Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 628

Ngày hôm sau

Lam Ninh và Dạ Thiên Kỳ bước ra từ một nhà hàng, Dạ Thiên Kỳ cười nhìn Lam Ninh: “ Em ăn no chưa? Có ngon không?”

“Rất ngon, em thích ăn.” Lam Ninh nghiêm túc nói.

Hôm nay, hai người lại đi đua xe, tâm trạng của Dạ Thiên Kỳ càng ngày càng tốt lên, nụ cười dần trở lại trên khuôn mặt của anh ấy.

Hai người đều hơi mệt, Dạ Thiên Kỳ đưa ra ý kiến dẫn Lam Ninh đi ăn thịt nai.

Hai người ăn no căng bụng, Lam Ninh thật sự giống Nhụy Tử, cũng là một tên ham ăn, Dạ Thiên Kỳ rất thích nhìn bộ dạng phùng mồm trợn má của cô khi ăn thịt nai. Anh không thể không thừa nhận, những ngày ở cạnh Lam Ninh, trong lòng đã vui hơn rất nhiều, Lam Ninh là người con gái rất dễ thương.

Cô ấy giúp mình dần trở lại là Dạ Thiên Kỳ của trước kia.

“ Thịt nai rất nhiều dinh dưỡng, bổ dưỡng mà không béo, sau này thường xuyên dẫn em đến.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, “ Anh đi lấy xe, Lam Ninh em đợi anh chút.”

“ Vâng.” Lam Ninh gật đầu.

Dạ Thiên Kỳ đi vào bãi đỗ xe lấy xe, Lam Ninh đứng đợi ở bên đường.

Ánh mắt dịu dàng của cô chăm chú nhìn bóng dáng hiên ngang đĩnh đạc của Dạ Thiên Kỳ, trong lòng có một cảm giác khó nói ra thành lời.

Thực ra, con người Dạ Thiên Kỳ rất tốt!

Đáng tiếc, sắp phải rời xa anh ấy rồi. Anh ấy bây giờ không đau khổ như thế nữa, điều này khiến Lam Ninh cảm thấy an ủi phần nào.

Cô đang nghĩ miên man, đột nhiên có một thanh niên sải chân bước nhanh đến bên cạnh Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Tiểu thư, cô quen Dạ Thiên Kỳ tiên sinh à?”

“ Tôi biết!” Lam Ninh ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên phục vụ đó.

“ Ồ, cửa của hầm gửi xe bên đó đang tắc, xe của Dạ Thiên Kỳ tiên sinh chỉ có thể đi ra từ cửa khác của hầm gửi xe, Dạ tiên sinh nhờ chúng tôi thông báo với cô Lam Ninh đến cửa bên đó đợi.”

“ Ồ?” Lam Ninh hơi sững người, cô gật gật đầu, “ Được, có điều, cửa đó ở phía nào thế?”

“ Tiểu thư, mời đi theo tôi.” Cậu thanh niên phục vụ đó nghiêm túc nói.

“ Được.” Lam Ninh đi sau thanh niên đó, đi về phía sau của hầm gửi xe.

Cô biết xe của Dạ Thiên Kỳ rất to, có lẽ xe ở trong hầm gửi xe rất nhiều, cho nên, xe của anh ấy không ra ngoài được, đây là hiện tượng rất bình thường.

Thế là, cô cũng không nghĩ nhiều, yên tâm đi theo nhân viên phục vụ đó,

Cứ đi thẳng, rồi đến chỗ rẽ......

Trước mắt Lam Ninh xuất hiện một màu tối đen.

Cô lập tức cảnh giác.

Đây là......

“ Cổng ra ở đây à?” Lam Ninh lạnh lùng nói.

Nhân viên phục vụ đó quay người lại, xé chiếc mặt nạ da trên mặt ra, “ Lam Ninh, cô vẫn muốn chạy à? Đại ca của chúng ta muốn gặp cô!”

Lam Ninh giật mình kinh ngạc, cô đã nhận ra, thanh niên vừa xé mặt nạ da đó. Chính là sát thủ của tổ chức tên là Tiết Dương.

Tiết Dương cũng là sát thủ của Ân Phi Trường.

Cùng lúc, trong bóng tối bước ra mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng, trong tay đều có vũ khí.

Có đốm sáng nhỏ bốc khói lên, có người đang hút thuốc, ánh lửa nhàn nhạt ánh lên khuôn mặt đẹp trai nhưng lại nham hiểm của một người đàn ông khiến người ta phải hoảng sợ, đó là Ân Phi Trường.

Khuôn mặt tươi cười của Ân Phi Trường niềm nở: “ Ninh Ninh, sao không cẩn thận thế, ra ngoài mà không đeo mặt nạ hay gì đó. Cô nghĩ tôi không tìm ra cô sao? Cô cho rằng tên tiểu tử Dạ Thiên Kỳ đó có thể bảo vệ cô sao?”

Ân Phi Trường?!

Lam Ninh khẽ cau mày lại, mượn ánh trăng mờ nhạt, chăm chú quan sát Ân Phi Trường trước mắt.

Không sai, vẫn là vẻ nham hiểm thâm nho đó trong ấn tượng, dáng vẻ hào hoa tuấn tú, khi hắn ta cười lên, thường xuyên dồn hết tâm trí cố nở ra nụ cười điềm đãm, nhưng luôn khiến người ta sợ hãi......

Ân Phi Trường nham hiểm, là một trong những tên khủng bố đáng sợ nhất trên thế giới này.

Bề ngoài hắn ta càng tỏ ra hòa nhã, nhưng nội tâm lại càng tàn bạo độc ác.

