Nhưng tôi rất sợ kích động Lâm Sảnh Di, không dám lộ rõ mình đang rất vui. Nên biết Lâm Sảnh Di này dù cho bệnh giả hay thật, nhưng người bị tâm thần phân liệt, tốt nhất không nên kích động cô ta.
Cho nên, tôi vẫn giữ cho mặt mình điềm tĩnh.
Trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cũng không che giấu được trong lòng tôi đang hân hoan, Lâm Sảnh Di này xem ra thật sự tỉnh ngộ rồi.
“ Cảm ơn cô, Lâm Sảnh Di, vì đã trả lại tự do cho Lạc Mộ Thâm.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Đây quả thật là tin quá mừng, tôi gần như sắp không kìm được mà gọi điện cho Lạc Mộ Thâm báo cho anh ấy tin vui này, tôi kích động đến nỗi hai chân run rẩy giống như mắc bệnh Parkinson vậy.
Lâm Sảnh Di mỉm cười nhìn tôi, mặc dù nét mặt nhợt nhạt nhưng nụ cười vẫn rất đẹp.
“ Tôi thua rồi, cho nên phải chấp nhận, chỉ có điều, thật sự xin lỗi những người đó. Tôi không muốn thiêu chết bọn họ, thật sự không muốn, nhưng bọn họ vì tôi mà chết, tôi đã bàn bạc với bố mẹ rồi, nhà tôi sẽ đền bù cho người thân của bọn họ, chuộc tội cho tôi,” Lâm Sảnh Di khẽ nói, “ Những ngày sau này, tôi sẽ nỗ lực vì mình chuộc tội. Tư Nhụy, cô cảm thấy lời chấp nhận của tôi sẽ được đón nhận không?”
“ Chỉ cần cô thành tâm, thì sẽ được thôi. Người bình thường còn có lúc phạm tội, huống hô lúc đó là tâm thần phân liệt.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Cảm ơn cô, Tư Nhụy.” Lâm Sảnh Di đứng lên, “ Tôi phải đi rồi, ngày mai, tôi không ở đây nữa rồi, thực ra, tôi thật sự không nỡ rời xa nơi này, không nỡ xa bố mẹ tôi, nhưng tôi không thể không đi, tôi thật sự không thể tiếp tục ở đây được nữa, tại vì có quá nhiều đau thương buồn bã, nếu như tiếp tục, tôi sẽ điên mất.”
“ Lâm Sảnh Di, đến lúc đó tôi không tiễn cô, hy vọng cô có thể an tâm vui vẻ.” Tôi nói, cầm tờ giấy ly hôn cẩn thận cất vào túi của tôi.
Có được tờ giấy ly hôn này, người tôi như trút được tảng đá nặng. Cuối cùng, tôi và người tôi yêu thương có thể kết hôn rồi.
Tôi không còn là tình nhân vợ bé trên danh nghĩa nữa, tôi có thể quang minh chính đại gả cho anh Đại Thâm rồi, con của tôi cũng có thể bình thường mà sinh ra rồi.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên nở ra nụ cười.
Lâm Sảnh Di mặc dù làm sai, nhưng bây giờ cô ta tác thành cho chúng tôi, tôi bắt đầu cảm kích cô ta rồi.
“ Tư Nhụy, cô đi đâu? Tôi đưa cô đi nhé. Bụng cô giờ to thế này cũng không tiện đi lại.” Lâm Sảnh Di nói.
“ A, không cần, tôi gọi xe về là được, rất tiện.” Tôi vội nói.
“ Thôi để tôi đưa cô về.” Lâm Sảnh Di nói, “ dù sao ngày mai tôi cũng đi rồi, chúng ta cũng sẽ không gặp nhau nữa, để tôi làm nốt việc đưa cô về nhé.”
Cô ta rất chân thành nói.
Tôi vốn dĩ không muốn để cô ta đưa về, nhưng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Sảnh Di, tôi cảm thấy lúc này, từ chối cô ta hình như không tốt lắm.
Hôm nay rất viên mãn, thế thì để viên mãn hơn, tôi không thể kích thích kẻ tâm thần được, coi như nhẹ nhàng vui vẻ mà chia tay đi.
“ Thế thì phiền cô đưa tôi đến Lạc thị nhé.” Tôi khẽ nói, đúng lúc tôi muốn mang tin vui này nói cho Lạc Mộ Thâm biết.
Khi tôi đưa tờ giấy ly hôn này ra trước mặt anh ấy, anh ấy sẽ vui biết bao nhiêu?
Buổi tối, chúng tôi có thể chúc mừng một chút, tôi phải bảo anh ấy dẫn tôi đi ăn món cá hấp mà tôi thèm.
Thế là, tôi lên xe của Lâm Sảnh Di.
Ở trên xe, Lâm Sảnh Di giúp tôi thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe.
Chiếc xe đi rất nhanh trên đường, chúng tôi không nói câu gì.
