Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 516

Rất nhanh họ đã đến biệt thự nhà Sảnh Di, khi Lạc Mộ Thâm ôm Lâm Sảnh Di đến cửa biệt thự, phu nhân Lâm và người nhà vội ra đón.

“ Aiya, Mộ Thâm, sao cháu lại đến thế? Sảnh Di, con làm gì thế? Còn để anh Mộ Thâm bế nữa? Con bao nhiêu tuổi rồi?”Phu nhân Lâmm vừa trách yêu con gái, vừa nhường lối để Lạc Mộ Thâm đi vào phòng khách.

“ Mẹ……, con không cẩn thận bị trẹo chân, cho nên anh Mộ Thâm mới đưa con vào bệnh viện, rồi lại đưa con về nhà nữa.” Lâm Sảnh Di được Lạc Mộ Thâm đặt trên ghế sopha, cẩn thận giải thích.

“ Mộ Thâm à, Sảnh Di nhà chúng ta luôn làm phiền cháu rồi.” Phu nhân Lâm vừa xót xa xoa chân con gái, vừa xin lỗi nói, “ Thím Tẩm, mau đi rót trà cho Lạc tổng.”

“Thôi ạ, cháu phải về rồi, cũng muộn rồi ạ.” Lạc Mộ Thâm nhìn đồng hồ, giờ này Nhụy Tử có lẽ đã về nhà rồi, khéo khi còn đợi sốt ruột ấy chứ?

“ Anh Mộ Thâm, anh cũng uống không ít rượu, để thím Tẩm mang cho anh một bát canh giải rượu. Nếu không trúng gió sẽ rất khó chịu.” Lâm Sảnh Di vội nói.

“ Không cần phiền thế đâu, tôi về nhà uống là được.” Lạc Mộ Thâm vội nói.

“ Không phiền, đúng lúc em cũng muốn uống nữa. Cùng uống có được không? Anh Mộ Thâm, anh không phải vì ghét em, đến uống canh cũng không muốn uống cùng em đấy chứ?” Lâm Sảnh Di lại lộ ra thần thái yếu ớt của mình.

“ Đúng thế đúng thế, đừng vội, hai đứa uống canh đã, nhất định phải uống canh giải rượu, có lợi đối với gan. Mộ Thâm, cháu khách sáo với chúng ta làm gì, thực ra nghiêm túc mà nói, chúng ta là người một nhà.” Phu nhân Lâm dặn dò người làm chuẩn bị canh.

“ Anh Mộ Thâm, đừng vội, uống một bát canh rồi đi.” Lâm Sảnh Di ngẩng đầu nài nỉ mời Lạc Mộ Thâm ở lại, đôi mắt to tròn long lanh lay động lòng người. Hơi có chút cầu xin nói.

Thực ra khi cô ấy nói câu này, ai biết trong lòng cô ấy cũng xót xa?

Người ta đã nhiệt tình mời như thế, Lạc Mộ Thâm cũng không thể nhất quyết muốn đi, đành phải ngồi xuống, vừa uống canh giải rượu, vừa nói chuyện với phu nhân Lâm.

“ Mộ Thâm, đây là cà phê Srilanka, Sảnh Di nói cháu thích uống nhất là loại cà phê này, cho nên chúng ta đặt mua riêng cho cháu, đúng lúc cháu đến, lát nữa về nhớ mang về nhé.” Phu nhân Lâm nhiệt tình nói.

“ Cảm ơn cô ạ.” Lạc Mộ Thâm lễ phép nói.

“ Còn gọi cô gì nữa, thực ra cô luôn hy vọng gọi cô một tiếng mẹ.” Phu nhân Lâm cười nói.

Lâm Sảnh Di vội kéo vạt áo lụa của mẹ mình.

Phu nhân Lâm biết ý, không nói gì nữa.

Lạc Mộ Thâm giả vờ như không nghe thấy gì.

Anh ấy miễn cưỡng nói chuyện với họ thêm một lúc, rồi đứng dậy chào ra về.

Lâm Sảnh Di vừa nhảy lò cò tiễn anh ấy ra đến cửa: “ Anh Mộ Thâm, lái xe cẩn thận.”

Lạc Mộ Thâm bình thản gật đầu, đưa tay vẫy chào, cho đến khi anh ấy khởi động xe, vô tình quay đầu, vẫn nhìn thấy hình bóng yểu điệu của Lâm Sảnh Di đứng dựa vào bên cửa, nhìn theo.

Đây là một người con gái dễ khiến người khác rung động, cô ấy có gia thế bề thế và dung mạo xinh đẹp, chỉ là, trong lòng mình, đã có người yêu thương, không có chỗ cho sự tồn tại của ai khác.

Sau này, phải giải thích rõ ràng với họ!

Lạc Mộ Thâm thở dài, khởi động xe, nhanh chóng quay về nơi tôi và anh ấy ở.

Cửa mở ra, tôi đã về nhà lâu rồi, vừa gội đầu xong, đang cầm máy sấy tóc sấy khô, mái tóc đen được sấy bay bồng bềnh trên vai.

“ Chồng yêu về rồi à?” Tôi cười tiến đến, đưa tay ôm vào cổ Lạc Mộ Thâm, “ Ôi, uống nhiều rồi. Toàn là mùi rượu, mau tránh xa, tránh làm ảnh hưởng đến con của chúng ta.”

Miệng tôi mặc dù cười nói như thế, nhưng tay vẫn không nỡ rời khỏi cổ anh ấy, không nỡ rời xa.

