Edit: Sakura TrangVừa qua tiết Đoan ngọ, Khương Đạt lại đột nhiên đến tiệm, An Dương có chút kinh ngạc, nhìn hắn mồ hôi đầy đầu, liền lấy bát nước đưa cho hắn, hỏi: “Khương đại thúc, sao người lại đến? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
“Dọn dẹp một chút, về nhà ngay đi, ông ngoại các cháu… Không tốt lắm!” Khương Đạt uống một hớp, có chút nặng nề nói.
“Ông ngoại thế nào? Mấy hôm trước trước cháu ở nhà người vẫn bình thường mà!” Chử Nghĩa có chút gấp, đột nhiên có thể xảy ra chuyện gì được.
“Đúng vậy, thân thể ông ngoại vẫn rất tốt, chuyện gì vậy?” An Dương cũng có chút bất an.
Khương Đạt liền kể lại chuyện đã xảy ra.
Thì ra là chuyện xảy ra sáng hôm nay, nhìn sắc trời không còn sớm, Điền lão thái đã ở bên ngoài làm cơm, Điền lão cha liền chuẩn bị thức dậy. Không biết làm sao, ông lão ngã từ trên giường xuống, đập đầu chảy máu.
“Mặc dù tìm A Hiếu tới chữa trị, nhưng A Hiếu nói chỉ có thể chữa trị ngoại thương, lão nhân gia dẫu sao tuổi lớn, lần này ngã chỉ sợ không tốt…” Khương Đạt thở dài.
“A Dương đang mang thai, các cháu đừng có gấp, bây giờ phụ thân đã tỉnh, nhưng không ngồi dậy được, cũng không nói được, A Hiếu cũng nói có thể là dập đầu tổn thương đến não, nếu quả thật là như vậy… Đại phu nào đến cũng đều không có tác dụng. Phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.”
Chử Nghĩa gật đầu, “Vậy, Khương đại thúc, bọn cháu thu dọn một chút, lại đi đến chỗ Trầm tiên sinh giúp Mãn Mãn xin nghỉ, ngày kia là chúng cháu có thể về nhà.” Khương Đạt gật đầu, cũng không ở lại thêm, trong nhà chỉ có Điền lão thái và Điền Thanh, hắn cũng không yên tâm, liền đánh xe trâu đi về.
An Dương và Chử Nghĩa đều có chút yên lặng, tuy biết mỗi người đều khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, nhưng thân thể Điền lão cha luôn luôn rất tốt, đột nhiên như vậy, hai người đều chưa kịp chuẩn bị tâm lí, luôn cảm thấy không chân thực.
Một lúc lâu, An Dương mới mở miệng bàn bạc với Chử Nghĩa về chuyện trong tiệm, “Đầu bếp là mua, có thể mang về nhà, nấu cơm cho mấy người làm trong nhà, tiểu nhị là thuê mấy tháng, tạm thời cho nghỉ việc, cửa hàng liền cho thuê đi! Chúng ta trong thời gian ngắn sợ rằng không về được. Còn bàn ghế trong tiệm cái gì có thể bán liền bán, không thể bán liền mang về, huynh thấy sao?”
Chử Nghĩa cũng cảm thấy hợp lí, “Vậy ta đi tìm chưởng quỹ Cẩm Thực cư nói chuyện này, dẫu sao mình cũng phải giao hàng cho người ta mà! Cũng để nhờ hắn giúp việc cho thuê này.” Nói xong liền đi ngay đến Cẩm Thực cư.
Chưởng quỹ Cẩm Thực cư họ Triệu, Triệu chưởng quỹ nghe nói chuyện này xong lại không cùng ý tưởng, “Bảng hiệu của tiệm ăn Chử ký thật vất vả mới thành lập nên, bây giờ đóng tiệm quá đáng tiếc, không phải các ngươi cảm thấy trở về thôn sẽ không người trông tiệm sao? Như vậy, vừa vặn ta biết một vị chưởng quỹ bởi vì lão bản thay đổi người gần đây không có việc, ngươi đi gặp một chút, cảm thấy được thì để hắn trông tiệm thay ngươi, như thế nào?”
