Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 538

Môi tôi gần như bĩu cong lên tận trời rồi.

“ Nhìn xem, có phải lại lôi lại quá khứ của anh có phải không?” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Tô Tư Nhụy, em thế là không được đâu, đã nói rõ là không tức rồi. đã nói rõ là không lôi chuyện quá khứ ra rồi, đó không phải là những chuyện trước khi quen biết em sao? cái gì mà đạn to đạn bé chứ, anh có bao nhiêu đạn bay như thế, bây giờ không phải chỉ có mỗi bánh bao trứng này sao?”

“ Đi đi, anh mới là bánh bao trứng ấy, nhà anh đều là bánh bao trứng. Này, đạn phi đó đếu mà xuống nước, trang điểm có bị trôi đi không?” Tôi đưa ra câu hỏi mà tôi tò mò từ lâu rồi.

“ Người ta trang điểm là loại phòng nước. Không trôi.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Quê quá phải không?”

“ Ồ, có điều như thế sống quá mệt mỏi, mỗi lần đều phải trang điểm mất bao nhiêu thời gian, có lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt mộc của cô ta ấy chứ?” Tôi đắc ý nói.

“ Đúng là chưa từng, anh cũng không muốn nhìn mặt mộc của bọn họ thế nào, anh đã từng nói, anh không có hứng thú, lúc đó, chỉ là để thỏa mãn nhu cầu mà thôi.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Thỏa mãn nhu cầu sao?

Ha ha, tôi cười lên, mấy người đẹp đó nếu như biết Lạc Mộ Thâm chỉ coi bọn họ như thứ để thỏa mãn nhu cầu, thì bọn họ thật sự đau khổ biết bao nhiêu.

Trong lòng tôi cảm thấy rất sung sướng.

“ Anh cắt tóc mái cho em, bây giờ tóc mái dài quá, đâm cả vào mắt em.” Tôi lẩm bẩm nói.

“ Anh cắt cho em nhé, anh cắt chắn chắn đẹp, thực ra anh luôn muốn cắt tóc mái cho em, cổ đại người ta không phải phu quân còn vẽ lông mày cho nương tử sao? Lông mày của em đậm như thế, cũng không cần kẻ, thế thì anh cắt tóc mái là được rồi.” Lạc Mộ Thâm nhiệt tình nói, bộ dạng nóng lòng muốn thử.

“ Anh có làm được không?” Tôi hơi nghi ngờ với đại thiếu gia này.

“ Đương nhiên rồi, cắt tóc mái đơn giản mà, đặc biệt là tóc mái dày kiểu như của em.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Anh chắc chắn làm được.”

Tôi lườm lườm: “ Được rồi, anh tích cực khoe mình như thế, em cho anh cơ hội này, nếu như anh cắt không đẹp, liệu hồn với em.”

“ Mời chị chờ xem nhé?” Lạc Mộ Thâm trêu chọc nói.

Anh ấy vội bế tôi ra ngồi vào ghế ở trước cửa sổ, sau đó đưa cho tôi cầm một quyển tạp chí, để đỡ tóc vụn.

Sau đó, anh ấy lấy ra một chiếc kéo từ trong ngăn kéo tủ.

“ Anh phải cắt cho em đẹp một chút đấy. tại sao em lại không yên tâm với anh thế nhỉ?” Tôi nói với Lạc Mộ Thâm.

“ Đó là điều đương nhiên, anh nói cho em biết, thực ra anh thích nhất là tạo kiểu cho người khác, trước đây Đại Vũ, Hạo Nhiên và cả tóc của Lương Cẩn Hàn, đều là anh cắt cho đấy, sau khi anh tạo kiểu tóc cho bọn họ xong, bọn họ liền trở thành nam thần ngay.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Chém gió. F3 người ta vốn dĩ cũng rất đẹp trai, kiểu tóc nào mà chả đẹp. cạo thành đầu hói cũng vẫn đẹp?” Tôi cười nói.

“ Không tin à, thế thì anh cắt cho em xem, em sẽ biết thôi.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Được rồi, tiểu đệ, mau cắt cho chị đi, cắt không được, không có tiền đâu. Còn bị đánh đấy.” Tôi cười nói.

“ Vâng.” Lạc Mộ Thâm cười cắt tóc mái cho tôi, anh ấy dùng tay kẹp tóc mái của tôi lại, dáng vẻ rất chăm chú.

Tôi nhắm mắt lại, để kệ cho Lạc Mộ Thâm cắt tóc mái cho tôi.

Trong lòng tôi có cảm giác rất ấm áp lại rất hạnh phúc. ở cổ đại, đàn ông vẽ lông mày cho phụ nữ, còn bây giờ, Lạc Mộ Thâm cắt tóc mái cho tôi, không phải là cùng một cảm giác sao? Đó là một cảm giác “ cùng nắm tay nhau và già đi.”

Tôi hy vọng cảm giác này, có thể được duy trì mãi mãi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Lạc Mộ Thâm sẽ cắt đẹp, chỉ cần cắt gọn gàng như mẹ cắt cho tôi là được.

Tôi không thể có quá nhiều kỳ vọng với vị đại thiếu gia này.

Lạc Mộ Thâm thật sự giống như một thợ cắt tóc chuyên nghiệp cắt tóc cho tôi vậy, bên trái một chút rồi lại bên phải một chút.

