Mỉm cười nhìn Nhụy Tử chăm chăm đấm vào ngực mình, đờ đẫn nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong sáng trước mặt mình, Dạ Thiên Kỳ đột nhiên một tay nắm lấy nắm đấm của Nhụy Tử.
Bàn tay của anh ấy khỏe như thế, đến nỗi ngay lập tức Nhụy Tử bị kéo vào lòng mình.
Nhụy Tử giật nảy mình, sững sờ trợn mắt nhìn anh ấy.
Ánh mắt của Dạ Thiên Kỳ không trong sáng như bình thường, anh ấy lúc này, ánh mắt mơ hồ, dường như bị bao phủ bởi sương mù vậy.
“ Đợi đã, anh Thiên Kỳ.....anh....” Còn chưa đợi Nhụy Tử nói hết, cơ thể mình đã bị Dạ Thiên Kỳ ép chặt.
Vẻ bình tĩnh vốn dĩ của anh ấy lúc này như biến thành một người khác vậy, anh ấy ép chặt cơ thể Nhụy Tử trên ghế sopha, một tay vuốt ve trên má của Nhụy Tử, còn tay kia ôm chặt lấy người của Nhụy Tử.
Anh ấy đã kìm nén quá lâu rồi, người phụ nữ trong lòng là khát vọng bấy lâu nay của anh ấy?
Ánh mắt của anh ấy mê dại, đôi môi lướt trên môi của Nhụy Tử, mang theo vẻ mạnh bạo da diết và cả ấm áp, anh hôn lên đôi môi mềm mại của Nhụy Tử một cách mãnh liệt.
Trước đây dù cho thích Nhụy Tử thế nào đi nữa, anh ấy cũng không dám cưỡng hôn cô, nhưng bây giờ.....
Nhụy Tử kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn, cô dùng lực vùng vẫy, nhưng càng khua khắng, Dạ Thiên Kỳ ôm cô càng chặt, nụ hơn của anh ấy càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Dạ Thiên Kỳ, anh điên rồi sao?
Trong tình thế vùng vẫy nhiều lần, Nhụy Tử hoảng loạn, cắn vào môi của Dạ Thiên Kỳ, do dùng lực mạnh, bờ môi mỏng của Dạ Thiên Kỳ bị chảy máu.
Dạ Thiên Kỳ dường như tỉnh táo lại, anh buông lỏng Nhụy Tử ra, đưa mu bàn tay bịt chỗ máu chảy ở khóe miệng.
“ Này, anh Thiên Kỳ, có phải anh điên rồi không? Anh nhìn cho rõ, em không phải Lam Ninh của anh!” Nhụy Tử co người lại ở góc ghế sopha, giữ chặt lấy quần áo của mình.
Lúc ăn cơm Dạ Thiên Kỳ có uống rượu đâu nhỉ?
Con người bình tĩnh, tao nhã, đàng hoàng lịch sự như Dạ Thiên Kỳ lại sao lại có hành động lỗ mãng với mình như thế.
Nhụy Tử quả thật ngạc nhiên đến nỗi mắt như sắp rơi ra rồi.
Dạ Thiên Kỳ cúi đầu xuống, không nói câu gì.
Đúng thế, tại sao bây giờ mình lại biến thành điên cuồng như thế?
Dù cho mình có thể có biết bao người đẹp tuyệt sắc, nhưng mình vẫn luôn khát vọng được hôn lên môi người phụ nữ tên là Nhụy Tử này.
Đây là khát vọng đau đớn của anh ấy dù cho là trong giấc mơ hay là lúc tỉnh táo.
Anh ấy nhắm mắt lại, đau khổ dựa người trên ghế sopha.
Nhụy Tử sững sờ nhìn Dạ Thiên Kỳ, không hiểu rốt cuộc Dạ Thiên Kỳ làm sao thế?
Anh ấy vẫn là Dạ Thiên Kỳ bình tĩnh, dí dỏm, dịu dàng mê người chứ?
Bên cạnh anh ấy không phải có Lam Ninh xinh đẹp quyến rũ, biết điều lại lương thiện như thế sao?
“ Xin lỗi, Nhụy Nhụy, anh thất lễ rồi.” Dạ Thiên Kỳ trầm lặng một lúc, ngẩng đầu lên, mỉm cười, “ anh là nhất thời không kiểm soát được mình, anh cũng không biết lại tại sao nữa? Xin lỗi em.”
Nhụy Tử thư thái thả lỏng người: “ Anh ấy à, dọa em giật nảy mình, em còn cho rằng anh điên rồi. Mồ hôi em chảy cả ra rồi.”
Dạ Thiên Kỳ cười đau khổ, nhẹ nhàng nói: “ Không sai, từ lúc anh trả lại em cho Lạc Mộ Thâm, có lẽ anh đã điên rồi, anh muốn bản thân mình tỉnh táo, nhưng luôn bị thất bại. Anh bắt đầu nghi ngờ, hồi đó lựa chọn của mình có phải sai hay không?”
Nhụy Tử nghĩ một lát, dịu dàng nói: “ Anh Thiên Kỳ, Lam Ninh là một cô gái đáng được yêu thương, anh đừng lúc nào cũng chìm đắm trong tình cảm ở quá khứ với em, tại sao lại cứ nghĩ về quá khứ, mà lại không trân trọng người ở trước mắt mình?”
Dạ Thiên Kỳ yếu đuối ôm lấy Nhụy Tử: “ Anh hiểu, anh sẽ cố gắng, Nhụy Tử, đừng động đậy, để anh ôm em một lát, anh chỉ muốn yên lặng ôm em, chỉ một lúc thôi. Được không?”
