Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn cô ấy, đôi mắt sâu xa trầm lặng nhìn cô ấy.
Cô ấy mặc dù chỉ mặc bộ quần áo rách rưới, nhưng, thân hình duyên dáng, ngũ quan rõ nét, thần sắc tươi tắn, dưới ánh trăng mờ ảo, gió khẽ thổi, mái tóc đen bay bay phả lên má, che mắt cô ấy, cô ấy đưa tay vén tóc ra sau tai mình, khẽ nheo mắt quan sát anh ấy.
Dạ Thiên Kỳ khẽ lắc đầu thầm cười, thực ra tên trộm này cũng rất đẹp!
Hơn nữa, cô ta còn có nét giống Nhụy Nhụy nữa.
Hai người đều là những người con gái xinh đẹp, chỉ có điều Nhụy Nhụy xinh đẹp ngọt ngào hơn một chút, còn Lam Ninh lại nghiêng về khí khái anh hùng hơn một chút.
Khuôn mặt xinh đẹp đó, đôi mắt hấp háy, khí chất đáng yêu hoạt bát, khí thế mạnh mẽ, khoảnh khắc sức mạnh đó bùng phát, như ngọn lửa bốc lên cháy bùng, giống con chim phượng hoàng trong Dục hỏa trùng sinh bay trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ tỏa ra khiến người khác cũng phải ngước nhìn.
Dưới áng trăng hắt xuống tạo nên cảnh sắc buổi đêm tuyệt đẹp, cô ấy vẫn đẹp như tranh vẽ.
Cô ấy không phải đẹp theo kiểu yếu đuối, mà giống như Nhụy Nhụy, vẻ đẹp đáng yêu tháo vát.
“ Tiểu Dạ, sao thế? Ngốc à? Hay là bị vẻ đẹp của chị đây làm cho mê hoặc rồi?” Lam Ninh tinh nghịch nói.
Dạ Thiên Kỳ cười cười.
Dạ Thiên Kỳ cũng cầm bình rượu lên, mùi rượu thơm phả vào mũi.
“ Tiểu Dạ, tùy ý anh thôi, tốt biết khả năng uống rượu của anh không giỏi. cho nên, anh nhấp môi là được. Tôi uống nhiều hơn chút.” Lam Ninh rất thoải mái nói, cô ấy mặc dù là người con gái kiều diễm, nhưng luôn có khí chất khí phách anh hùng trong người.
Cô ấy chung quy lại không giống với những người con gái khác, dù cho đã từng gặp hàng ngàn hàng vạn phụ nữ, Dạ Thiên Kỳ cũng có thể nhận ra cô ấy trong hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ.
“ Tại sao cô biết tôi không uống chứ? Cô làm sao biết tửu lượng tôi kém chứ?” Trong giọng nói của Dạ Thiên Kỳ có cảm giác ấm ức.
“ Ya, tiểu Dạ anh có thể uống sao? Anh không phải là người rượu thuốc đều không giỏi đấy chứ?” Lam ninh cười đưa tay lắc lắc bình rượu đó, sau đó ngửa cổ dốc bình rượu vừa thơm vừa ngon đó ục ục mấy ngụm to vào miệng.
“ Đó là trước đây rượu thuốc tôi không chuộng, bây giờ thuốc tôi cũng hút, rượu cũng uống.” Dạ Thiên Kỳ cũng cầm lấy bình rượu mà uống một ngụm to.
Sau đó, anh ấy đặt bình rượu xuống, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn Lam Ninh, khuôn mặt xinh đẹp đó, giống như tranh vẽ vậy.
Lam Ninh không nén được thở dài, là một người đàn ông, Dạ Thiên Kỳ là một người đàn ông chung tình hiếm có, lại rất kiên cường.
Bộ dạng này, thật sự khiến phụ nữ ngưỡng mộ ghen tị.
Ngụm đầu tiên uống không nhiều, chỉ là nếm thử, chỉ cảm giác rất cay, rất kích thích, trong bụng có cảm giác tê tê cay cay như có lửa, cảm giác nóng lan từ cổ họng xuống ruột gan, toàn bộ đều thấy nóng, cảm giác kích thích mãnh liệt đó khiến cô ấy muốn khóc.
“ Thật sự kích thích! Không hổ danh là rượu Mao Đài.” Lam Ninh thở dài nói, “ Tiểu Dạ, tôi cá cược trước đây anh chưa bao giờ uống loại rượu này, tại vì anh, giống như một đám mây trắng, ung dung ngạo nghễ bay trên không trung.”
Dạ Thiên Kỳ không nói gì, Lam Ninh nói đúng, trước đây anh ấy thật sự không thích uống loại rượu có tính nóng này, anh ấy thỉnh thoảng uống rượu trắng, cũng có uống một vài loại rượu nổi tiếng, nhưng bây giờ, anh ấy thật sự rất muốn uống.
Tốt nhất phải uống say mới được, uống say có thể quên đi rất nhiều chuyện, kể cả việc đau buồn, chuyện yêu đương đơn phương.
Khi nhìn thấy bộ dạng cầm bình rượu uống ngụm to của Lam Ninh, anh ấy cảm thấy rất thú vị.
“ A……uống được thế sao?” Dạ Thiên Kỳ khẽ cười. Anh ấy nói mặc dù là câu hỏi, nhưng lời lẽ rất chắc chắn, anh ấy có thể chắc chắn, tửu lượng của cô ấy, có lẽ uống cạn bình cũng không say mất.
