Anh ấy từ trong túi quần rách rưới của mình lấy ra chiếc điện thoại, phát hiện không có chút tín hiệu nào, ôi, chiếc điện thoại không phải ai cũng mua được đó bị anh ấy ném sang một bên.
“ Ôi. Chiếc điện thoại thật đẹp. Xung quanh đều là khảm nạm kim cương nữa, ôi, đều là kim cương đẳng cấp, người có tiền như các anh thật là lãng phí, trên chiếc điện thoại này khảm nhiều kim cương như thế, có thể ăn, có thể mặc được không? Khảm nhiều kim cương như thế làm gì chứ, để rồi bây giờ tín hiệu cũng không có? Có điều, thật sự rất đẹp.” Lam Ninh nhặt lên chiếc điện thoại gắn vô số kim cương vui sướng nói, cô ta lật lạt nhìn, kim cương trên chiếc điện thoại đó dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh thứ ánh sáng huyền ảo.
“ Chi cô đấy.” Dạ Thiên Kỳ chán nản nói, “ Bây giờ, chiếc điện thoại này cũng chả có tác dụng gì.”
“ Không được nuốt lời đâu đấy.” Lam Ninh cười cầm lấy chiếc điện thoại tinh xảo long lanh đó.
Dạ Thiên Kỳ không nói gì, có gì phải hối hận chứ?
Hơn nữa, cho cô cũng chả dùng được, bây giờ hai người đều bị kẹt trong hòn đảo không người này, có lẽ sẽ chết ở đây, mà dù cho không chết, cả đời cũng có thể ở đây, còn dùng điện thoại gì chứ?
Cho nên, anh ấy nhìn bộ dạng của Lam Ninh, cảm thấy thật buồn cười.
Lam Ninh chơi chiếc điện thoại đó một lúc, vui vẻ cho chiếc điện thoại đó vào trong túi áo rách nát của mình, cô ta nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói: “ Chúng ta phải châm lửa, có thể nướng chút đồ ăn, còn có thể sưởi ấm, buổi tối không chừng sẽ rất lạnh, quan trọng hơn là, nếu như có thú dữ gì đó, rắn rết gì đó, cũng sẽ tránh xa chút.”
Cô ta nói như thế, Dạ Thiên Kỳ cũng nghĩ đến, nhưng, trên người anh ấy đến bật lửa còn chả có, làm gì nào châm lửa chứ?
“ Châm lửa thế nào?” Dạ Thiên Kỳ thắc mắc hỏi, “ Cô có đồ châm lửa à?”
“ Không có!” Mặt Lam Ninh không chút biểu cảm nói.
“ Thế thì châm lửa thế nào? Dùng nước bọt của cô mồi lửa à?” Dạ Thiên Kỳ chán nản nói, tên nha đầu thối này có ý nghĩ hão huyền quá.
“ Anh quên đánh lửa bằng gỗ à?” Lam Ninh cười nói. “ Người nguyên thủy đánh lửa thế nào, chúng ta đánh lửa thế đó.”
“ Đánh lửa bằng gỗ? Ai đánh lửa bằng gỗ?” Dạ Thiên Kỳ hỏi.
“ Ở đây có hai người, tôi là một phụ nữ yếu đuối bất lực, cánh tay cũng không có sức, anh là đàn ông, anh nói ai phải đánh lửa đây?” Lam Ninh cười nói.
Trước mặt Dạ Thiên Kỳ như có mấy luồng điện đen xẹt qua, nha đầu thối này, cô mà cũng đòi là phụ nữ yếu đuối sao?
Cô là một tên trộm! Hơn nữa là một tên trộm rất xảo quyệt.
“ Vừa nãy khi anh hôn mê, tôi tìm được thứ này.” Lam Ninh ném mấy cành cây khô về phía trước mặt Dạ Thiên Kỳ, “ Dạ Thiếu Gia, anh bây giờ đã không còn là Dạ Thiên Kỳ ngạo nghễ nữa, nếu như anh muốn sống, mau đánh lửa cho tôi.”
“ Cô......” Dạ Thiên Kỳ tức giận nhìn Lam Ninh.
“ Làm hay không làm? Bây giờ anh là thuộc hạ của tôi, Dạ Thiếu Gia, nếu như anh không nghe lời tôi, tôi tin chắc anh cũng chẳng sống được lâu trên đảo hoang này đâu.” Lam Ninh cười chế giễu tiến sát Dạ Thiên Kỳ, “ Nghĩ xem, nếu như anh chết rồi, sẽ không được nhìn thấy Nhụy Nhụy mà anh yêu nữa.....”
Dạ Thiên Kỳ nhẹ chớp mắt, được rồi, mình giống như một con rắn vậy, phần đầu của mình bị tên trộm độc ác này chặt đi rồi.
Nếu như không dựa vào cô ta, xem ra mình thật sự không sống được qua vài ngày.
Dạ Thiên Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng, mình lại phải chịu khuất phục trước một người phụ nữ gian ác láu cá thế này.
Đợi mình thoát được hòn đảo này. Nhưng liệu có thoát nổi không?
“ Nhưng tôi không biết đánh lửa.” Dạ Thiên Kỳ bối rối nói.
