Đóa Đóa không hề sợ bơi chút nào, mặc dù là lặn nước, cô bé cũng không sợ, ngược lại, cô bé rất hứng thú.
Hôm nay bác đẹp trai dẫn mình đi lặn nước, trái tim bé nhỏ của cô bé gần như súng sướng sắp nhảy cả lên rồi.
Đặc biệt là bác đẹp trai của mình nắm chặt lấy tay cô bé, cô bé cảm thấy mình có cảm giác an tâm không nói rõ được.
Đúng thế, có lẽ là sự lôi kéo của duyên phận máu mủ ruột già, Đóa Đóa có một cảm giác gần gũi với Lạc Kiến Ba. Cô bé thích dựa bên cạnh của Lạc Kiến Ba.
Cô bé biết, Lạc Kiến Ba sẽ che chở cho cô bé.
Cô bé tin, bác đẹp trai này sẽ mở ra cho mình một bức tranh đẹp không gì bằng.
Tất cả đều giống như luân hồi vậy, trước đây Lạc Mộ Thâm kéo tay Tô Tư Nhụy lặn nước, còn hôm nay, là Lạc Kiến Ba kéo tay cháu gái của mình lặn nước.
Chỉ là, ông ta không biết đó là cháu gái của mình mà thôi.
Lần đầu tiên lặn nước, Đóa Đóa không hề căng thẳng, cô bé đã hoàn toàn bị mê hoặc thế giới đáy biển xinh đẹp đó, Lạc Kiến ba kéo tay cô bé từ từ bơi về phía trước, họ đã bơi vào lòng đáy biển, nhẹ nhàng ngắm khung cảnh tuyệt đẹp dưới đáy biển.
Do ánh sáng hắt xuống, đáy biển rất đẹp, thế giới đáy biển thơ mộng đó khiến người ta không khỏi trầm trồ.
Đôi mắt to tròn của Đóa Đóa nhìn khắp bốn phía xuyên thấu trong lòng nước, quả thật cảm thấy mắt như không đủ dùng vậy.
Đẹp quá, đẹp quá, ở đây quả thật giống như một thế giới cổ tích vậy.
Các loại màu sắc, sinh vật hải dương đủ kiểu, các loại cá nhỏ xinh đẹp không biết gọi tên gì đang bơi ra từ trong những rặng san hô.
Các loại san hô màu sắc rực rỡ, hoặc là trắng như tuyết, cá ngựa biển đáng yêu xinh đẹp, những con sứa trong suốt như nước.......
Quả thật khiến mắt Đóa Đóa như hoa lên.
Woa, thật sự quá đẹp rồi.
Chiếc đầu nhỏ của Đóa Đóa nhìn trái nhìn phải, mắt như muốn dán vào đủ thứ.
Quá đẹp, nếu như mẹ có thể đến thì tốt biết mấy.
Nếu như mình có thể chụp ảnh ở dưới đáy biển thì tốt biết bao nhiêu, nhất định phải đem thế giới đáy biển xinh đẹp này về cho mẹ xem.
Lạc Kiến Ba giống như người bố hoặc người ông hiền từ vậy, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đóa Đóa, ông ta cố gắng đỡ cơ thể bé nhỏ của Đóa Đóa, tiết kiệm sức lực cho Đóa Đóa.
Ông ta thật sự dành tình yêu thương cho đứa bé này.
Đến ông ta cũng không nói rõ được mình đang làm gì nữa.
Từ trước đến nay chưa bao giờ, Lạc Kiến Ba vẻ ngoài lạnh lùng, khi đối xử với một đứa bé gái học mẫu giáo, lại có thể hiền từ ấm áp như thế. Đây có lẽ là điều đến bản thân ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Ông ta thật sự muốn cho Đóa Đóa một thế giới đẹp nhất tốt nhất.
Giống như cháu gái của mình vậy.
Lặn nước, thật sự rất đẹp, đối với Đóa Đóa mà nói, cô bé giống như đến một thế giới cổ tích xinh đẹp khác vậy.
Khi lần đầu tiên bạn lặn vào bên trong mặt biển, thế giới hoàn toàn khác biệt. Chỉ nghe thấy, tiếng nước ù ù mãi mãi là những âm tiết vang xa, bạn không nghe thấy bất cứ âm tiết nào của các sinh vật, dù cho là cá biển, bọn chúng cũng chỉ có thể thoắt ẩn thoắt hiện vẫy đuôi đập nước rồi biến mất trong nước biển.
Đóa Đóa gần như hoàn toàn dựa vào lòng của Lạc Kiến Ba, ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp này và sự che chở của Lạc Kiến Ba.
Một người lớn một người bé, khua tay đập chân, từ từ bơi về phía trước.
Mấy con cá ngựa, co người từ từ bơi qua bên cạnh Đóa Đóa, bộ dạng ngây thơ, như trêu đùa khiến Đóa Đóa cười phá lên, cô bé cũng học tư thế bơi của cá ngựa biển, chân tay bé nhỏ cũng co người lại khua khắng, Lạc Kiến Ba khẽ gõ nhẹ vào đầu cô bé một cái.
Tiểu nha đầu này tại sao lại đáng yêu thế chứ?
