Anh ấy mỉm cười trong hơi thở dồn dập.
“ Xin anh đi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Hừ, xin cái mông ấy! nếu không phải mang thai, không thể tùy ý khua chân, tôi thật muốn giơ chân lên đạp cho anh ấy một cái.
Nhưng tôi bây giờ đã tràn đầy khát vọng ham muốn anh ấy.
“ Xin anh…….Lạc Mộ Thâm…..xin anh đấy……” Tôi rên rỉ nói.
“ bảo bối đầu lợn, anh cũng yêu em.” Lạc Mộ Thâm nói với tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy đang cố sức từ từ nhẹ nhàng đưa cái đó của anh ấy vào người tôi.
Lạc Mộ Thâm ở phương diện này đúng là cao thủ, anh ấy hiểu lúc nào, có thể đưa người phụ nữ lên đỉnh cao nhất.
Đặc biệt là lúc kích thích nhất, anh ấy cũng không mất đi chừng mực.
Anh ấy vừa hôn cổ tôi, vừa di chuyển lên xuống ra vào ướt át trong người tôi.
Đầu tôi càng mông lung hơn, đã không còn biết suy nghĩ nữa rồi.
Lạc Mộ Thâm, anh là tình yêu cả đời của em, duy nhất.
……
Sau khi làm chuyện đó xong, tôi nằm trên cánh tay của Lạc Mộ Thâm, chúng tôi cùng ngắm ánh trăng lưu manh bên ngoài cửa sổ.
Tôi và Lạc Mộ Thâm vừa làm chuyện ấy một cái cuồng dại, ánh trăng này vẫn luôn chăm chú nhìn chúng tôi, cũng không biết ý dùng mây mà che đi, thật là.
“ Hôm nay có đau không?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
“ Hơi đau một chút, nhưng không nghiêm trọng.” Tôi nghĩ lại, đột nhiên cười phá lên.
“ Cười cái gì thế?” Lạc Mộ Thâm quay đầu nhìn tôi, “ Bị anh làm cho ngốc rồi à?”
“ Em là nhớ đến một câu truyện cười.” Tôi cười nói.
“ Truyện cười gì?” Lạc Mộ Thâm hỏi, “ tiết mục ngắn của tay thiện nghệ trong lúc tình cảm mãnh liệt, cũng có nhiều chuyện đấy! em kể đi.”
Tôi cười nói: “ Uhm, có một người phụ nữ mang thai, sinh con trong bệnh viện, đứa trẻ đó sau khi sinh ra, lập tức ngồi dậy trên giường, còn biết nói nữa.
Chỉ nhìn thấy đứa bé nhìn đông ngó tây, nói: “ Bố của con đâu? Bố của con đâu?”
Bác sĩ và y tá lấy làm lạ, liền hỏi: “ Bảo bối à, con tìm bố con làm gì thế?”
Đứa bé nói: “ Để báo thù.”
Bác sĩ và y tá càng thêm tò mò, tiếp tục hỏi: “ Bảo bối, tại sao con tìm bố để báo thù, báo thù gì vậy?”
Đứa bé nói: “ Mau tìm bố cháu đến đây.”
Bác sĩ và y tá đành phải đi tìm bố đứa trẻ lại.
Nhìn thấy bố của mình, đứa trẻ đó cầm một chiếc gậy lớn đánh vào đầu bố của mình, vừa đánh vừa nói: “ Bố xem đi, bố xem đi, mỗi ngày bố dùng gậy lớn đánh con, sau đó cuối cùng còn nhổ vào đầu con một bãi đờm, bố có nghĩ gì không? bố có nghĩ gì không?”
“ ha ha ha.” Lạc Mộ Thâm cười lên, anh ấy đưa tay vuốt tóc tôi, khẽ nói: “ Đầu lợn, em có phải đang thầm ám chỉ anh, mỗi ngày phải dùng gậy tô đánh em một lần không?”
“ Anh biến đi, đây là truyện cười anh không biết à? Anh đúng là đồ háo sắc!” Tôi cười co người vào lòng Lạc Mộ Thâm.
……
Khi Lạc Mộ Thâm tuyên bố Lâm Sảnh Di trở thành thư ký thứ tư, tất cả đồng nghiệp đều hết sức kinh ngạc.
Sao lại xuất hiện thêm một thư ký tổng giám đốc nữa rồi? hơn nữa lại là người con gái xinh đẹp tài hoa như thế, cô ấy vừa đến, rất nhiều đồng nghiệp nam cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có vầng trăng vì mình mà sáng long lanh.
Cuối cùng cũng biết cái gì gọi là quay đầu mỉm cười trăm kẻ chết… Lâm Sảnh Di chính là một ví dụ điển hình, khi cô ấy xuất hiện ở tập đoàn Lạc Thị, những người con gái khác như biến thành vịt bầu hết.
Vẻ đẹp trong sáng thánh thiện đó khiến người khác đố kỵ không có dũng khí.
Lâm Sảnh Di mỉm cười chào hỏi mọi người, nhìn dáng vẻ cô ấy hiền hòa và đáng yêu như thế.