Chử Nghĩa có chút khó xử, hắn cũng cảm thấy cứ buông tha cứ như vậy thật sự là không cam lòng, nhưng giao cho người ngoài hắn lại không yên tâm.
Thấy bộ dáng này của hắn, Triệu chưởng quỹ còn nói: “Hác chưởng quỹ là lão chưởng quỹ nhiều năm, làm người thành thật, nếu không phải lão bản hắn qua đời, nhi tử lại không nên thân cửa tiệm không mở được nữa, hắn cũng sẽ không mất việc, nếu ngươi tin được ta, ta sẽ mang ngươi đi gặp hắn một chút. Ta cũng có tư tâm, món ăn đặc biệt của nhà các ngươi Cẩm Thực cư bán rất được, ta cũng không muốn mất đi một đối tác làm ăn tốt.”
Chử Nghĩa quyết định, theo Triệu chưởng quỹ đi gặp vị Hác chưởng quỹ này. Trò chuyện một hồi, Chử Nghĩa liền quyết định mời vị Hác chưởng quỹ này đến tiệm ăn Chử ký. Bàn xong tiền công, liền mang người về tiệm. Nói với An Dương, An Dương cũng cảm thấy tốt, dẫu sao đây cũng là tâm huyết của y.
Xong xuôi, hai người sắp xếp đồ đạc của mình, giao tiệm cho Hác chưởng quỹ, đi xin nghỉ cho Mãn Mãn xong, ngày thứ ba liền quay về thôn.
Mặc dù xe trâu đã đi rất chậm, nhưng đối với An Dương mang thai tám tháng vẫn rất lắc lư khó mà chịu đựng. “Ư… A…”
“Sao rồi, rất khó chịu sao?” Chử Nghĩa nhìn y cứ nâng bụng suốt, thỉnh thoảng còn có thể nghe y than khẽ, lo lắng hỏi y. “Hô… A… Chỉ là hài tử động mạnh quá… Hô… Không có chuyện gì, huynh cứ để ý đường là được… Hô…”
Lúc về được đến nhà, An Dương đã đau ra mồ hôi khắp người, Chử Nghĩa đỡ y đi phòng chính thăm ông ngoại, để cho lòng hơi chút an ủi là, miệng lão nhân gia tuy không thể nói, nhưng nhìn tinh thần vẫn khá tốt, không có bởi vì tình trạng thân thể mà thấy tiêu cực.
Chẳng qua là cha nhìn gầy gò không ít. Thấy bọn họ trở lại, miễn cưỡng cười một tiếng, lại không tâm tình nói cái gì.
Trở lại mái đông, tâm trạng bình tĩnh lại, khó chịu trên thân thể liền rõ ràng hơn. Chử Nghĩa đi đốt giường đất, bọn nhỏ đang xếp đồ ở phòng chính tây, phòng mái đông chỉ còn lại mình An Dương.
Y không kiềm chế giọng mình nữa, tựa vào trên chăn, không ngừng xoa bụng tròn trịa trước người, nhưng bụng không thấy ngừng lại, cứ động không ngừng, “Bụng… A… Đá thật là đau… A…Hài nhi ngoan… Đừng… Đừng động nữa… Hô…”
Chử Nghĩa nghe được người trong phòng kêu đau vội vàng nhét hết củi vào trong lò liền vào nhà.
“Sao vậy? Đau lắm phải không?”
“Ư… Cứ động mãi không chịu ngừng thôi…”
Chử Nghĩa đi tới, sờ bụng, xoa giúp y. Có lẽ là cảm nhận được trấn an của phụ thân, hài tử dần dần an tĩnh lại, An Dương mệt nên đã ngủ mê man rồi.