Lạc Mộ Thâm cũng ôm chặt lấy eo tôi, tôi không thể không thừa nhận, tôi và Lạc Mộ Thâm, quả thật giống như hai cái kẹo cao su vậy, không thể tách rời, mới chỉ xa nhau vài tiếng mà đã nhớ như thế rồi.

“ Muộn thế này mới tiếp khách xong à? Người của công ty jk đó khó khăn thế sao?” tôi hỏi.

“ Không phải, kết thúc lâu rồi, nhưng Lâm Sảnh Di bị trẹo chân, cho nên anh đưa cô ấy về nhà.” Lạc Mộ Thâm rất thành thật nói.

“ Ồ?” Tôi chớp chớp mắt, “ Anh đưa cô ấy về nhà? Cô ấy không nói gì, làm gì đấy chứ?”

“ Không,” anh ấy khẽ vuốt tóc của tôi, “ Chỉ mời anh uống một bát canh giải rượu, sau đó anh về nhà đây rồi. em có tin hay không?”

Tôi chăm chú nhìn vào đâu mắt sâu như biển đó của Lạc Mộ Thâm, cười nói: “ Em đương nhiên tin rồi. anh cũng sẽ không lừa em.”

Lạc Mộ Thâm rất cảm động, anh ấy dang rộng cánh tay ôm chặt tôi vào lòng, cằm áp sát vào trán tôi, nhẹ nhàng nói: “ Em tin anh thế sao?”

Tôi gật gật đầu: “ Vâng.”

Lạc Mộ Thâm lẩm bẩm nói: “ Đầu lợn, em yên tâm, anh sẽ không lừa em, mãi mãi không bao giờ. Cũng có thể nói như thế, kiếp này, là em nuốt sống anh rồi.”

Tôi cười lên: “ Em đâu có hung dữ như thế chứ? Anh mới là hổ ăn thịt em đấy!”

Lạc Mộ Thâm nhẹ cắn vào tai tôi, nói: “ Được, dám nói anh là hổ, được rồi, anh chính là hổ, muốn ăn cái tai lợn này xem thế nào.”

Tôi vừa né tránh vừa kêu lên: “ Tránh ra tránh ra nào, người ra vừa gội đầu xong, sắp bị anh bới loạn lên rồi!”

Thực ra tôi rất sợ anh ấy nhìn thấy vết xước ở trán tôi, thằng cha này nhất định sẽ làm ra vấn đề.

Hai người cười vui vẻ, trêu đùa đuổi nhau trong phòng khách.

Cuối cùng Lạc Mộ Thâm cũng thở hổn hển bắt được tôi, lại ôm tôi vào lòng: “ Đầu lợn, đợi thêm một thời gian nữa, đợi Lâm Sảnh Di hoàn toàn buông tay, thì tất cả sẽ tốt, anh nghĩ, cô ấy cũng dần dần muốn buông bỏ rồi, Nhụy tử, kiên nhẫn thêm chút, nhất thiết phải tin tưởng anh.”

Anh ấy hôn lên trán tôi.

Mặt tôi hơi đỏ lên, ngại ngùng gật đầu: “ Vâng, em đợi anh.”

Lạc Mộ Thâm do dự một lát, anh ấy chầm chậm cúi đầu, để môi mình nhẹ tiếp xúc với tai rồi, rồi hôn mơn trớn lên tai tôi, giống như chuồn chuồn điểm nước vậy.

Tôi thuận theo nhắm mắt lại, người đàn ông cuốn hút này như đang làm khuấy động tôi lên vậy.

Có lẽ một năm trước trong quán phong cách Nhật, khi tên đàn ông cặn bã đó đẩy tôi ngã vào lòng anh ấy, đã định sẵn duyên phận kiếp này tách cũng không rời được.

“ Anh đang nghĩ gì thế?” Tôi mở mắt ra, nhìn Lạc Mộ Thâm đang ngẩn người ra như đang nghĩ gì.

Anh ấy mỉm cười, đưa ngón tay khẽ vuốt sống mũi tôi: “ Anh đột nhiên nhớ đến một bài thơ, có lẽ em cũng từng nghe rồi.”

“ Thơ gì thế?” Tôi thấy lạ, Lạc Mộ Thâm từ khi nào trở nên tình thơ ý họa chứ?

“ uh, hình như là thế này, anh cảm thấy tình cảnh của chúng ta rất giống,” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng ngâm thơ:

“ …….Sao dày đặc,

Vượt qua ngân hà có thể gặp được em không?

Không sợ xa xôi, chỉ nguyện lúc này có thể bay đến bên cạnh em

Việc đã qua như khói, hồn như mê đi, làm tăng thêm suy nghĩ trong lòng,

Dù cho nghìn năm xa cách,

Kiếp này tình duyên không đổi!”

“ Đây là bài thơ trong truyền thuyết, là bài thơ nói về tình cảm của Lý Tiêu Dao đối với Linh Nhi, đáng tiếc, Lý Tiêu Dao không thể ở bên cạnh Linh Nhi.” Tôi thở dài nói.

Lạc Mộ Thâm nhẹ đẩy cằm tôi lên, khẽ nói: “ Em yên tâm, hai chúng ta sẽ không giống bọn họ, anh chấp thuận với em, sẽ mãi mãi ở bên em.”

Đúng thế, vì lời chấp thuận này, mình nhất định phải cố gắng, dù cho thế nào, dù cho mất đi tất cả cũng không thấy tiếc.

Tôi cười dụi đầu vào lòng Lạc Mộ Thâm.
Bình Luận (0)
Comment