Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 79

Tôi nắm bàn tay lại, móng tay gần như cắm vào trong lòng bàn tay rồi, răng của tôi nghiến thành tiếng kẽo cà kẽo kẹt, toàn thân run rẩy.

Vốn dĩ Lạc Mộ Thâm đang cúi đầu uống canh liền ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cách kỳ lạ, lại thuận theo ánh mắt của tôi nhìn, anh ta lập tức hiểu ra rồi.

“ Tô Tư Nhuỵ, vẫn còn để ý tên cặn bã đó à?” anh ta có vẻ chế giễu nhìn tôi.

“ Không phải.” Tôi nghiến răng nói, tôi để ý đó là, chúng tôi chia tay thì chia tay rồi, vậy mà anh ta trước mặt người yêu hiện tại bôi nhọ tôi như thế.

Tôi từ khi nào đến chết cũng bám theo anh ta vậy? Tôi không phải là vì chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau, còn cho rằng anh ta là vì nguyên nhân khác khó nói mới bỏ rơi tôi, cho nên tôi mới nỗ lực muốn quay lại sao?

Nhưng trong mắt anh ta, tôi biến thành kẻ đến chết cũng đeo bám?

Tôi hèn hạ đến thế sao?

Tôi cúi đầu, nghiến răng, gần như nước mắt sắp chảy ra rồi.

“ Thật sự chẳng khá lên gì.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Đúng thế, tôi chẳng khá lên, tôi bây giờ hoàn toàn chưa quên anh ta, tôi không làm được.

Tôi im lặng nghe Đường Nhiên và người con gái đó tán tỉnh ve vãn, còn bôi nhọ hạ thấp tôi, tôi bây giờ không biết phải làm thế nào nữa. Nếu như sớm biết, tôi sẽ không đến đây uống canh. Bây giờ tôi tức đến nỗi trên dưới đều muốn nôn ra máu rồi.

Lạc Mộ Thâm nghiêng tai nghe một lúc, anh ta đột nhiên đứng lên, bước đến phía Đường Nhiên và người yêu của anh ta.

Tôi giật mình, cũng vội đứng lên.

Tôi muốn đi kéo Lạc Mộ Thâm lại, ngược lại không kịp rồi, Lạc Mộ Thâm chân dài đã đi đến trước mặt của Đường Nhiên và người yêu anh ta, trên cao nhìn xuống Đường Nhiên.

Đường Nhiên cũng hiện rõ vẻ giật mình, anh ta không phát hiện Lạc Mộ Thâm cũng ở đây, giờ đây, đột nhiên nhìn thấy anh ta, Đường Nhiên rõ ràng hơi hoảng loạn, nghiêng nhẹ đầu, giống như đang nghĩ không biết đã gặp Lạc Mộ Thâm ở đâu?

“ Anh, anh định làm gì?” Đường Nhiên dường như chột dạ, đứng lên nhìn Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn anh ta: “ cậu có phải đàn ông không?”

“ Ưhm?” Đường Nhiên có vẻ nghi ngờ, không hiểu rõ ý của Lạc Mộ Thâm là chỉ cái gì, “ ý anh là gì?”

“ Ý gì, trước mặt người yêu mới bôi nhọ người yêu cũ, đây không phải kiểu đàn ông chứ?” Lạc Mộ Thâm cười khẩy nói.

Tôi vội vàng chạy lại, kéo cánh tay của Lạc Mộ Thâm: “ anh Đại Thâm, đừng để ý anh ta nữa.”

Lúc này, Đường Nhiên rõ ràng cảm thấy bản thân trước mặt người yêu mới dường như không còn mặt mũi nữa, anh ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lạc Mộ Thâm nói: “ tôi có phải đàn ông hay không, có liên quan gì đến anh? Anh cũng không phải loại gì tốt đẹp, vậy mà còn dụ dỗ nữ cấp dưới, còn cô, Tô Tư Nhuỵ,” anh ta chỉ tay sang tôi, “ tôi không cần cô nữa, cô cũng không cần cam chịu lạc hậu, cũng chung chạ bừa bãi với cấp trên của mình? Đừng để đến lúc đó bản thân không gả được đi, ai cũng chẳng cần cô.”