Tuy nói có A Hiếu chữa trị, cũng không ngừng dùng thuốc và châm cứu, nhưng thân thể Điền cha lại không có chuyển biến tốt, vẫn ngày càng suy yếu dần, không đến mấy ngày liền gầy đến da bọc xương. A Hiếu cũng nói, nên chuẩn bị rồi. Người một nhà đều rất khó chịu, lại không dám biểu hiện trước mặt ông, mỗi lần đến chăm sóc đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Cuối cùng vẫn là Điền lão thái nói: “Sống chết có số, chúng ta sống cả đời này, tai lớn nạn lớn đã trải qua, phúc cũng hưởng, tội cũng chịu, đến già, con cháu cả sảnh đường, đủ rồi! Không cần mặt mày ủ dột như vậy, tuy ông ấy không thể nói, nhưng ta biết ông ấy không hy vọng con cháu như vậy.”
Cuối cùng, Điền lão cha không thể chịu qua hết tháng năm, sáng sớm ngày hai mươi ba tháng năm liền trút hơi thở cuối cùng.
Trong lòng mọi người đều có chuẩn bị, ngược lại cũng không quá khó chấp nhận, nhưng không có nghĩa vì thế mà không thấy khó chịu. Điền Thanh và An Dương khóc sắp không không thở được, Khương Đạt và Chử Nghĩa phải nén đau buồn phụ trách công việc tang lễ.
Theo như tập tục của triều đại này, ở lúc Điền lão cha lâm nguy, liền chuyển từ phòng ngủ qua phòng lớn, đặt lên trên tấm ván được trải tạm thành giường, bởi vì phong tục của Huy Triêu, cho là nếu người chết ở trên giường, linh hồn cũng sẽ bị giữ lại ở giường, không cách nào về miền cực lạc. Áo liệm quan tài đều đã chuẩn bị từ mấy năm trước khi qua mừng thọ rồi, chỉ chờ báo tang xong liền chuyển Điền lão cha vào.
Điền Thanh và An Dương thì thay phiên túc trực bên linh sàng, còn phải chăm sóc Điền lão thái. Điền lão thái từ lão đầu tử tắt thở, giống như giếng đột nhiên khô héo, không có một chút sức sống, không đến một ngày liền ngã bệnh, Chử Hiếu Nam xem liền lắc đầu một cái với bọn họ, Điền lão thái căn bản không có dục vọng cầu sống, giống như đèn cạn dầu vậy!
Bất kể Điền Thanh khóc kể muốn Điền lão thái tốt lên ra sao, nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả nào. Ba ngày sau khi Điền lão cha qua đời, Điền lão thái cũng đi theo.
Lập tức mất đi hai vị trưởng bối, Điền Thanh căn bản không chịu nổi, nhưng không thể không có chống để hoàn thành tang lễ của hai lão. An Dương cũng một mực ở cạnh thủ hiếu, nhưng thân thể y rốt cuộc không như người thường, giữ không được hai ngày, dưới thân liền bắt đầu ra máu, sợ y xảy ra chuyện, người nhà liền cưỡng chế để cho y nghỉ ngơi.
Nhưng cho dù nằm trên giường đất mái đông, An Dương không nén được thương tâm, dưới thân ra máu không ngừng, cuối cùng vẫn là Lễ thúc nói, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, An Dương sợ rằng ngay cả đưa tang cũng thể tham dự. Sợ thật sự không kịp đưa tang cho hai lão, An Dương mới miễn cưỡng điều chỉnh lại cảm xúc để nghỉ ngơi.
Đặt linh cữu bảy ngày, hàng xóm thân hữu đều đến chia buồn xong, ngày mùng hai tháng sáu, chuẩn bị đưa hai lão nhân chôn ở sau núi, bởi vì Điền lão cha và Điền lão thái không có hài tử khác, trải qua thương nghị, quyết định chôn quan tài của hai lão ở phía sau núi, làm bạn với tổ tiên Chử gia, cũng tiện cho đời sau cúng tế.
Trên đường lên núi, Điền Thanh là hiếu tử*, đi tuốt ở đàng trước, Chử Nghĩa đỡ An Dương đi theo phía sau, An Dương nâng dựng bụng lớn, thỉnh thoảng phát ra than khẽ, “A… Hô…”
*hiếu tử: người đang chịu tang cha mẹ
“Dương nhi, không phải ngươi muốn sinh chứ?” Chử Nghĩa đỡ y lo lắng hỏi.
