Những Chuyện Trong Thôn

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Sakura Trang

Tháng sáu năm nay, đào trên cây lại chín, Điền Thanh và An Dương giống như năm ngoái, làm thành mứt quả ướt, phơi thành đào khô, mặc dù đã có nhà khác bắt chước, nhưng đồ ăn của tiệm Chử ký vẫn rất được hoan nghênh.

Hơn nữa năm nay Điền Thanh còn nghiên cứu ra nước trái cây, tương tự như nước trái cây đóng chai đời sau, còn có đào dầm, chẳng qua là thời gian để rất ngắn, sợ làm nhiều không bán được, cho nên mỗi ngày chỉ có thể làm số lượng có hạn.

Mà để cho bọn họ vui vẻ là, một nhà tửu lâu lớn trong thành —— Cẩm Thực cư đặt hàng nhà bọn họ, đặt chính là các sản phẩm từ đào, mặc dù chỉ là mối làm ăn trong một quý, nhưng là một khoản thu vào không nhỏ.

Cầm số tiền lãi được trong buôn bán, lại gom từ trong nhà một ít, Chử Nghĩa mua một cửa tiệm mặt tiền trên trấn, cho thuê, không phải chưa từng nghĩ mở tiệm Chử ký ở trong thành, nhưng ít nhất bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất, chỉ đành phải từ bỏ.

Huống chi người nhà thật ra thì càng thích cuộc sống trong thôn, cho nên khi mua cửa tiệm đồng thời lại mua hai mươi mẫu đất cho nhà, nơi này thật sự là đất rộng người thiếu, dù đã khai hoang bốn năm, nhưng đất hoang vẫn còn nhiều, hơn nữa giá đất rẻ, cho nên mấy năm này Chử gia mua không ít đất, trước sau cộng lại, đã hơn một trăm mẫu đất.

Lúc ở trong thành Chử Nghĩa nghe nói hoàng thành sắp sửa xong rồi, đại khái năm sau sẽ hoàn toàn dời đô, đến lúc đó phỏng đoán giá đất sẽ tăng, bởi vậy thừa dịp năm nay có tiền Chử Nghĩa chuẩn bị mua thêm chút đất.

Cuộc sống nhoáng cái đã đến Thất tịch, Điền Thanh đã có thai hơn sáu tháng, bụng lại tăng một vòng so với trước, trước A Hiếu còn nói hài tử có chút nhỏ, trải qua hơn một tháng Khương Đạt hết lòng chăm sóc, hài tử đã phát triển bằng hài tử bình thường cùng tháng.

Bụng cũng nhô lên cao rồi, làm cái gì cũng quả thực hơi bất tiện, may có Khương Đạt luôn ở bên cạnh, có hắn san sẻ công việc, An Dương mới không cảm thấy quá áp lực.

Ngày Thất tịch phải ăn xảo quả*, cái gọi là xảo quả chính là dùng khuôn chế các kiểu dáng nhỏ khác nhau, lại dùng dầu chiên phòng lên, Điền Thanh làm xảo quả vừa đẹp lại ăn ngon, người đến mua nối liền không dứt.

*Xảo quả: Bánh ngọt phải ăn ngày Thất tịch

Mà An Dương thì giỏi làm xảo tô*, chính là chế một ít bánh xốp đường hình Chức nữ, gọi là “xảo nhân”, lúc bán gọi là “đưa xảo nhân”, rất được tiểu nương tử trẻ tuổi thích.

*xảo tô

Những đồ này từ cuối tháng sáu liền bắt đầu làm, còn phải cung ứng một số cho Cẩm Thực cư, cho nên hai người luôn cắm mặt ở sau bếp, Chử Nghĩa cũng đến hỗ trợ, buôn bán ngoài quầy liền giao cho Khương Đạt.

Bàn trong bếp vừa vặn đến eo, lúc nhào bột bụng của Điền Thanh vừa vặn chống ở đó, sợ va vào hài tử nên lùi về sau một chút, nhưng như vậy thì phải khom người về trước nhiều hơn, vậy sẽ ép bụng, hơn nữa cánh tay còn không dùng được sức, An Dương nhìn thấy tình trạng lúng túng của Điền Thanh, chủ động yêu cầu đi nhào bột.