Ông ta từ trong túi đồ lấy ra máy ảnh chụp dưới nước, chụp cho Đóa Đóa đáng yêu vài bức dưới nước, thực ra đây cũng là ý đồ của Lạc Kiến Ba, chụp nhiều ảnh cho Đóa Đóa, khi mình nhớ cô bé, thì ngắm ảnh, cũng là để kỉ niệm.
Đóa Đóa thật sự là một nhi đồng thiên tài, trong thời gian ngắn, cô bé đã học được cách lặn sâu, thế là Lạc Kiến Ba dẫn cô bé lặn sâu hơn một chút.
Đôi ông cháu một lớn một bé này, giống như hai chú cá linh hoạt lặn bên trong biển lớn vậy.
Nhìn Đóa Đóa với dáng vẻ dũng cảm đáng yêu đó, đôi chân nhỏ linh hoạt không ngừng khua khắng, Lạc Kiến Ba gần như ngẩng đầu lên trời thở dài, thật sự là một đứa bé quá thông minh quá thông minh.
Ông ta có chủ ý, muốn tặng Đóa Đóa một món quà quý giá nhất đẹp nhất.
Nghĩ đến đây, ông ta giơ tay ra hiệu với Đóa Đóa, Đóa Đóa thông minh lập tức hiểu ngay, bác đẹp trai muốn lên bờ rồi, cô bé nhanh nhẹn gật đầu.
Lạc Kiến Ba thật sự rất vui, tiểu nha đầu này, tại sao lại nhanh hiểu thế chứ?
Ông ta kéo Đóa Đóa lên khỏi mặt nước, hai người cùng nhô đầu lên.
Lạc Kiến Ba bế Đóa Đóa lên du thuyền.
Lạc Kiến Ba lập tức lấy khăn bông quấn lấy người cho Đóa Đóa, phòng Đóa Đóa cảm lạnh.
Lạc Kiến Ba vội lau tóc cho Đóa Đóa, vẻ quan tâm đó, quả thật khiến thuộc hạ phải ngạc nhiên cực độ.
Từ lúc nào mà chủ tịch lại trở nên dịu dàng như thế chứ?
“ Cháu cũng lau mặt cho bác đẹp trai.” Đóa Đóa rất ngoan khéo kéo Lạc Kiến Ba ngồi xuống, dùng khăn bông mềm mại lau mặt cho Lạc Kiến Ba, tiểu nha đầu hết sức cẩn thận tỉ mỉ.
Nhìn bộ dạng nhỏ bé chăm chú của Đóa Đóa, đôi mắt to tròn long lanh, Lạc Kiến Ba cảm thấy trong lòng mình ngọt ngào vô cùng, bàn tay của ông ta nhẹ vuốt ve trên đôi má bầu bĩnh mềm mại của Đóa Đóa, thật sự hận không thể giấu tiểu nha đầu này vào lòng.
“ Bác, bác cũng phải lau khô đấy, nếu không sẽ bị cảm, bị bệnh rồi, phải uống thuốc rất đắng, tiêm rất đau nữa.” Đóa Đóa nhẹ nhàng nói.
Trong lòng Lạc Kiến Ba thật sự càng cảm động hơn, có phải từ rất lâu rất lâu rồi không có ai thật lòng quan tâm mình như thế không?
Kể cả con trai của mình…….
Cho đến hôm nay, ở bên cạnh tiểu nha đầu này, mình lại được quan tâm ấm áp như thế.
“ Bảo bối của bác, bác bị bệnh cũng không sao, cháu nhất định phải khỏe mạnh mới được.” Lạc Kiến Ba tình cảm nói.
“ Cháu và bác đều không bị bệnh, chúng ta đều phải khỏe mạnh.” Đóa Đóa nói, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ Lạc Kiến Ba, áp mặt mình vào má Lạc Kiến Ba.
Ánh nắng nhẹ nhàng hắt lên mình hai người, khuôn mặt phảng phất có nét giống nhau như thế. Nhưng Lạc Kiến Ba, không chú ý đến sao?
“ Chủ tịch, đây là em bé có họ với ngài sao? Hai người thật giống nhau!” Người trên thuyền cười nói.
“ Thật sao?” Lạc Kiến Ba đưa ánh mắt nhân từ hiền hậu nhìn Đóa Đóa, lời của thuộc hạ nói, ông ta không để trong lòng, vì ông ta cũng biết những thuộc hạ này chẳng qua chỉ lấy lòng mình mà thôi.
Người thuộc hạ nhìn mình dẫn Đóa Đóa theo, chắc chắn cho rằng đứa trẻ là họ hàng nhà mình, bọn họ nói như thế, chẳng qua khiến mình vui mà thôi.
Ông ta đột nhiên nhớ ra kế hoạch của mình, nghĩ đến đây, ông ta nhẹ đặt tay mình lên vai của Đóa Đóa.
“ Đóa Đóa, cháu bây giờ ở trên thuyền nghỉ ngơi một chút, để các chú làm hải sản cho cháu ăn, bác vẫn phải xuống nước một lát, tìm cho cháu một thứ này.” Lạc Kiến Ba cười nói. Ông ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt của Đóa Đóa, khuôn mặt mỉm cười đầy tình cảm.