“ Cũng tạm, rượu này thật sự rất ngon, mặc dù rất mạnh, nhưng thật sự rất ngon.” Lam Ninh sau khi thích ứng một chút, lại uống thêm ngụm nữa.
Chỉ cảm thấy cảm giác nóng bừng từ cổ họng đến dạ dày, nội tạng cũng trở nên nóng ran rần rật, từ đầu đến chân bắt đầu ấm mà mềm dần, giống như đang bay trên mây, cảm giác này, rất thoải mái.
“ trước nay chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào có thể chịu được loại rượu này.” Dạ Thiên Kỳ ung dung nói.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai hào hoa đó của Dạ Thiên Kỳ, Lam Ninh không nhịn được cười lên.
“ Đó là những người phụ nữ khác, không phải người phụ nữ bình thường, tôi là, nữ hán tử.” Lam Ninh cười lên, thật sự rất đẹp rất đẹp, Dạ Thiên Kỳ nhìn lên trời, lại nhìn nụ cười của Lam Ninh dưới ánh tranh, có một cảm giác khó nói.
Dạ Thiên Kỳ hơi sững một chút.
Nữ hán tử……
Anh ất vừa mới nhớ đến Tô Tư Nhụy nữ hán tử cũng giống như thế.
Chẳng có cách nào, mình lúc nào cũng nhớ đến cô ấy.
Người con gái này, thật sự không giống những người khác.
Còn Lam Ninh nhìn Dạ Thiên Kỳ, cũng cảm thấy hết sức thú vị.
Thật không ngờ, nhìn Dạ Thiên Kỳ uống rượu như thế, mà vẫn giữ được nét bình tĩnh trong đầu của người đàn ông, cũng có thể uống được loại rượu mạnh như thế.
“Ha……” Dạ Thiên Kỳ quan sát Lam Ninh, biết là cô ấy đang đắm chìm trong suy nghĩ, cũng không lên tiếng làm phiền cô ấy, chỉ đến khi cô ấy cười lên, lúc này mới học cô ấy cũng khẽ cười một tiếng.
Thấy người bên cạnh cũng cười rúc rích, tư duy cô ấy như lấy lại, lạ lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, hỏi: “ Anh cười cái gì!”
Dạ Thiên Kỳ mất đi Nhụy Tử bây giờ rất ít cười, đặc biệt là bây giờ còn bị nhốt trên hòn đảo hoang này, Lam Ninh thường xuyên nhìn thấy bộ dạng cau mày của anh ấy, nhưng tự dưng anh ấy cười thế này, thật sự rất đẹp.
“ Cô cười cái gì, thì tôi cười cái đó.” Dạ Thiên Kỳ nheo mày, khóe môi khẽ động, nói như chuyện hiển nhiên.
“ Anh không phải tôi, tại sao biết tôi cười chứ?” Lam Ninh liếc nhìn anh ấy, lại uống một ngụm rượu nữa.
“ Cô cũng không phải tôi, làm sao biết tôi không biết cô đang cười cái gì chứ?” Dạ Thiên Kỳ mỉm cười, trả lời cô ấy bằng lời lẽ vòng vo không chịu kém cạnh, may là không làm cô ấy bị quay cuồng khó hiểu.
“ Thế thì anh nói xem, tôi đang cười cái gì?” Lam Ninh đặt bình rượu xuống, một tay đặt trên đầu gối, chăm chú ngờ vực hỏi anh ấy.
“ Cô đang cười chuyện mà cô cho rằng đáng cười.” Dạ Thiên Kỳ thủng thẳng nói, trên mặt anh ấy lộ ra nụ cười đùa giỡn.
Bộ dạng tự nhiên phóng khoáng của cô ấy, cùng nhìn càng giống phong cách của Nhụy Nhụy, đặc biệt là khi nhìn cô ấy, lông mày khẽ nhếch lên, cái nheo mắt, bờ môi gợi cảm, như phác thảo một bức tranh sống động! Trong mắt Dạ Thiên Kỳ, Lam Ninh gần như trùng hợp giống với Nhụy Nhụy vậy.
“ Ngụy biện!” Lam Ninh lườm anh ấy một cái, ngẩng cổ tiếp tục uống rượu.
Sau khi uống ngụm to, chặc lưỡi khen ngợi, bình rượu trong tay rất ngon, loại rượu này uống vào mới khiến người ta sảng khoái, gần như có thể làm nóng máu lạnh trong người lên, khiến máu trong người như sôi sục!
Dạ Thiên Kỳ chẳng tỏ rõ ý kiến, nhìn dáng vẻ cô ấy uống rượu, không kìm được lên tiếng nhắc nhở: “ Lam Ninh, loại rượu này rất mạnh, cô đừng uống quá nhiều.”
“.....Anh chỉ cần lo cho anh là được, nếu như anh uống say, tôi cưỡng hiếp anh, càng tiện chứ sao.” Đúng là nhiều chuyện! Lam Ninh chẳng thèm để ý.
“ Ha ha.......” Dạ Thiên Kỳ cười lên, trong đôi mắt đen của cô ta có nét chân thành, trung thực.
Bây giờ cứ nghĩ đến cô ta uy hiếp mình, anh ấy lại cảm thấy buồn cười, cơ thể mình đang dần hồi phục, không còn như trước kia nữa rồi.
“ Tôi phải uống ít đi chút, tránh việc tôi uống say lại làm chuyện linh tinh.” Lam Ninh cười lên, hết sức đáng yêu.