Điền Thanh liền phụ trách tạo hình cho bột mì, đứng có chút lâu, bụng cũng bắt đầu không yên, Điền Thanh không thể làm gì khác hơn là thả nắm bột xuống vỗ về, vừa xoa bụng vừa nói chuyện với tiểu nhi trong bụng, “Con ngoan ngoãn một chút nhé, để cho cha làm xong công việc, chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi ngay, đến lúc đó cha chơi với con, có được hay không?” Tiểu nhi trong bụng đá hai cái giống như đáp lại liền không động nữa, Điền Thanh cười cười, “Tiểu nhi thật ngoan!” Lại tiếp tục làm việc.

An Dương thấy vậy liền tán gẫu với Điền Thanh, “Cha, con thấy tiểu nhi thật ngoan, nói không chừng thai này sẽ là nữ nhi cũng nên!”

Ngược lại Điền Thanh không quá hy vọng, “Nếu là nữ nhi thì thật tốt, đáng tiếc nam nhân kết hợp với nam nhân tuy có thể sinh con, nhưng tỉ lệ sinh được nữ nhi rất nhỏ, nhiều năm như vậy, cha cũng chỉ nhìn thấy nhà Lễ thúc con có một nữ nhi, không nói đến người khác, con sinh bốn thai, không phải đều là nhi tử hết hay sao!”

“Đúng vậy, không biết con và Nghĩa ca có số được nữ nhi hay không nữa.” An Dương thở dài.

“Các con còn trẻ, sau này sinh nhiều hơn, cơ hội cũng lớn một chút, chẳng may có nữ nhi thật cũng nên!” Điền Thanh an ủi y.

Ba người vẫn bận đến chạng vạng ngày Thất tịch mới có thời gian nghỉ ngơi. Thấy Điền Thanh chống eo tựa vào trên quầy, tay không ngừng xoa trên bụng tròn trịa, trong miệng thỉnh thoảng tràn ra một chút than nhẹ, lúc này An Dương đang thu dọn ở sau bếp, thấy bốn bề vắng lặng, Khương Đạt đóng cửa tiệm liền đi đến giúp hắn trấn an thai nhi.

“Làm sao động kịch liệt như vậy?”

“A… Có thể là hôm nay đứng… Hô… Hơi dài… Con không vui… Hừ…” Điền Thanh thở hổn hển.

“Để ta đỡ ngươi qua ghế ngồi một lúc nhé!” Khương Đạt hỏi.

Điền Thanh xoa bụng hơi tựa vào trên người Khương Đạt, “Ư… Không có chuyện gì, chờ nó động mệt mỏi, một hồi sẽ tốt, ta đứng một lúc là được, chúng ta về nhà bây giờ ấy mà, đừng thêm chuyện làm gì.”

Mùa hè trời tối muộn, khi ba người dẫn Mãn Mãn và An An về đến nhà, Chử Nghĩa vẫn đang nhổ cỏ ngoài ruộng, Điền lão cha đi ra vườn cây ăn quả tìm lão Triệu đánh cờ, nhà chỉ có Điền lão thái trông bốn hài tử. Đón Niệm Niệm, Khương Đạt bọn họ trở về Khương gia, An Dương nhìn một chút sắc trời, đi ra ruộng giúp Chử Nghĩa.

“Sao ngươi lại ra đây? Đã mệt mỏi cả ngày rồi, về đến nhà không nghỉ ngơi đi, ra ruộng làm gì không biết?” Chử Nghĩa thấy An Dương, có chút bất ngờ, không nhịn được càm ràm với y.

An Dương cười cười nói: “Không có chuyện gì, ta không mệt, ta thấy huynh sắp nhổ xong rồi, nên ra giúp huynh làm cho xong sớm, chúng ta cùng về luôn. Đúng rồi, hôm nay lúc đi đón hai hài tử, tiên sinh học đường nói An An học mặc dù không bằng Mãn Mãn, nhưng cũng coi là tốt, còn nữa, hắn nói hắn cảm thấy đã không dạy tiếp được cho Mãn Mãn, muốn đề cử con vào trường tư thục trong thành, nghe nói thầy dạy học ở đó là vị Cử nhân, chỉ là học phí sẽ hơi đắt một chút, bảo ta về thương lượng với huynh xem.”