Anh giống như một đứa trẻ đáng thương, lời cầu xin của anh ấy khiến Nhụy Tử không có cách nào mà từ chối.
Cái ôm của anh dịu dàng như thế, giống như Nhụy Tử là một con búp bê tuyết dễ vỡ, anh ôm cô nhẹ nhàng, không nói câu gì.
Còn Nhụy Tử, cũng giương mắt đờ đẫn trong lục của Dạ Thiên Kỳ, không dám động đậy.
Tâm trạng của cô cực kỳ mâu thuẫn, thậm chí không nói ra được thành lời.
Hỏng rồi, mình vốn dĩ cho rằng Dạ Thiên Kỳ đã bước ra khỏi mối tình đó từ lâu, cho rằng anh ấy bây giờ có người đẹp bên cạnh, nên vui vẻ mới phải, cho rằng anh ấy có thể thoải mái đối diện vơi smình, nhưng vẫn không được.
A ya ya.........
Nhụy Tử bây giờ rất hối hận vì mình đã đến nhà của Dạ Thiên Kỳ.
Mộ Thâm, anh mau đến đón em đi?
Hai người im lặng dựa vào nhau dưới ánh trăng mỗi người cuốn theo dòng suy nghĩ của mình, không để ý đến bóng người ở bậc thềm cầu thang, đôi mắt trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đó mang đầy những giọt nước mắt.
Là Lam Ninh.
Cô bất lực dựa vào sát tường, thất vọng nhắm mắt lại, Dạ Thiên Kỳ, vẫn thích Nhụy Tử như thế.
Anh ấy ôm cô ấy tự nhiên mà tình cảm như thế, chưa bao giờ làm thế với mình.
Cô cắn cắn môi, những giọt nước mắt không nén được mà thi nhau lăn xuống.
.........
Ngày hôm sau
Lạc Mộ Thâm quả nhiên như người mất hồn tìm đến rồi.
“ Được được, bà cố nội của tôi ơi, em muốn đi làm thì đi làm có được không? Đừng có mất tích nữa được không?Anh bây giờ sắp bị em hành hạ cho chết rồi. Chỗ bà nội và bố anh anh sẽ đi giải thích có được không?” Lạc Mộ Thâm phát hiện lòng tự trọng đàn ông của mình đã biến mất không dấu vết từ lâu.
Tiểu nha đầu này chính là một con ma, một con yêu tinh.
“ Thế thì em phải đến công ty đi làm, sau này anh không được phép can thiệp vào công việc của em.” Nhụy Tử ngẩng đầu nói.
“ Được được, em làm bà chủ của anh anh cũng không dám nói gì, chỉ cần em đừng có lúc nào cũng bỏ đi như thế.” Lạc Mộ Thâm chiều chuộng xoa đầu của Nhụy Tử.
“ Như thế còn tạm được.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhụy Tử lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nép vào lòng Lạc Mộ Thâm, giống như con chim nhỏ bé nép vào người vậy.
“ Đúng rồi, tại sao em lại đến tìm Dạ Thiếu Gia? Em không phải là........” Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày lại.
Cứ nghĩ đến Nhụy Tử ở nhà Dạ Thiên Kỳ, tim anh lại hoảng loạn, anh biết Dạ Thiên Kỳ là nhân vật xuất sắc thế nào, cậu ta là người có sức hấp dẫn không kém gì mình, cậu ta có năng lực cuốn hút bất cứ người phụ nữ nào.
Nếu như Nhụy Tử cùng Dạ Thiên Kỳ cao chạy xa bay, thế thì Lạc Mộ Thâm có lẽ sẽ đau tim mà chết mất.
“ Anh nghĩ cái gì thế? Tiểu Dạ người ta có vợ chưa cưới rồi, em chẳng qua chỉ là con kỳ đà đáng thương được nhặt về mà thôi.” Nhụy Tử bĩu môi nói.
“ Được rồi được rồi, về nhà thôi, đừng làm phiền Dạ Thiếu Gia nữa. Phu nhân yêu quý của anh.” Lạc Mộ Thâm cuống quýt ôm lấy người vợ bé nhỏ của mình mà đi.
Đối với Dạ Thiên Kỳ, anh nhất thiết phải có tinh thần đề phòng, dù sao Dạ Thiên Kỳ là người đàn ông xuất sắc như thế, nếu như Nhụy Tử của mình lại thích Dạ Thiên Kỳ thì làm thế nào?
Đàn ông, luôn có lòng ích kỷ và độc chiếm như thế ở trong lòng.
“ Tạm biệt, anh Thiên Kỳ, Lam Ninh, kết hôn cần gì cứ nói với em nhé!” Nhụy Tử còn quay đầu nói.
Nhìn bóng dáng của Nhụy Tử và Lạc Mộ Thâm đi xa dần, Dạ Thiên Kỳ vẫn đờ đẫn nhìn theo, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe của Lạc Mộ Thâm nữa.
Ánh mắt dịu dàng của Lam Ninh nhìn dáng vẻ si tình của Dạ Thiên Kỳ, gần như nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ. Ha ha, con người trên đời, hình như mỗi người đều phải xếp hàng. Dạ Thiên Kỳ xếp đằng sau lưng Nhụy Tử, còn mình lại xếp hàng sau lưng của Dạ Thiên Kỳ, còn đằng sau mình thì sao? Chẳng có ai!