Tôi tức đến nỗi suýt nữa ngất rồi, tại sao tôi lúc đó mắt mù lại yêu phải người như thế này chứ?

Vậy mà anh ta trước đám đông bôi nhọ tôi như thế, tôi tức đến nỗi toàn thân run rẩy lên.

Trong phòng ăn bao nhiêu người như thế, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn tôi, thì thầm nói riêng, tôi cảm thấy bản thân như muốn chui vào khe nứt nào đó rồi.

“ Anh Đại Thâm, chúng ta đi.” Tôi muốn kéo Lạc Mộ Thâm đi ra ngoài.

Nhưng Lạc Mộ Thâm hiện rõ bị chọc giận rồi, anh ta nắm lấy cổ áo của Đường Nhiên, từ răng bật ra câu nói: “ quả nhiên không phải đàn ông, thế thì, tôi phải dạy dỗ cậu, làm thế nào làm một người đàn ông chân chính.”

Đường Nhiên hiện rõ vẻ sợ hãi, nhưng không muốn mất mặt trước mặt người yêu, anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Lạc Mộ Thâm, lạnh lùng nói: “ Sao nào, anh còn dám đánh người thì đánh đi?”

Lạc Mộ Thâm dùng hành động của mình trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nhìn Lạc Mộ Thâm đưa nắm đấm ra, người yêu mới của Đường Nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, nắm đấm của Lạc Mộ Thâm đã đánh vào mặt của Đường Nhiên.

Tôi cũng kinh ngạc sững sờ rồi, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đánh người, mà còn cũng là vì tôi.

Mà còn Lạc Mộ Thâm rõ ràng nghiêm túc kịch liệt huấn luyện loại người đó, nắm đấm của anh ta, vừa chuẩn vừa căm giận, lực rất mạnh, vậy mà Đường Nhiên cả người bay đi, đến mấy cái bàn cũng bị vỡ, trong trận kinh hoàng này, anh ta thảm hại ngã nhoài ra đất, nước canh đổ đầy lên người, thật sự quá thảm hại rồi.

“ A? Anh Đại Thâm, đừng đánh nữa.” Tôi vội vàng muốn đi ngăn cản Lạc Mộ Thâm, nhưng Lạc Mộ Thâm hất tay tôi ra, bước lên vài bước, đến trước mặt Đường Nhiên, một tay nắm lấy cổ áo của Đường Nhiên, lại xách Đường Nhiên đứng dậy, không để cho Đường Nhiên phản kháng, anh ta giơ nắm đấm thứ hai ra, đưa ra, lại cho Đường Nhiên một quả đấm nữa.

Tôi vừa kêu lên, vừa nhìn mặt mũi Đường nhiên, nằm trên đất máu mũi chảy ra, còn người yêu mới của anh ta vội xách túi của cô ta chạy ra khỏi quán canh.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều ngừoi chạy ra khỏi quán canh, nhìn thấy người đánh nhau, bọn họ cách bao xa, muốn tránh càng xa.

Ông chủ quán canh bị doạ đến nỗi cũng vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đang đánh người, bọn họ cũng không dám ngăn cản Lạc Mộ Thâm, bởi vì Lạc Mộ Thâm là người thế nào chứ? Những năm này, trên xã hội này, có quyền có thế chính là vương đạo.

Dù cho là Lạc Mộ Thâm cậy thế ức hiếp người, có lẽ cũng chẳng ai dám ngăn cản, huồng hồ anh không phải đang cậy thế ức hiếp người.

