Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 76

Tần Hạo Nhiên cười đến nỗi không thể cười thêm được nữa, đỏ rực cả khuôn mặt tao nhã đó, anh ta vừa cười vừa chỉ tôi nói: “ Nhuỵ Tử, thật có cô.”

“ Ồ, khiến Lạc tổng cười, tôi đã không còn tiết tháo rồi.” Tôi đoan trang thở dài một tiếng.

Lạc Mộ Thâm chẳng dễ dàng gì mới nhịn được cười, Phương Trạch Vũ bọn họ đã đưa chai bia chuyển đến: “ Mộ Thâm, cậu thua rồi, mau uống rượu.”

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, cũng không ngắc ngứ gì, ừng ực uống hết một chai bia.

“ Kể nữa kể nữa, tôi thích nghe Nhuỵ tử kể truyện cười.” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lại xúi giục.

Tôi lúc đó cũng uống nhiều rồi, cũng chẳng ngượng chẳng thẹn kể cho bọn họ, cái gì tiết mục ngắn dâm tục, cái gì mà truyện cười vàng, hết thảy lôi hết ra cả, nếu như bình thường khi tôi tỉnh táo, tôi có tám lá gan cũng không dám kể, nhưng bây giờ, tôi......

Thật sự không còn tiết tháo rồi.

Tôi đã không nhớ nổi bản thân rốt cuộc kể những gì, chỉ nhớ khi tôi kể rất nhiều truyện cười đó, bốn thiếu gia đó cười gần như sắp ngất rồi. Phương Trạch vũ thậm chí đều lăn ra bàn rồi, Lạc Mộ Thâm đó không cười thì thôi, mà hễ cười, thậm chí lợi hại hơn người khác nhiều.

Mọi người lại ăn rất nhiều xiên, uống rất nhiều rượu, mỗi người uống đến nỗi mặt đỏ tía tai. Thật sự là uống không còn biết gì nữa.

Không biết đến lúc nào, quán ăn sắp phải đóng cửa rồi, chúng tôi mới rời khỏi quán.

Tại vì mọi người đều uống nhiều rồi, cho nên bắt buộc phải gọi lái xe thuê. Ngồi vào trong xe của Lạc Mộ thâm, tôi lúc đó cái gì cũng không biết rồi, chỉ là biết tôi dựa vào người Lạc Mộ Thâm, trên người anh ta là mùi nước hoa Eau de Cologne nhè nhẹ lẫn với mùi rượu quanh quẩn lấy tôi, sau đó, tôi sống chết không biết gì nữa.

Khi tôi tỉnh lại lần thứ nhất, đã là buổi sáng của ngày thứ 2 rồi.

Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngược lại phát hiện bản thân đã nằm trên chiếc giường lạ lẫm, tôi kinh ngạc trợn tròn mứt, đập vào mắt là vẻ hoa lệ mà tôi không thể tưởng tượng đến.

Đây là ở đâu?

Không thể chắc chắn là ở đâu, nhưng khẳng định không phải nhà tôi.

Tôi lật chăn ra, ngược lại thét lên, tại vì tôi là chỉ mặc nội y nàm trên giường, mẹ ơi. Rốt cuộc xảy ra gì rồi?

Tiếng hét của tôi gọi tiếng bước chân ở bên ngoài tiến gần vào, cửa mở ra, tôi ngẩng đầu nhìn, Lạc Mộ Thâm trên người mặc bộ ngủ màu xanh xuất hiện ở cửa. Trên tay anh ta, là quần áo của tôi. Nhìn có vẻ như đã giặt sạch là cẩn thận rồi.

Tôi lập tức ngậm chặt mồm.

Tôi tôi tôi, tôi tại sao lại ở cùng anh ta? Lẽ nào sau khi uống rượu xong, chúng tôi ngủ với nhau rồi?

Nếu không thì giải thích thế nào về bộ dạng này của tôi?

Anh ta vẫn đầy vẻ chán ghét nhìn tôi, không vui nói: “ mới sáng sớm mà gọi ma gì thế? Người không biết, lại cho rằng tôi làm gì cô rồi.”