Vừa nói xong, đầu mình bị Lam Ninh đó cho một cái đốp vào đầu, “ Dạ Thiếu Gia, thật là Đại thiếu gia, cái gì cũng không biết, anh nên thấy cảm kích vì tôi đại từ đại bi đi, nếu như tôi không thương xót anh, chắc chắn anh sẽ chết mà không thấy xác đâu.”
Cô ta cầm một thanh gỗ đặt lên trên một thanh gỗ khác, ra sức dùng tay xoay chuyển mấy vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Này, nhìn có hiểu không? Cứ như thế, cọ xát nhiều lần, tốc độ càng nhanh càng tốt, mau lên.”
Bộ dạng cô ta sai khiến như thế, giống như một nữ hoàng vậy.
Dạ Thiên Kỳ đành phải nén giận mà đón lấy thanh gỗ đó từ tay cô ta, bắt đầu dùng lực cọ xát, còn Lam Ninh đứng lên không biết đi đâu rồi.
Dạ Thiên Kỳ nghiến răng đánh lửa, khuôn mặt anh ấy nhọ nhem, anh ấy vừa cọ xát gỗ vừa cười đau khổ trong lòng: Ai mà tin được Dạ Thiên Kỳ hô mưa gọi gió bây giờ lại rơi đến bước đường này, Nhụy Nhụy, em có biết không?
Nha đầu thối đó, tên trộm đó, cách này rốt cuộc có ra được lửa hay không chứ?
Dạ Thiên Kỳ đưa tay dùng lực cọ xát hai thanh gỗ đó, tay sắp tê đi cả rồi, đột nhiên mặt tiếp xúc trên hai thanh gỗ đó bốc ra luồng khói đen, sau đó, có tia lửa bắn ra, đúng thật có tia lửa nhỏ.
Dạ Thiên Kỳ mừng rỡ, vội bò nhoài trên đất, không ngừng dùng miệng thổi, tia lửa đó, quả nhiên từ tia lửa nhỏ thành tia lửa lớn, cháy bùng lên.
Xem ra cách của nha đầu thối này cũng có tác dụng đây!
Dạ Thiên Kỳ vội vàng đẩy những chiếc lá khô vun vào thành đống, ra sức dùng tay quạt, lửa bùng lên, thật sự cháy lên rồi.
Anh ấy lúc này mới cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, vết thương trên người cũng rất đau, Dạ Thiên Kỳ mệt mỏi dựa vào gốc cây thở hổn hển.
Lửa đã bốc lên rồi, nha đầu thối đó còn đi đâu chứ?
Dạ thiên Kỳ đang nghĩ thì nhìn thấy nha đầu Lam Ninh đó quay lại rồi, cô ta nhìn thấy lửa cháy, hiện rõ vẻ vui mừng: “ Được đấy, Dạ Thiếu Gia, thật sự đánh được lửa rồi.”
“ Cô đi đâu thế?” Dạ Thiên Kỳ hỏi luôn.
“ Ồ, mới có một lúc không nhìn thấy tôi, đã nhớ tôi rồi sao?” Lam Ninh cười nói.
“ Hừ.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng lườm Lam Ninh một cái, nhớ cô ta mới lạ, nha đầu thối này. Nếu không phải bây giờ phải dựa vào cô ta, thật sự rất muốn mãi mãi không gặp cô ta nữa.
“ Yên tâm, anh là thuộc hạ của tôi, tôi đây sẽ không buông bỏ anh đâu, tôi đã nói sẽ có trách nhiệm với anh, thì sẽ có trách nhiệm đến cùng, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời là được.” Lam Ninh cười bước đến, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Dạ Thiên Kỳ, giống như phụ nữ cổ đại trêu đùa ông lớn vậy.
Dạ Thiên Kỳ thật sự tức chết đi được.
Nếu không phải chân mình bị trật xương, thật muốn đạp cho cô ta một phát.
“ Tôi đi tìm ít nước sạch, mặc dù trên đảo này xung quanh toàn là nước, nhưng đó đều là nước mặn, nếu như chúng ta không uống được nước nhạt sẽ chết. Chúng ta rất may, tôi còn tìm được một vũng nước nhỏ.” Lam Ninh cười nói, cô ta từ đằng sau lấy ra một thứ, “ Này, mang về cho anh, anh uống đi.”
Dạ Thiên Kỳ vừa nhìn, thấy thứ đồ mà Lam Ninh cầm trong tay không phải thứ gì khác, mà chính là chiếc ủng da của cô ta.
Thì ra Lam Ninh đi đôi boot da trên chân, bây giờ, cô ta tháo chiếc boot da đó ra, múc nước sạch đó vào trong ủng mang về cho Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy đã muốn nôn, anh ấy có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình phải uống nước trong chiếc boot của một người phụ nữ.
Hơn nữa chiếc boot này vừa được cô ta tháo từ chân ra.
Bẩn hay không bẩn? Thối hay không thối chứ?
“ Tôi không uống.” Dạ Thiên Kỳ tức điên lên nói.
Anh ấy cao quý như thế, thật sự chịu không nổi kiểu đãi ngộ này.