“ Đừng đánh nữa, anh Đại Thâm, tha cho anh ta đi, sau này, tôi không quen biết anh ta nữa.” Tôi nghiến răng, kéo Lạc Mộ Thâm đi, tôi thật sự sợ Lạc Mộ Thâm đang cơn thịnh nộ đánh chết Đường Nhiên, dù cho tôi hận Đường Nhiên, tôi cũng không hy vọng anh ta chết!

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn Đường Nhiên trên đất, tức giận nói: “ tôi nói cho cậu biết, cậu cút khỏi thành phố A này cho tôi, sau này tôi lại gặp cậu ở thành phố A này, gặp lần nào đánh lần đó, đánh cho đến chết thì thôi.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía ông chủ quán canh: “ Tổn thất ngày hôm này, đến tập đoàn Lạc Thị thanh toán.”

Sau đó, anh ta kéo tôi, đi ra khỏi quán canh, đẩy tôi vào trong xe.

Tôi ở trong xe, vẫn không ngừng chảy nước mắt, tôi không biết vì sao tôi phải khóc, là vì tôi không muốn nhìn lại tình yêu đó, hay là vì bản thân mù mắt mà nhìn nhầm người, hay là vì Đường Nhiên bị thương?

“ Sao thế? Còn thương hắn ta à?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi.

“ Không phải, tôi sẽ không thương anh ta.” Tôi lẩm bẩm nói.

“ Thế thì còn khóc cái gì? Loại người đó, không dạy dỗ cho hắn ta một chút, hắn ta sẽ không nhớ đời.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Nhưng......” tôi còn muốn nói gì đó.

“ Đừng nhưng nữa, người không biết còn cho rằng cô vẫn nhớ hắn ta, Tô Tư Nhuỵ, cô phải tiến bộ lên chứ, đừng có lúc nào cũng trước mặt loại đàn ông này mất mặt như thế.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ Được rồi, tôi bảo hắn cút khỏi thành phố A, sau này cô không phải gặp lại hắn ta ở đây nữa, cũng sẽ không cảm thấy đau lòng nữa.”

Tôi mếu xệch mồm, nước mắt vẫn nhỏ xuống, Lạc Mộ Thâm chán ghét nhìn tôi, lại đưa cho tôi một chiếc khăn tay: “ Mau lau nước mắt, khóc như con mèo hoa vậy.”

Tôi nhậ lấy khăn tay, vội vàng lau mặt: “ anh Đại Thâm, nếu như anh đá bạn gái rồi, anh sẽ làm rất tốt chứ?”

Lạc Mộ Thâm nhíu nhíu nhẹ lông mày, bình thản nói: “ mấy người phụ nữ đó thông thường đều là trong làng giải trí, trên người tôi, bọn họ cũng đạt được không ít thứ, có thể nói cái cần đạt được đều đạt được rồi, nổi danh có nổi danh, đạt lợi ích có lợi ích, cô nói tôi làm không tốt sao?

“ nhưng anh cũng rất nhẫn tâm!” tôi chớp mắt nhìn Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm lườm tôi một cái: “ Nhưng mà, tôi từ trước đến nay không bao giờ nói xấu bọn họ?”

Tôi lẩm bẩm: “ thực ra tôi cảm tháy cũng là 50 bước cười 100 bước, trong lòng tôi đều rất cặn bã.”

“ Cái gì? Cô nói cái gì?” Lạc Mộ Thâm không nghe rõ, lại hỏi lần nữa.

“ Không có gì?” tôi vội vàng ngậm chặt mồm, tôi không dám nói rõ ràng, vạn nhất thằng cha này đá tôi ra ngoài thì làm thế nào?

“ Tóm lại, sau này, cô đừng có nghĩ đến thằng cha đó nữa, tim vững lên chút.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ đánh tiếc, canh cũng chưa uống hết.”

Tôi suýt nữa bật cười. Trong mắt anh ta, uống canh là việc quan trọng nhất.

Anh ta nói câu như thế, tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, tôi hoàn toàn phải quên anh rồi.

Bình Luận (0)
Comment