Mặt của tôi lập tức đỏ lên, ai mà biết có làm gì tôi hay không?

Tôi lấy dũng khí ngước mắt nhìn nói: “ lạc tổng, tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu thế?”

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Nhà của tôi, cô hỏi tôi tại sao ở đây, tôi còn muốn hỏi cô kìa, tối hôm qua sau khi chúng ta tàn cuộc, vốn dĩ là đưa cô về nhà, nhưng cô ôm lấy cổ tôi giống như con cá sấu vậy, nào khóc, nào nôn, tôi chẳng còn cách nào, mới đưa cô về nhà tôi, đến nỗi tại sao cô chỉ mặc nội y, tại vì cô cái thứ bẩn nôn đầy người tôi và cô đều là đồ bẩn, lẽ nào còn có thể để cô làm ô nhiễm giường của tôi, cho nên đành phải lột ra.”

Ồ, thì ra là như thế.

Mặt của tôi càng đỏ, tại sao lại như thế, sau khi tôi uống say ôm anh ta vừa khóc vừa nôn? Tôi làm gì mà khóc cơ chứ?

Thật sự là quá mất mặt rồi.

“ Cái đó. Lạc Tổng, khi cởi quần áo của tôi, là nhắm mắt phải không?” Tôi lại nhớ ra cái gì vội vàng hỏi.

Lạc Mộ Thâm nhìn ánh mắt của tôi càng chán ghét hơn, anh ta cười nhạo nói: “ cô có cái gì đẹp chứ? Cần ngực không ngực, cần mông không mông.”

Thằng cha này miệng lưỡi quá thâm độc, hứ, tôi thật sự nếu mà kém như thé, anh lúc đó tại sao còn ép tôi ngủ cùng chứ?

Bị tôi cự tuyệt rồi, bây giờ hạ thấo tôi cái gì cũng tồi tệ chứ gì?

Đương nhiên bây giờ tôi cũng không thể bóc trần anh ta.

Anh ta vậy mà không coi rẻ tôi đây là may mắn, tôi vẫn nên tranh thủ thời gian về nhà thôi.

“ Cái đó, Lạc Tổng, tôi biết rồi, xin lỗi, tôi là rượu say làm trò cười cho thiên hạ rồi, để lạc Tổng cười nhạo, thế thì phiền Lạc tổng ra ngoài chút, tôi thay quần áo.” Tôi lắp bắp nói với Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm trừng mắt nhìn tôi, ném bộ quần áo của tôi trên tay anh ta lên giường, sau đó quay người đi ra, đóng cửa lại.

Tôi nhìn anh ta rời đi, lúc này mới thở dài một hơi, thật muốn cho bản thân vài cái bạt tai, tại sao lại trước mặt Lạc Mộ Thâm mất mặt như thế chứ?

Tôi lật chiếc chăn trên người ra, muốn đứng dậy, mặc vào bộ quần áo của tôi, nhưng vừa đứng lên, đột nhiên tôi phát hiện dưới thân tôi, trên chiếc giường mềm trơn đó, vậy mà có một bông hoa màu đỏ.

Tôi lập tức đầu ù đi, nhìn kĩ trên giường là màu đỏ thẫm cầu vồng, tôi cảm thấy sắp ngất ra rồi.

Không sai, bông hoa này là từ người của tôi rơi ra, đó là máu, tôi quả thực sắp tức điên rồi, tên Lạc Mộ Thâm này, tên háo sắc phong lưu vô độ này, trong mồm nói đường đường chính chính, nói không thích tôi này nọ, nhưng vậy mà vẫn lợi dụng tôi say rượu, đem tôi làm......

Không sai, đây chính là máu của tôi! Cũng chính là máu trinh tiết trong truyền thuyết nói. Nhất định là nó.