“Không biết… Hô… Cách sinh còn xa… Chỉ là mấy ngày nay… Hô… Ra máu… Còn không… Hô… Nghỉ ngơi tốt…” An Dương trả lời hắn.
Đưa tang hạ táng là đi đường núi, bụng của An Dương đã rất lớn rồi, đi hết sức bất tiện, gặp dốc đứng đều là Chử Nghĩa nửa ôm y bước đi. Nhưng dù vậy, y cũng không nhẹ nhõm, nhưng hôm nay là ngày đưa ông bà ngoại đi yên nghỉ, y không thể quấy rối, không thể làm gì khác hơn là âm thầm chịu đựng.
Chờ truy điệu xong xuống núi, An Dương đã đau không nói lên lời. Khó khăn lắm trở lại mái đông, An Dương không ngừng ưỡn eo xoa bụng, chỉ chốc lát sau, liền xuất hiện cảm giác ươn ướt, cúi đầu nhìn, đúng là lại ra máu!
Chử Nghĩa vội vàng mời Hiếu thúc và Lễ thúc đến xem, ghim châm, xoa bóp, đút thuốc, mất bao công sức mới ngừng ra máu lại, lúc này An Dương giống như búp bê vải rách nằm ở trên giường không nhúc nhích, đúng là đã ngủ mê mang rồi.
Chử Nghĩa vừa định gọi y dậy, liền bị Lễ thúc ngăn lại, “Đừng động nó, ngủ cũng tốt, hiện tại nghỉ ngơi đối với y mà nói là thuốc an thai tốt nhất.”
Hiếu thúc ở bên cạnh cũng nói: “Ta cũng định nói vậy, thuốc an thai này, ta đã tăng thêm an thần ở bên trong, dưỡng cái gốc, trước uống trong bảy ngày, xem hiệu quả ra sao. Ta nhìn thân thể Điền Thanh ca gần đây cũng không quá tốt, mọi người đều rất khó qua, nhưng không thể quá mức để tự hại thân, Điền lão cha và Điền lão thái cũng không muốn thấy mọi người như vậy.”
Chử Nghĩa thở dài: “Nói là vậy, nhưng tóm lại trong lòng không dễ chịu, cũng không phải muốn không muốn khó chịu là sẽ không khó chịu, muốn quên liền quên được, chuyện này… Không khống chế được mà!”
Lễ thúc ra một chủ ý, “Như vậy đi, hài tử dễ xua tan đau buồn, vừa ngây thơ lại hồn nhiên, cháu để cho mấy hài tử trong nhà ở bên cạnh chơi với y, nhìn thấy hài tử, sẽ dễ chịu chút, cứ mãi như vậy, sợ rằng hài tử trong bụng cũng không chịu được đâu!” Chử Nghĩa gật đầu một cái, cũng cảm thấy có đạo lý.
Thật ra thì An Dương cũng biết trạng thái bây giờ của mình không tốt cho thai nhi trong bụng, cho nên mấy ngày nay vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên giường nghỉ ngơi, thêm nữa có hài tử bầu bạn, tâm tình đúng là tốt hơn nhiều, dưới thân cũng sẽ không ra máu nữa.
Qua tang sự, đến chịu tang. Người chịu tang không được thú gả, không được có bất kỳ hoạt động vui mừng nào, không được đi đến nhà người thân bằng hữu chơi nếu không phải ngày lễ tết. Ba ngày đầu không ăn uống, bảy ngày tiếp theo chỉ có thể ăn cháo, bảy ngày sau mới có thể ăn rau củ trái cây, qua mười bốn ngày mới có thể ăn thịt.
Thời gian chịu tang cũng khác nhau, Điền Thanh và Khương Đạt cần chịu tang ba năm, thực tế là hai mươi bảy tháng. Chử Nghĩa và An Dương cần chịu tang một năm, Mãn Mãn cũng phải chịu tang hai cụ năm tháng, không thể đi học, Trầm tiên sinh liền giao cho y một ít bài tập, để y làm trong lúc chịu tang.