tôi khẽ nói: “ Đầu lợn, anh với Lâm Sảnh Di đó không có chút quan hệ gì.”

Tôi im lặng nhìn anh ấy, nhẹ nhàng nói: “ Em biết, nhưng, em bây giờ không biết Lâm Sảnh Di đó nghĩ thế nào, cô ta có thể vì quá thích anh, cho nên........”

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Cô ta thích anh thì làm được gì chứ, anh cũng chẳng thích cô ta. Cô ta tìm cái chết thì có liên quan gì đến anh?”

Tôi khẽ chớp mắt nói: “ Lạc Mộ Thâm, hay là anh cứ đi đi, dù sao cũng là một mạng người.”

“ mặc kệ, anh nói lần nữa, cô ta chết hay không chẳng liên quan gì đến anh? Anh cũng không thích cô ta, anh cũng ghét nhất loại người hơi tí là tìm đến chết, thật sự rất ghét, chết thì chết đi.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng vô tình nói.

“ Nhưng......hay là, anh đi nói rõ với cô ta đi, em đi cùng anh, bảo cho cô ta, người chụp ảnh cưới, đính hôn với cô ta là Lạc Mộ Phong chứ không phải anh. Như thế, có lẽ cô ta cũng sẽ nghĩ thông, sẽ không níu kéo anh nữa.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Bình Luận (0)
Comment