“Cái này có gì phải thương lượng, nếu tiên sinh cảm thấy tốt, vậy thì để cho Mãn Mãn đi, học phí đắt thì đắt, bây giờ chúng ta cũng không thiếu chút tiền đó, chỉ là đến lúc đó để Mãn Mãn ở đâu đây?” Chử Nghĩa có chút lo âu, học ở trên trấn không quá xa nhà, thời gian một cốc trà là đến nhà, buổi trưa còn có thể về tiệm ăn cơm, nhưng vào trong thành, Mãn Mãn phải ở đâu được đây!”

Người nhà đều ở trong thôn, tính tới tính lui đến tháng chín lúc Mãn Mãn đi học mới chín tuổi, hài tử nhỏ như vậy, phải rời nhà, An Dương nghĩ thôi cũng đã thấy không nỡ rồi.

Nghĩ đến Mãn Mãn từ nhỏ liền khôn khéo hiểu chuyện, An Dương suy nghĩ một chút, “Không bằng như vậy, chúng ta nói chuyện qua với tiên sinh, chờ hiểu rõ, chúng ta nghĩ xem có thêm biện pháp nào không, hỏi lại một chút ý Mãn Mãn, xem con sẽ chọn sao.” Chử Nghĩa cũng gật đầu, cảm thấy khả thi.

Sáng sớm ngày thứ hai, An Dương liền ra cửa, mấy ngày nay Điền Thanh quả thực đã quá mệt nhọc, hôm nay căn bản không dậy khỏi giường được, Khương Đạt tới Chử gia nói một tiếng rồi lại chạy về chăm sóc dựng phu, Chử Nghĩa lại ra ruộng, cho nên lúc ra cửa cũng chỉ có một mình An Dương. Lúc trưa Chử Nghĩa đến tiệm, bọc hai túi điểm tâm, xách đi trường học tìm tiên sinh thỉnh giáo vấn đề học tập của Mãn Mãn.

Tiên sinh cũng không giấu giếm, “Vị tiên sinh trong thành kia họ Trầm, là đồng học trước kia của ta, năm trước thi đậu Cử nhân, sau khi thi trượt cũng không muốn thi nữa, gia cảnh bần hàn, cho nên mới mở lớp dạy học, ta và hắn quan hệ không tệ, cũng hiểu rõ gốc rễ của nhau, lúc này mới muốn để Mãn Mãn đi theo hắn học tập, chờ thi đậu tú tài, cũng có thể vào trường công trong thành.”

Chử Nghĩa nghe lời tiên sinh, không ngừng gật đầu, “Người cũng biết, chúng ta đều là người nhà nông, đi học cũng vì để biết cái chữ thôi, đối với chuyện học lên cao, thực là không có kinh nghiệm gì, nếu người nói như vậy, vậy khẳng định là tốt cho hài tử, chẳng qua là trường tư học của vị Trầm tiên sinh kia có chỗ ở không?”

“Ta biết một nhà các ngươi không có nơi ở trong thành, cũng hỏi qua, Trầm huynh nói có thể ở trong nhà hắn, chẳng qua là phải đóng tiền ăn uống thôi. Đến ngày nghỉ có thể đón Dung Cẩn về.”

Tiên sinh cũng biết tình huống nhà hắn, cho nên đã hỏi qua đồng học. Lại nghĩ đến điều kiện Chử gia không tệ, từ nhỏ Dung Cẩn cũng là được nuông chiều, tuy nói đi học phải chịu khổ, chẳng qua hài tử còn nhỏ, liền bỏ thêm câu, “Cũng như ta nói lúc đầu, gia cảnh nhà hắn như vậy, đến lúc đó thức ăn cũng chỉ là những món bình dân thôi.”

Chử Nghĩa tỏ ý đã biết, hiểu rõ từ chỗ tiên sinh liền nói tình huống cho An Dương biết, An Dương nghe vậy, cảm thấy ở tại nhà tiên sinh không phải lựa chọn tốt.