Lâm Sảnh Di chỉ chăm chú lái xe, cô ta không nói gì, tôi cũng không biết nói gì với cô ta, hơn nữa, nói chuyện với lái xe cũng không an toàn.
Như thế, bầu không khí giữa hai người chúng tôi trở nên lạ lùng, trong không gian chật hẹp, chỉ im lặng tĩnh mịch như thế.
Sự trầm lặng đến đáng sợ!!!
Lâm Sảnh Di vừa lái xe, mắt hơi đỏ, tôi im lặng liếc nhìn cô ta, tôi biết cô ta mặc dù giả vờ vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng hết sức buồn chán.
Lâm Sảnh Di xuất sắc như thế, Lâm Sảnh Di kiêu sa giống như một nàng công chúa, nhưng lại bại dưới bàn tay của đứa con gái bình thường như tôi. Cô ta không có được hoàng tử mà mình yêu thương, còn mang trên mình tờ giấy kiểm định tâm thần phân liệt, cô ta nhất định phải xa nhà mà đi trị liệu.
Nghĩ lại, cô ta cũng thật là đáng thương.
Thế là, tôi càng không biết nói gì. Tôi hơi hối hận vì đã lên xe của cô ta. Ôi, thật sự quá bí bức.
Mau đến nơi cần đến đi!
Thế là tôi nghiêng đầu ra bên ngoài, nhìn phong cảnh bên đường.
“ Tư Nhụy, có phải khát rồi không?” Lâm Sảnh Di khẽ nói, thuận tay đưa chai nước ép cho tôi, “ tôi thấy mắt cô sắp díp lại rồi, uống chút nước ép, sẽ tỉnh táo hơn chút. Yên tâm, đây là nướp ép tươi mới, không có bất cứ chất bảo quản nào, tôi bình thường thích uống loại này, cho nên trong xe ở tủ lạnh nhỏ luôn có vài chai, sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào cho đứa bé.”
Tôi hơi nghi ngờ, không dám nhận chai nước quả từ trong tay của cô ta.
“ Yên tâm, không có độc. Cô nhìn xem, còn chưa mở nắp.” Lâm Sảnh Di cười đau khổ nói.
Bị nói trúng tim đen, tôi hơi ngại: “ Cô Lâm, tôi không nghi ngờ cô.”
Tôi đón lấy chai nước đó, mắt liếc nhanh về phía nắp chai, chưa có dấu vết của mở nắp, lại nhìn ở thân bình, không có vết kim châm, có lẽ sẽ không bị tiêm thuốc độc vào trong.
Có lẽ là tôi quá cẩn thận chăng?
Tôi mỉm cười, vặn nắp của chai nước ép đó, đúng là hơi khát!
Tôi ục ục mấy ngụm to, mùi vị rất ngon, cảm giác mát lạnh, đúng là rất ngon.
“ phụ nữ mang thai có thể uống chút nước ép trái cây tươi, đừng uống các loại nước ngọt, bổ sung rất nhiều vitamin c, da của em bé sẽ rất đẹp. Tôi nghĩ đứa con của cô và Lạc Mộ Thâm nhất định sẽ rất đẹp, sau này lớn lên sẽ đảo lộn chúng sinh. Đáng tiếc, tôi không nhìn thấy, tại vì tôi sắp phải rời đi rồi.” Lâm Sảnh Di liếc nhìn tôi, cười ngọt ngào nói.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi không nói ra được cảm giác gì. Đương nhiên rồi, Lạc Mộ Thâm khôi ngô tuấn tú, trên sự nghiệp lại là ông chủ thành công, cô ta là một người đẹp chưa lấy chồng, thích một người như thế cũng là lẽ đương nhiên.
Cô ta thích anh ấy như thế, vì anh ấy, cô ta phát điên, làm những việc điên rồ, ôi.
Tôi nghĩ thế, mỉm cười với Lâm Sảnh Di.
Lúc này, chúng tôi đã đi lên đường cao tốc, phía trước xuất hiện mấy chiếc xe conterner, tốc độ chạy không nhanh.
Tôi cau mày lắc đầu, thật là, trên đường cao tốc mà dùng tốc độ này, thật là có lỗi với danh từ đường cao tốc này mà.
Mấy chiếc xe này dàn hàng, đang tán gẫu sao?
“ Chị Sảnh Di, chúng ta nhường cho họ đi, lát nữa vượt cũng được.” Tôi khẽ nói.
Nhưng Lâm Sảnh Di dường như không nghe thấy gì vậy, cô ta chỉ nhếch miệng cười, chân đạp ga, tôi phát hiện cô ta đang tăng tốc.
“ Chị Sảnh Di, giảm tốc độ đi, đạp phanh xe, chị đừng đạp tăng ga nữa!” Tôi vội nói.
Nhưng Lâm Sảnh Di vẫn không nghe lời tôi nói, cô ta lại càng nhấn ga tăng tốc, chiếc kim đồng hồ càng hiện rõ tốc độ đang tăng lên chóng mặt.