Hơn nữa Lâm Sảnh Di trước đây đã đính hôn với Lạc mộ Thâm, thiên kim tiểu thư này còn xuất hiện trên báo chí khắp nơi, điều này khiến đồng nghiệp ở Lạc Thị càng không khỏi giật mình.
Có lẽ tất cả mọi người đều chưa thể chấp nhận kịch tính trầm bổng lên xuống thế này.
Đầu tiên là chụp ảnh cưới với ông chủ của Lạc Thị, rồi lại tuyên bố hủy lễ đính hôn, sau đó Lạc Mộ Thâm hủy bỏ hôn ước, sau đó vào làm thư ký tổng giám đốc thứ tư của Lạc Thị…..
Đây…….quả thật.
Tôi biết, bắt đầu từ hôm nay, Lạc Thị lại có nhiều chuyện để nói rồi.
Gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn chúng tôi xem mọi chuyện sẽ phát triển đi đến đâu?
…..
Trong phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm đan hai cánh tay vào nhau ngồi trên ghế của mình, đôi mắt có thần mang nét cười chăm chú nhìn Lâm Sảnh Di ngồi đối diện anh ấy.
Lâm Sảnh Di trên người mặc bộ đồ màu trắng hàng hiệu bây giờ đúng là thành phần tri thức xinh đẹp, lớp trang điểm nhẹ nhàng càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy.
“ Anh Mộ Thâm, công ty của anh rộng quá, có thể làm việc ở đây, em thậtj sự rất vui. Cảm ơn anh đã cho em công việc này.” Trên khuôn mặt xinh đẹp đó của Lâm Sảnh Di mang đầy niềm vui sướng và hưng phấn.
Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười, nhấc điện thoại lên: “ Cô Tô, vào phòng tôi một lát.”
Mấy giây sau, tôi gõ cửa đi vào.
Lâm Sảnh Di quay đầu lại, dùng ánh mắt chân thành hiền hòa nhìn tôi, chào hỏi với tôi.
Còn tôi cũng tranh thủ quan sát Lâm Sảnh Di một chút, một giây sau, tôi không thể không thừa nhận, Lâm Sảnh Di đã rũ bỏ con người tiều tụy hốc hác của mấy ngày trước, lúc này đã biến thành một người đẹp tự tin khéo léo đến cực điểm.
Đừng nói là đàn ông, kể cả phụ nữ cũng sẽ phải chảy nước miếng!
Không chỉ dung mạo xinh đẹp, còn cả khí chất cao quý đó, đàn ông nào có thể chống cực lại sức cám dỗ của người đẹp này chứ?
Trong lòng tôi thầm thở dài, ông trời thật không công bằng.
“ Lạc tổng, tìm tôi có việc ạ?” Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm. Tôi đương nhiên biết Lạc Mộ Thâm muốn nói gì với tôi, nhưng trên công việc vẫn phải nói nghiêm túc.
Lạc Mộ Thâm gật đầu, nhẹ giọng nói: “ Đây là cô Lâm Sảnh Di, là thư ký tổng giám đốc mới đến, sau này sẽ phối hợp với công việc của cô, Nhụy Tử, cô bây giờ đang mang thai, cũng cần có người đảm nhiệm cùng cô công việc, hơn nữa cô đã có một vài kinh nghiệm làm việc rồi, có một vài việc, cô phải giúp cô Lâm một chút, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Tôi gật gật đầu: “ Vâng, Lạc Tổng, tôi biết rồi.”
Tôi lễ phép đưa tay về phía Lâm Sảnh Di: “ Cô Lâm, sau này nhờ cô giúp đỡ.”
Lâm Sảnh Di mỉm cười, lịch sự đứng lên, đưa bàn tay ngọc ngà ra nắm lấy tay tôi: “ Cô Tô, nên là tôi nói, sau này nhờ cô giúp đỡ rồi.” Biểu cảm của cô ấy hết sức chân thành, trung thực mà gần gũi.
Tôi cảm thấy bàn tay của cô ấy mát mát, giống như mùa hè nắm lấy một viên ngọc vậy, rất dễ chịu.
Tôi dẫn Lâm Sảnh Di đến phòng làm việc chuẩn bị cho cô ấy, thực ra chính là phòng làm việc trước đây của Trần An An. cười nói: “ Cô Lâm, sau này chính là phòng làm việc của cô, chúng ta ở ngay sát cạnh rồi.”
Lâm Sảnh Di mỉm cười nói: “ Cảm ơn cô, cô Tô, sau này gọi tôi là Sảnh Di nhé!”
Tôi gật gật đầu: “ Được, thế thì cô gọi tôi là Tư Nhụy là được rồi.”
Lâm Sảnh Di cười nói: “ Được.”
Bây giờ giữa tôi và Lâm Sảnh Di, là bầu không khí hòa thuận và ấm áp, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Sảnh Di lau lại bàn mình cho sạch không một vết bẩn, sắp xếp lại tài liệu gọn gàng.
Có thể nhìn thấy, cô ấy từ nhỏ đã là một người con gái thích sạch sẽ ngăn nắp.
“ Tư Nhụy, bây giờ có công việc gì muốn tôi làm? Cô cứ dặn dò, đừng khách sáo, Lạc tổng nói rồi, tôi bây giờ coi như là trợ thủ của cô rồi!” Lâm Sảnh Di hỏi tôi.