Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 548

Cơn đau co thắt từng hồi, khiến tôi mất sức rất nhiều, toàn thân tôi run rẩy, Lạc Mộ Thâm xót xa ôm đầu tôi, Phương Trạch Vũ mát xoa bụng tôi để đẩy em bé nhanh chóng ra ngoài, mấy người trợ lý bác sĩ cùng hét lên khẩu hiệu.

“ Một hai ba, cố lên, một hai ba, cố lên!”

Bầu không khí trong phòng đẻ thật là.......

“ Không được, bụng em đau quá, không thể rặn được!” Tôi mếu máo khổ sở nói, lúc này tóc tôi đã bết cả vào, giống như gội đầu vậy.

“ Không sao không sao, Nhụy Tử, thế này đi, em bảo Đại Thâm giúp em.” Phương Trạch Vũ lớn tiếng nói.

“ Anh ấy giúp em thế nào? Thay em đẻ sao? nếu như anh ấy có thể thay em đẻ thì tốt quá rồi.” Tôi khóc lóc nói.

“ Đại Thâm, cậu ngồi trên ghế đó, ôm lấy Nhụy Tử, như thế có thể giảm bớt đau đớn cho Nhụy Tử, đây là một phương pháp cực kỳ tốt, có điều yêu cầu đối với người chồng rất cao, nhất thiết phải khỏe mạnh, mình nhìn cậu không vấn đề gì. Phương pháp này nếu như không được, chúng ta sẽ thử dưới nước, đây đều là những phương pháp tốt để xoa dịu cơn đau.” Phương Trạch Vũ nói.

“ Em nặng thế này, anh ấy làm sao bế được chứ?” Tôi nhịn đau nói.

Sinh đứa trẻ không phải là chuyện một phút hai phút, có lúc phải mất đến mấy tiếng, cần chồng ôm đủ các tư thế, tôi quả thật không đành lòng, tôi bây giờ còn nặng hơn Lạc Mộ Thâm ấy?

“ Mình làm được, ôm bao lâu cũng được, chỉ cần Nhụy Tử bớt đau, thuận lợi sinh con ra là được.” Lạc Mộ Thâm vội nói, “ Mình ôm Nhụy Tử.”

Anh ấy nhanh nhẹn theo sự chỉ dẫn của Phương Trạch Vũ, ngồi trên một chiếc ghế thiết kế đặc biệt, Phương Trạch Vũ ôm lấy tôi, nhẹ nhàng đặt vào lòng Lạc Mộ Thâm. Lưng của tôi áp vào lòng Lạc Mộ Thâm, hai chân dẫm trên đùi Lạc Mộ Thâm, mùi nước hoa nhè nhẹ của Lạc Mộ Thâm vây quanh lấy tôi.

ở trong lòng anh ấy, tôi lập tức cảm thấy có cảm giác an toàn.

“ Anh Đại Thâm....” Tôi khẻ lẩm bẩm nói, là tác dụng tâm lý sao? tôi thật sự dường như cảm thấy cơn đau giảm đi vậy.

Đây đúng là một phương pháp tốt, tiếc là rất ít sản phụ được thử nghiệm.

“ Được rồi, Nhụy Tử, nhớ lại lúc bị táo bón, rồi lấy dũng khí rặn, sau đó dùng lực rặn hết sức là được.” Phương Trạch Vũ nhìn nhịp đập tim thai nói.

Mặt mũi tôi như tối sầm lại, so sánh cái kiểu gì vậy!

Có điều, lúc này, tôi cũng chỉ có thể nghe Phương Trạch Vũ nói.

Tôi nhìn thấy chỉ số cơn đau trên máy đo không ngừng tăng cao: 98,99,100...

“ Được rồi, dùng lực.” Phương Trạch Vũ lập tức ra lệnh.

Tôi lấy hết sức, cảm giác giống như có thứ gì đó ra rồi.

“ Ôi, em sinh rồi sao? Là trai hay gái? Có xinh không?” Tôi hỏi.

Phương Trạch Vũ cười cười: “ Nhụy Tử, không phải em bé, mà là phân, em rặn ra một cục phân. Hình dạng cũng đẹp đấy.”

Trời ơi, tôi thật sự xấu hổ chết mất. Tôi ở trước mặt bao nhiêu người, thậm chí còn rặn ra một cục phân trước mặt Phương Trạch Vũ, tôi thật không biết giấu mặt đi đâu, tôi không muốn sống nữa.

Mặt tôi như tắc kè chuyển màu vậy.

Sau khi sinh xong, tôi phải suy nghĩ không phải là chọc mù mắt Phương Trạch Vũ nữa rồi, thực ra tôi rất muốn……giết hắn ta.

Lạc Mộ Thâm dịu dàng vỗ vỗ tôi: “ Xem em kìa, đầu lợn, anh và anh Đại Vũ của em còn cười được em sao?”

“ Đúng thế, anh còn cười được em sao? Chuyện này rất bình thường, rất nhiều phụ nữ trong lúc đẻ cũng sẽ rặn ra phân, rất bình thường. Em đừng xấu hổ. anh không phải nói rồi sao? Làm bác sĩ, nhìn cái gì cũng thấy bình thường.” Phương Trạch Vũ cười rồi chiều chuộng xoa nhẹ vào đầu tôi, giống như xoa đầu em gái của mình vậy, “ Được rồi, lấy tinh thần, dùng sức rặn.”