Hắn ta là một người cực kỳ cực đoan, độc ác cực đoan, khủng bố cực đoan.

Thật khó có thể tưởng tượng, ông trời ban cho hắn ta vẻ bề ngoài cuốn hút như thế, tại sao lại cho hắn ta tâm địa xấu xa như thế chứ?

Lam Ninh khẽ lùi về sau hai bước, nhưng đằng sau lập tức có hai tên đứng chặn đường lùi của cô.

Ân Phi Trường vẫn cười ngọt ngào, giọng nói của ông ta cũng nhẹ nhàng, giống như sẽ chảy ra nước vậy: “ Ninh Ninh, nhìn thấy anh là muốn đi rồi sao? Sao lại không muốn gặp anh thế? Lẽ nào mới rời tổ chức mấy ngày này mà đã quên anh rồi sao?”

Lam Ninh nheo mắt lại, nhìn Ân Phi Trường, không nói gì, toàn thân mang đầy sự phòng bị.

“ Ninh Ninh, chơi ở bên ngoài lâu như thế rồi, tại sao còn chưa về? Như thế không hay đâu?” trong miệng Ân Phi Trường vẫn thốt ra những lời mềm mại như thế, ông ta đưa nay về phía Lam Ninh, “ Ninh Ninh, nào, quay về tổ chức thôi, đừng như đứa trẻ ham chơi thế.”

Bàn tay của ông ta đặc biệt đẹp, trắng mềm, giống như một tác phẩm nghệ thuật quý giá và hoàn mỹ nhất của thượng đế vậy.

Lam Ninh lúc này vừa nhìn Ân Phi Trường, vừa nghĩ lại khuôn mặt tàn ác lạnh lùng khi Ân Phi Trường giết người, tên cầm đầu của tổ chức này, giống như Diêm Vương đến từ địa ngục vậy.

Thật khó có thể tưởng tượng hắn ta cũng là trẻ mồ côi đáng thương cùng lớn lên với Lam Ninh, bây giờ hắn ta như biến thành con quỷ dữ vậy.

Nghĩ đến đây, Lam Ninh lùi dần về sau.

“ Ân Phi Trường......” Lam Ninh lạnh lùng nói.

“ Sau lại xa cách thế?” Ân Phi Trường mỉm cười, “ Trước đây, em đều gọi anh là anh Phi Trường, từ nhỏ đã gọi như thế........”

“ Không sai, trước đây, tôi đã từng gọi như thế.” Lam Ninh lẩm bẩm nói, cô đột nhiên cao giọng mình lên. “ Nhưng Ân Phi Trường, anh xứng với cách gọi đó của tôi sao? Tôi đối với anh mà nói, là cái gì? Tôi đối với anh, chỉ là một quân cờ, là một công cụ dùng để trộm cắp và cám dỗ người khác, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng bây giờ trong mắt anh, tôi khác gì những tên thuộc hạ đứng đằng sau anh ở chỗ nào chứ? Chúng tôi chỉ là công cụ của anh, thuộc hạ của anh, anh bất cứ lúc nào có thể lợi dụng hoặc vứt bỏ, thật không ngờ, tại sao anh lại biến thành thế này? Tôi thật sự nhìn nhầm anh rồi! Tôi không muốn làm việc xấu vì anh nữa, tôi muốn rời khỏi tổ chức, tôi muốn làm người bình thường! Nếu như anh vẫn còn nhớ tình nghĩa của chúng ta khi còn nhỏ, thì thả tôi ra đi.”

Trong đôi mắt lạnh lùng đó của Lam Ninh như có ngọn lửa cáu giận bùng phát vậy.

Đối diện với chỉ trích của Lam Ninh, Ân Phi Trường không nói gì, chỉ cười khẩy một tiếng.

“ Đúng không? Tôi chỉ là công cụ của anh thôi phải không?” Lam Ninh tức giận nói, “ Ân Phi Trường, tôi sẽ không để bị anh khống chế nữa, tôi không phải kẻ ngốc!”

Ân Phi Trường chăm chú nhìn Lam Ninh, hắn ta đột nhiên cười lên, nụ cười mê người như thế, nếu như nói một người có thể được gọi là quái dị, thế thì, Ân Phi Trường, chính là quái dị đích thực.

Mặc dù hắn ta là yêu quái, nhưng có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

“ Ninh Ninh, ngốc quá, ai nói với em thế chứ? Sao anh có thể coi anh là công cụ được chứ? Anh thương em còn chưa hết nữa là! Anh bây giờ thay nghĩa phụ quản tổ chức cú, chính là hy vọng chúng ta có thể sống tốt hơn, anh sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu, ngoan, quay về tổ chức, quay về bên cạnh anh.” Ân Phi Trường vẫn dỗ dành ngọt ngào.

“ Tôi sẽ không tin lời anh đâu.” Lam Ninh lạnh lùng nói, “ Tôi sẽ không quay về tổ chức nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bị anh khống chế nữa! Ân Phi Trường, việc tôi muốn làm cũng không có bất cứ ai có thể ngăn được, tôi muốn thoát ra từ tay anh, anh chẳng có cách nào mà tóm được tôi, trừ khi tôi chết,”

Lời của Lam Ninh kiên định như thế.

Nhìn thấy Lam Ninh kiên quyết như thế, Ân Phi Trường nhẹ lắc đầu: “ Có phải cái tên gọi là Dạ Thiên Kỳ đó làm mê mẩn em rồi? Lời đàn ông, dễ dàng tin thế sao?”

Lam Ninh cười khẩy một tiếng: “ Tôi cảm thấy anh ta còn đáng tin hơn anh!”
Bình Luận (0)
Comment