Mãn Mãn là hài tử đầu tiên của hai người, là trường tử, thuở nhỏ được phu phu An Dương để ý nhất, lòng đầy thương yêu, đi học chịu khổ thì thôi đi, sao nỡ để con chịu khổ trong sinh hoạt được!

An Dương thương lượng với Chử Nghĩa, “Không phải huynh nói lúc trước có mua một cửa tiệm trong thành cho thuê sao, đến kỳ chưa?”

“Phải đến tháng tám sang năm cơ! Ngươi cho là ta chưa nghĩ đến chắc.”

Chử Nghĩa có chút hối hận, sớm biết có chuyện này, sẽ không đem cửa tiệm cho thuê. “Vậy trong nhà còn có bao nhiêu tiền? Có đủ mua một tiệm nữa không?” An Dương chưa từ bỏ ý định. “Lúc đó vẫn còn một ít, chẳng qua là đã dùng để sửa sang, đoán giờ là không đủ.” Hai phu phu mặt mày ủ dột về nhà.

Khi về đến nhà vừa vặn Điền Thanh làm xong cơm, đang đỡ bụng bê đồ ăn lên bàn, nhìn thấy hai người liền gọi bọn họ đến ăn cơm, “Về rồi à, nhanh đến đây ăn cơm đi!”

Không người đáp lời hắn, hắn quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt hai người không tốt, “Chuyện gì vậy? Sao mỗi người đều mặt mày ủ dột vậy?”

An Dưỡng kể lại mọi chyện, “Chuyện có gì đâu, nhà ở trong thành của ta còn trống, để cho Mãn Mãn tới đó ở cũng được mà!” Khương Đạt lập tức quyết định nhanh chóng.

Nhưng Điền Thanh lại cảm thấy có chút không ổn, nghĩ chút lại nói: “Biết huynh có lòng tốt, nhưng đó không phải là nhà của mình, đừng nói bọn nhỏ, ta cũng cảm thấy không được tự nhiên. Lui một bước, cho dù vào ở, Mãn Mãn còn nhỏ, cũng cần người chăm sóc, cũng không thể ngồi yên là có ăn được! Như vậy đi, chúng ta mua một cửa tiệm có viện sau nhà, như vậy vừa có thể mở tiệm lại có chỗ cho người ở, không đủ tiền, hai nhà chúng ta gom lại, mỗi bên một nửa, cũng coi như là gia sản để lại cho Niệm Niệm và đứa bé trong bụng này! Khương Đạt, huynh thấy sao?”

“Ta thấy được đó, dù sao tiền trong nhà cũng không biết dùng vào việc gì, tiền lấy ra còn có thể sinh tiền, không có gì không tốt.” Cũng không để phu phu Chử Nghĩa có đường từ chối, cứ vậy mà quyết định.

Bởi vì đoạn thời gian trước làm mua bán với chưởng quỹ của Cẩm Thực cư, cũng nhờ vậy mà quen biết, lần này cũng nhờ cậy hắn tìm hộ một cửa tiệm mặt tiền ở trong thành, đối diện đường cái, phía sau là một viện nhỏ một cửa, tổng cộng ba căn phòng, bên ngoài có một gian phòng bếp, một phòng kho, có chưởng quỹ làm người mối giới, giá tiền cũng không đắt, tổng cộng một trăm năm mươi hai. Hơn nữa về sau phí sửa chữa, mua nguyên liệu, tầm hai trăm hai là thoải mái.

Thừa dịp tháng bảy tám là hiết phục*, Chử Nghĩa liền phụ trách công trình sửa sang lại cửa tiệm trong thành, mà Điền Thanh và An Dương vẫn làm việc ở cửa tiệm trên trấn, Khương Đạt thì chạy qua lại ba nơi.

*hiết phục: nghỉ mùa nóng, như kiểu nghỉ hè vậy

Có lúc sẽ ở nhà chăm sóc người già trẻ con, có lúc sẽ vào thành giúp Chử Nghĩa trông nom việc sửa sang của cửa tiệm, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở bên cạnh Điền Thanh. Tất cả mọi chuyện đều đang đi vào quỹ đạo.
Bình Luận (0)
Comment