Tôi tức đến nỗi vành mắt đảo đi đảo lại, cuối cùng không chịu thua kém cũng rơi ra rồi, tôi giữ gìn hơn hai mươi năm trong trắng, khi tôi tình cảm thắm thiết nhất với Đường Nhiên, tôi cũng giữ gìn trong trắng của mình, nhưng ngược lại tôi bị tên sếp háo sắc phá rồi.

Than ôi, khiến cho người khác tức giận, tên sếp háo sắc này ngược lại không thừa nhận, còn hạ thấp tôi.

Tôi tức đến nỗi hét lên: “ Lạc Mộ Thâm......anh là cái đồ đê tiện.”

Tại vì tức giận căm phẫn qúa, tôi quả thật không thể khống chế được nỗi lòng của bản thân.

“ Việc gì thé?” Lạc Mộ Thâm lại không kiên nhẫn xuất hiện trước mắt tôi, nhìn quấn cái chăn lại, tức đến toàn thân run rẩy, anh ta có vẻ kỳ lạ nhìn tôi, “ Lại sao thế? Bệnh tâm thần tái phát à? Tại sao lúc nào cũng mưa một trận gió một trận thế?”

Lúc đó, tôi hoàn toàn chôn vùi vào suy nghĩ trong lúc say rượu bị Lạc Mộ Thâm làm hại, tôi quả thực tức đến nỗi không thể tự mình, tôi dường như giẫm lên vật mềm nhảy đến trước mặt Lạc Mộ Thâm, giơ tay cho anh ta một cái bạt tai.

Cái bạt tai đó, thật sự giống như nổ đậu vậy, vừa kêu vừa giòn: “ Đốp”

Lạc Mộ Thâm hiện rõ bị tôi đánh cho ngẩn người, hoặc là nói, có lẽ cả đời anh ta chưa bị ai đánh, anh ta có vẻ sững sờ nhìn tôi, tôi hoàn toàn bất cần, chỉ tay vào mũi anh ta chửi lớn: “ Lạc Mộ Thâm, anh là đồ háo sắc, anh là đồ dựa dẫm, động vật nửa người biết nghĩ, mũ áo chỉnh tề, anh chỉ là một kẻ biết đi, cái máy sinh đẻ, anh cho rằng anh có tiền là có thể ức hiếp phụ nữ sao? Có phải tôi luôn không chấp nhận ngủ với anh cho nên anh lúc nào cũng ghi nhớ, đến nỗi đem tôi rơi vào tay anh phải không? Không sai, tôi hôm qua uống say rồi, uống say rồi anh có thể đem tôi về nhà, nhưng anh không có, vậy mà anh đưa tôi về nhà anh chiếm dụng phi pháp, tôi nói cho anh biết, tôi nói ....trời đất ơi.”

Tôi vừa khóc như hoa lê mang mưa vừa căm giận chỉ Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm ban đầu bị tôi đánh đờ đẫn người, sau đó, cuối cùng anh ta hiểu ra việc gì rồi, ah ta nhìn bông hoa tươi sắc đó, anh ta tức giận hầm hầm nói: “ Tô Tư Nhuỵ, cô bị bệnh à? Cái gì mà cưỡng hiếp phi pháp cô chứ? Máu trinh tiết nhà cô ra gì mà lắm thế? Cô tính xem, bây giờ có phải là kỳ sinh lý của cô không?”

Anh ta cáu như thế, tôi tức khắc sững sờ, tôi đờ đẫn nhìn anh ta, lí trí bắt đầu chậm chạp hồi phục lại, hôm qua là ngày 12, mẹ ơi, thật sự là kỳ sinh lý của tôi, tôi quên mất rồi.

Quả nhiên, bụng dưới có vẻ hơn đau khó chịu, mà còn càng ngày càng nặng hơn, cảm giác quen thuộc này khiến tôi hiểu ra rồi, tôi không phải bị Lạc Mộ Thâm làm gì cả, mà còn, tôi đến chu kỳ kinh nguyệt rồi.

Ông trời ơi, mặt đất ơi, ông có phải không muốn con sống nữa phải không? Tại sao lại khiến con mất mặt trước người này như thế.

Bình Luận (0)
Comment