Chỉ số cơn đau lại lên đến mức cao nhất, tôi làm theo mệnh lệnh của Phương Trạch Vũ, lấy lại tinh thần, ra sức rặn, sau đó tôi cảm thấy bụng mình nhẹ đi, một thứ gì đó từ trong người tôi trượt ra.

Nói cũng thấy lạ, thứ này sau khi trượt ra khỏi người tôi, tôi cảm thấy cơn đau lập tức biến mất, hoàn toàn không phải bộ dạng dở sống dở chết như lúc nãy nữa, có điều, tại vì mất quá nhiều sức, người tôi mềm nhũn ngã vào lòng Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm ôm chặt lấy tôi, môi anh ấy khẽ hôn nhẹ lên trán tôi.

Tôi biết, anh ấy thương tôi biết bao nhiêu.

“ ra rồi, ra rồi. buổi sáng tám giờ bốn mươi mốt phút, một cô công chúa, nặng 3,5kg. xinh quá, da trắng nữa.” Mấy người trợ lý bác sĩ sung sướng hét lên.

Phương Trạch Vũ ôm lấy đứa trẻ, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên.

Tôi thật sự đã sinh con ra rồi sao.

Nước mắt tôi lập tức chảy ra. Giọt nước mắt của hạnh phúc.

Lạc Mộ Thâm bế tôi để tôi nằm trên giường, tôi nhìn thấy trong mắt của Lạc Mộ Thâm, giọt nước mắt hạnh phúc cũng chảy ra rồi.

Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm khóc.

Tôi yếu ớt nằm trên giường đẻ, mắt vẫn cố nhìn, nhìn thấy Phương Trạch Vũ cười vẫy tay với Lạc Mộ Thâm: “ Đại Thâm, mau tự tay cắt dây rốn cho con gái cậu. Mình để dành cho cậu đấy. Nào, mình chụp ảnh cho cậu, đây là khoảnh khắc quý giá nhất đấy.”

Anh ấy nhanh nhẹn cầm lấy máy ảnh từ tay của y tá, định chụp ảnh cho Lạc Mộ Thâm.

Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm run rẩy đứng lên, đi đến bên cạnh Phương Trạch Vũ, cầm lấy cái kéo từ tay y tá, tôi xúc động đợi Lạc Mộ Thâm tự tay cắt dây rốn cho con gái.

Thế rồi, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm cầm kéo “lạc cạch” một tiếng ngã xuống đất.

Phương Trạch Vũ cười hì hì, không do dự mà chụp lia lịa ảnh Lạc Mộ Thâm ngất trên nền đất, chụp không biết bao nhiêu tấm, đủ mọi góc độ.

“ Đúng là thu hoạch lớn mà, sau này tống tiền Lạc Mộ Thâm, ha ha ha.” Phương Trạch Vũ cười nham hiểm nói.

“ A, anh Đại Thâm.” Tôi hét lên, tôi không ngờ tôi đang yếu ớt như thế mà cũng lấy được sức ở đâu mà hét toáng lên.

“ Không sao, chỉ là ngất thôi mà. Cũng là bình thường thôi, ông bố nào vào đỡ đẻ cùng thì mười người có tám người ngất, lần trước nghe nói có quân sĩ đặc chủng, hiểu cao biết rộng, khi vợ đẻ, ông ấy cũng ngất đi mà.” Phương Trạch Vũ cười nói.

“ Mau cứu anh ấy, mau cứu anh ấy. Anh ấy sẽ không chết chứ? Anh ấy mà chết thì em cũng không muốn sống nữa.” Tôi gào khóc lên. Trong đầu cảm thấy hỗn loạn.

“ Nhụy Tử, không nghiêm trọng thế dâu, đây là tình huống mà rất nhiều ông bố trẻ gặp phải, đừng xem Đại Thâm mạnh mẽ, anh còn cho rằng cậu ấy không sao, ai ngờ cậu ấy cũng không qua được cửa ải này.” Phương Trạch Vũ cười nói, anh ấy đành phải cắt dây rốn cho em bé, y tá quấn vào cẩn thận và đi đo lường.

“ Anh Đại Thâm, anh Đại Thâm.” Tôi còn đang nhìn Lạc Mộ Thâm nằm trên đất mà khóc. Phương Trạch Vũ ra hiệu. một y tá lập tức xách một thùng nước đến, Phương Trạch Vũ đổ thùng nước đó đổ vào đầu Lạc Mộ Thâm.

Thực ra, tôi thật sự nghi ngờ Phương Trạch Vũ bọn họ bình thường bị Lạc Mộ Thâm bắt nạt ức hiếp, bây giờ tìm cơ hội báo thù không? Càng nghĩ càng thấy đúng là như thế.

Lạc Mộ Thâm lập tức tỉnh lại.

“ Đại Thâm, nói cho cậu biết, vừa nãy bộ dạng của cậu đã bị mình chụp lại rồi, đây là điểm yếu cả đời cậu, nếu như cậu không đối tốt với mình, mình lập tức sẽ phát tán ra, lúc đó chúng ta cùng chờ xem. Cậu có thể mua lại, một nghìn tệ một tấm.” Phương Trạch Vũ cười nói.
Bình Luận (0)
Comment