“ Được chưa?” Tôi hỏi.

“ Đợi một lát, bên này hơi nhiều, anh sửa cho em đã.” Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói.

Hai phút sau……

“ Được chưa? Lần này chắc xong rồi chứ?” Tôi hỏi.

“ Đợi chút nữa, bên này hơi dài, anh sửa thêm cho em, em đừng sốt ruột.” Lạc Mộ Thâm nhanh nhảu nói.

Tôi đành phải đợi, anh ấy sửa trái sửa phải, tôi bắt đầu không kiên nhẫn được nữa rồi.

“ Được chưa?” Tôi cau mày nói.

“ Sửa thêm chút nữa đã.” Lạc Mộ Thâm cố nói.

“ Không cần đâu, để em xem đã.” Tôi thuận tay với lấy cái gương nhìn vào, kết quả suýt nữa ngất đi.

Tại sao? Tại vì Lạc Mộ Thâm cắt tóc mái cho tôi ngắn củn, có lẽ ban đầu cảm thấy không đều lắm, cho nên sửa một chút, kết quả càng sửa càng ngắn, kết quả thành ra bộ dạng như thế này. Tôi trong gương, như một đứa ngốc vậy, mắt trợn trừng nhìn vào gương, vốn dĩ trên mặt có sẹo đã ảnh hưởng đến nhan sắc của tôi rồi, bây giờ, kiểu tóc mái này khiến tôi xấu nhất thế kỷ mất.

“ Lạc Mộ Thâm……” Tôi hét lên, “ anh xem anh cắt tóc mái của em thành bộ dạng gì thế này, không khác gì phù thủy quốc dân rồi. làm thế nào đây? Em quả thật không dám đi đâu nữa rồi.”

Lạc Mộ Thâm nhanh mồm nói: “ Không sao không sao, dài ra sẽ lại đẹp, hay là, anh chải tóc đằng sau của em ra rồi lại cắt nhé.”

“ Không cần, anh mau tránh xa em ra, em tự làm, em tự cắt còn đẹp hơn anh. Đừng xem thường em chỉ có một cánh tay.” Tôi lẩm bẩm nói.

Tôi và Lạc Mộ Thâm đang nói cười ầm ĩ, tôi nghe thấy cửa phòng bệnh có tiếng gõ mấy cái, tôi nghĩ là y tá hoặc là Châu Đình đến, vội nói: “ Mời vào.”

Đặc biệt lúc này, Lạc Mộ Thâm còn đang bế tôi đặt lên giường.

Cửa phòng bệnh mở ra, tôi ngạc nhiên nhìn thấy một y tá đẩy Lâm Sảnh Di ngồi trên xe lăn xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Lâm Sảnh Di đến rồi sao?

Tôi cũng biết Lâm Sảnh Di cũng đang điều trị dưỡng thương ở bệnh viện St Mary, tôi còn nghe trộm được Phương Trạch Vũ bọn họ nói về bệnh tình của Lâm Sảnh Di, Phương Trạch Vũ nói hai chân của cô ta bị kẹp thương nặng, đang phải điều trị, có điều không có gì to tát, sẽ không trở thành tàn phế hay gì đó.

Có điều trong tình huống đó, nếu như tôi không liều mạng cứu cô ta ra, không chừng Lâm Sảnh Di đã chết trong vụ tai nạn xe đó rồi.

Tôi ngạc nhiên nhìn Lâm Sảnh Di, tôi không biết cô ta đến làm gì? Vừa nghĩ đến người phụ nữ đáng chết này muốn lấy mạng tôi và con, tôi chỉ muốn đạp cho cô ta một phát.

Cô ta mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở đó, tóc buộc gọn, khuôn mặt xinh đẹp đó vẫn có sẹo của vết thương, nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp và sự cao quý của cô ta.

Tôi nhếch nhếch mồm, không biết nên dùng biểu cảm gì để cư xử với cô ta.

Còn Lạc Mộ Thâm, nhìn thấy Lâm Sảnh Di, khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười lập tức biến mất, anh ấy đứng lên, lạnh lùng nhìn Lâm Sảnh Di: “ Cô đến làm gì? Có việc gì sao? Hoặc là cô đến nhắc nhở tôi, để tôi truy cứu lại việc cô suýt nữa khiến tôi mất đi người tôi yêu và con của tôi?”

Tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của Lâm Sảnh Di chuyển sang đỏ ửng, đúng thế, trong tích tắc nhìn thấy tôi và Lạc Mộ Thâm như thế, cô ta nhất định sẽ đỏ mặt, mặc dù cô ta vẫn là vợ trên danh nghĩa của Lạc Mộ Thâm, nhưng dù sao Lạc Mộ Thâm chẳng bao giờ muốn động vào cô ta, cô ta vẫn còn là đại tiểu thư trong trắng cao quý.

“ Anh Mộ Thâm, Tư Nhụy.” Giọng nói của Lâm Sảnh Di hơi nhỏ, có thể nhìn ra, cô ta nhìn thấy Lạc Mộ Thâm vẫn không khỏi e dè, sợ sệt.

Nên biết, khi mặt Lạc Mộ Thâm lạnh và trầm xuống, đó dường như là Diêm Vương đến từ địa ngục đáng sợ như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment