“ Lắm lời, tôi tắm thì còn mặc quần áo gì chứ? Tôi cảnh cáo anh, Dạ Thiên Kỳ, anh bây giờ là nô lệ của tôi, nếu như anh làm tôi tức giận, lát nữa tôi sẽ cưỡng hiếp anh 100 lần.” Lam Ninh bực tức cảnh cáo Dạ Thiên Kỳ, cô ta cáu kỉnh ném xiên cá đó về phía trước mặt Dạ Thiên Kỳ: “ Xử lý mấy con cá này cho tôi, làm sạch ruột, đánh vẩy đi cho tôi.”
Hic, bây giờ cụm từ “ cưỡng hiếp 100 lần” quả thật là nỗi ám ảnh của Dạ Thiên Kỳ, anh ấy không muốn bị tên trộm Lam Ninh này vùi dập, anh ấy muốn giữ thân như ngọc vì Nhụy Tử của mình.
Hơn nữa, thì ra Lam Ninh này xuống biển xiên cá, điều này khiến Dạ Thiên Kỳ cảm thấy hơi đuối lý.
Anh ấy đành phải nuốt giận mà cầm mấy con cá biển đó làm sạch bên bờ biển, sau đó mang mấy con cá quay lại bên đống lửa, Lam Ninh sau khi đã mặc xong quần áo đã chuẩn bị nướng cá rồi.
Cô ta rất thành thục xiên cá lại, sau đó chất củi nướng cá, chưa đến một lúc mùi cá nướng thơm phức đã vây lấy, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy bụng sôi ùng ục rồi.
Ôi, ở đây lúc nào cũng cảm thấy nhanh đói.
Lam Ninh nướng xong một con cá, lại bắt đầu nướng con cá khác, cô ta bắt đầu ăn con cá đó, con cá này rất ngon, rất thơm, hơn nữa xương to, không lo bị đâm vào cổ họng.
“ Uhm, cho tôi một con.” Dạ Thiên Kỳ bây giờ rất đói, đặc biệt là nhìn Lam Ninh ăn ngon như thế, anh ấy càng đói hơn.
Lam Ninh liếc nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Này, đây là thái độ nên đối xử với chủ nhân sao?”
Được thôi, Dạ Thiên Kỳ thừa nhận đây là lần đầu tiên mình bị một người, mà còn là một người phụ nữ chèn ép.
Mình bị cô ta nắm chắc trong tay, không thể không nghe lời cô ta.
Dạ Thiên Kỳ cảm giác mình sắp tức điên rồi, nhưng không thể không nghe lời người phụ nữ này.
“ Vừa nãy anh nói tôi không biết xấu hổ, tại sao anh còn ăn cá của đứa không biết xấu hổ như tôi bắt chứ?” Lam Ninh lạnh lùng nói, càng ra vẻ ăn ngon lành, Dạ Thiên Kỳ càng thèm.
“ Được rồi, tôi xin lỗi cô vì những lời vừa nãy tôi nói.” Dạ Thiên Kỳ nghĩ một lát rồi vội nói, “ Tôi không phải là chưa chuẩn bị tâm lý sao? Cô đột nhiên không mặc gì mà nhô lên, tôi cho rằng.....”
“ Anh cho rằng cái gì? Cám dỗ anh à? Hứ, Anh mà cần phải cám dỗ sao? Chị đây mà tức lên là sẽ cưỡng hiếp, còn cần gì cám dỗ chứ?” Lam Ninh bực tức nói.
Cô có thể đừng nói cưỡng hiếp Dạ Thiên Kỳ được không?
Dạ Thiên Kỳ cảm thấy như có một đàn quạ bay qua đầu mình, mỗi con đều hét lên: “ Cưỡng hiếp 100 lần, cưỡng hiếp 100 lần.......” Thật là đau đầu chết đi được.
Anh ấy thầm than khổ trong lòng, được thôi, bây giờ mình đang ở thế yếu, hai chân không những bị trật xương, cử động không tiện, không có sức chiến đấu gì hết, hơn nữa, mình thật sự phải dựa vào nha đầu này mới có thể sống được, nhìn khả năng sống hoang dã của nha đầu này rất mạnh, còn khả năng sinh tồn hoang dã của mình chỉ là con số 0.
Mình chỉ có thể sống, mới có thể gặp lại Nhụy Nhụy, vì Nhụy Nhụy, mình cũng phải sống. Cho nên, mình thật sự phải khuất phục trước nha đầu này.
Nghĩ đến đây, anh ấy thở dài một tiếng, giọng điệu yếu đuối hơn: “ Chị gái, chủ nhân, là tôi không đúng, tôi không nên nói mà không nghĩ, hy vọng chị có thể tha thứ được không?”
Lam Ninh giống như Từ Hy Thái Hậu vậy, cầm một chiếc xương cá xỉa răng, từ tốm nói: “ Biết mình sai rồi sao?”
“ Uhm, tôi biết rồi. Sau này chắc chắn sẽ không tái phạm nữa!” Dạ Thiên Kỳ ngoan khéo gật đầu.
“ Uhm, như thế còn tạm được, thưởng cho ngươi.” Lam Ninh hài lòng đưa con cá nướng đó cho Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ như con sói đói bổ nhào vào ngấu nghiến con cá nướng đó, không thể không nói, con cá nướng này, thật sự rất ngon!
Anh ấy lại nhớ đến cảnh mình nướng cá cùng Nhụy Tử bên hồ, đáng tiếc, cá nướng vẫn còn đây, nhưng người đã không còn ở đó nữa.
Anh ấy không kìm được thở dài một hơi.
Đời người ấy à, như một vở hý kịch vậy.
Mình đang từ Dạ Thiếu Gia phong ba ngạo nghễ, hiên ngang giờ lại trở thành thuộc hạ của một tên trộm vô liêm sỉ.
Đúng là vô liêm sỉ mà?
Có điều, mình bây giờ cũng không thể nghĩ quá nhiều, mình bây giờ chỉ cần nghĩ sống thế nào, chỉ cần sống được, mình mới gặp được người trong tim mình có phải không?
Rất nhanh ăn hết con cá đó, Dạ Thiên Kỳ cầm một chiếc lá mềm lau tay, anh ấy sờ lên cằm và quai hàm của mình, ở đó, râu đã mọc ra rất nhiều rồi.
Trước đây, Dạ Thiên Kỳ với hình tượng thích sạch sẽ, mỗi ngày đều chăm chỉ cạo râu, râu của anh ấy mọc rất nhanh, mỗi ngày đều phải cạo, một ngày không cạo sẽ mọc ra rất nhiều.
Nhưng bây giờ sau khi gặp tai nạn máy bay, anh ấy cũng không biết mình mấy ngày chưa cạo râu rồi, có lẽ bây giờ chẳng khác gì Robinson trên đảo hoang rồi.
Dạ Thiên Kỳ khi nãy rửa mặt bên bờ biển, nhìn thấy bộ dạng của mình, quả thật khó chịu chết mất.
“ Này, Dạ Thiếu Gia, hay là, tôi giúp anh cạo râu nhé?” Lam Ninh chớp mắt nói.
“ Cô?” Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nói.
“ Đúng thế, tôi nhìn thấy bộ dạng anh bây giờ, chắc chắn không thoải mái lắm, cho nên, tôi đồng ý cạo râu giúp anh, anh xem tôi tốt với anh không?” Lam Ninh cười nói.
“ hừm, đúng là vô công dồi nghề, không hiếp dâm thì cũng trộm cắp.” Dạ Thiên Kỳ trừng mắt lườm Lam Ninh, lạnh lùng nói.
“ Ôi, Dạ Thiếu Gia, thần tức của anh bây giờ lại nổi lên rồi đấy à? Đừng quên, anh bây giờ là thuộc hạ của tôi, chị đây có lòng tốt cạo râu cho, anh không nói cảm ơn thì thôi, còn nói tôi vô công dồi nghề, có phải anh ngứa da rồi phải không? Anh có phải muốn tôi cưỡng hiếp anh 100 lần không?” Lam Ninh cau cảu nói.
Dạ Thiên Kỳ lập tức lại héo như quả cà tím, anh ấy đành phải cố gắng giãn cơ mặt mình, nhẹ nhàng mà nói: “ Thôi được, vậy thì nhờ chị Lam Ninh cạo râu cho tôi với?”
“ Như thế còn tạm, có điều, tôi không phải tùy ý mà cạo râu cho người khác, tôi sẽ thu phí đó. Tiểu Dạ.” Lam Ninh bây giờ đã không gọi Dạ Thiên Kỳ là “ Dạ Thiếu Gia” nữa, Dạ Thiên Kỳ từ trong miệng cô ta bắn ra là “ Tiểu Dạ” rồi.
“ Thu bao nhiêu tiền?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, “ Tôi bây giờ cũng không có tiền, tai nạn máy bay vừa rồi, ví tiền của tôi cũng rơi mất, cô bảo tôi đi đâu tìm tiền trả cô chứ?”
Lam Ninh cười chớp chớp mắt: “ Cạo râu cho anh một lần thu phí 500 vạn, như thế còn rẻ đấy?” Cô ta giơ 5 ngón tay ra uốn lượn.
“ Này, tại sao cô không đi cướp chứ? Cạo râu một lần mà thu lắm tiền thế à?” Dạ Thiên Kỳ tức mình nói, trước đây luôn nói Nhụy Tử là tên hám liền, nhưng Nhụy Tử ở trước mặt Lam Ninh này, vẫn còn cao quý chán.
“ Tôi ra giá như thế đấy, thích cạo thì cạo, hay là anh nuôi thế đi, dù sao râu dài cũng rất đẹp.” Lam Ninh ôm hai cánh tay cười nói.
Nói thật, Dạ Thiên Kỳ thật sự không chịu nổi râu mình dài như thế.
“ Được rồi, 500 vạn thì 500 vạn, chỉ có điều, tôi ở đây, không có tiền.” Dạ Thiên Kỳ chán nản nói.
“ Ha ha, không sao, anh có thể nợ, đợi sau khi chúng ta ra được khỏi đây, anh trả tôi cũng được, tôi tin Dạ Thiếu Gia anh cũng không phải là người dễ nuốt lời thế đâu.” Lam Ninh cười nói.
Dạ Thiên Kỳ cười một cách đau khổ, mình và Lam Ninh thật sự có cơ hội mà ra khỏi đây không?
Thôi vậy, cứ như thế được.
Anh ấy khẽ nói: “ Được, nợ trước vậy, sau khi ra ngoài sẽ trả cho cô, tuyệt đối sẽ không xù nợ.”