Những Đứa Con Nhà Họ La

Chương 22

La Nhất Hải trầm mặc một hồi, phụt cười: “Vậy đợi cái đầu đang yên đang lành bị đụng u của cậu bớt sưng đi rồi nói sau.”

Nhạc Nguy Nhiên nghẹn một họng, giành lấy chiếc khăn, cũng chẳng biết là tức giận ai. Lại nghe La Nhất Hải nói, “Anh biết, cậu đã chăm sóc rất tốt rồi. Anh cũng mới nhận ra, cảm giác được người ta chăm sóc lại thích như vậy.”

La Nhất Hải ngồi bên cạnh cậu ta, vỗ vỗ vai, “Nguy Nhiên của chúng ta, là một đứa trẻ tốt trọng tình trọng nghĩa.”

Lỗ tai của Nhạc Nguy Nhiên đỏ bừng lên, lớn tiếng nói tôi đã 27 tuổi rồi. La Nhất Hải cười ha hả, “Đúng thế đúng thế, lúc cậu vừa đến mới cao đến ngực anh, bây giờ thì đã cao hơn anh mười mấy centimet rồi!”

Nhạc Nguy Nhiên thấp giọng nói, là anh nuôi khéo đấy.

La Nhất Hải ôi chao một tiếng, “Ngày trước không nhận ra miệng cậu ngọt như thế đấy, có phải là học theo La Tiểu Hồ không? Cậu biết không, hồi ở La gia anh đặt cho cậu cái biệt danh, là Nhạc Một Chén.”

Nhạc Nguy Nhiên vào bàn ăn, bới cho bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tuyệt đối không bới thêm. Sau khi phát hiện, La Nhất Hải liền len lén quan sát cậu ta có thể ăn bao nhiêu, mỗi lần bới thêm một chút, sau này đổi luôn thành cái bát lớn.

Không biết có phải là dinh dưỡng đủ đầy rồi, chiều cao của Nhạc Nguy Nhiên trong mấy năm cứ chầm chậm tăng lên, sáng nào dậy cũng bị nhức xương.

Nhạc Nguy Nhiên liếc La Nhất Hải một cái, nói, “La gia nhà các anh đại danh với biệt danh cũng như nhau… Còn Nhạc Một Chén.”

Ôi chao cười rồi kìa! La Nhất Hải chỉ vào mặt câu ta, như phát hiện ra lục địa mới, “Lần đầu thấy đó!”

Nhạc Nguy Nhiên có chút bất mãn, nói “Tôi có phải là chưa từng cười qua đâu.” La Nhất Hải nói đúng đúng, nhưng chưa từng cười với anh đấy.

Nhìn vẻ mặt Nhạc Nguy Nhiên lại có chút không được tự nhiên, La Nhất Hải sờ sờ đầu, khẽ giọng nói, “Cậu chính là chuyện gì cũng chẳng nói ra miệng, nhưng lại ghi nhớ trong lòng, anh biết mà.”

Tìm một ngày rảnh rỗi, Nhạc Nguy Nhiên lái xe chở La Nhất Hải đến chỗ phòng quản lý bất động sản tiểu khu nhà La gia.

Sự cố phát nổ lần này, công ty khí đốt bảo là hộ gia đình tu sửa lắp đặt không đúng đắn, hộ gia đình nói bên quản lý đã nghiệm thu qua, chắc chắn không phải vấn đề ở chỗ chúng tôi. Bên quản lý nói công ty khí đốt bảo dưỡng chậm trễ — Các bên đá quả bóng trách nhiệm qua lại, chẳng ai vô tội cũng chẳng ai chịu nhận trách nhiệm. Ra tòa là chuyện chắc chắn, chỉ là không biết còn phải kéo đến bao lâu.

Nhạc Nguy Nhiên đã biết trước chuyện này không thể giải quyết trong nay mai được, La Nhất Hải vẫn còn sốt ruột cáu giận không cách nào yên tâm phẫu thuật, nên bèn trực tiếp đi tìm một luật sư thay mặt, thỉnh thoảng cùng La Tam Giang cùng nhau đi hối thúc tiến độ.

La Nhất Hải vừa đến, La Tiểu Hồ cũng đến theo.

Bốn anh chàng vóc dáng cao to chen nhau trong chiếc xe cùng đi ăn bữa cơm, La Nhất Hải ở ghế lái phụ nhìn thấy La Tam Giang và La Tiểu Hồ liền không kềm được mà trộm buồn cười, vừa buồn cười vừa nhìn sang Nhạc Nguy Nhiên nhỏ giọng nói “Mặc đồ cặp, cá voi nhỏ”. Nhạc Nguy Nhiên cũng không kềm được, nói anh “Anh dễ cười quá.”

La Tam Giang ở băng sau đầu đầy dấu chấm hỏi, La Tiểu Hồ cau mày, sắc mặt lạnh ngắt.

Công ty Nhạc Nguy Nhiên cận giờ có việc, không cùng ăn cơm. La Tiểu Hồ bèn nhân cơ hội hỏi anh trai nó, mới có bao lâu mà đã thân thiết với Nhạc Nguy Nhiên như vậy? Ngày trước gọi Sếp Nhạc, bây giờ gọi Nguy Nhiên, đầu bị đụng trúng thay cái băng cá nhân mà anh cũng thay giùm anh ta, tự anh ta không có tay sao?

La Tam Giang nói đúng thế đúng thế, hai người còn có tiếng lóng riêng!

La Nhất Hải nói Nguy Nhiên là kiểu ngoài lạnh trong nóng, kỳ thực con người tốt lắm, ở lâu các em sẽ biết thôi.

La Tam Giang nói sao em chẳng nhìn ra được nó trong nóng, lúc đánh nhau với em nó chẳng nóng chút nào cả! Anh còn suốt ngày mắng em không mắng nó, đồ bất công!

La Nhất Hải tự giác đuối lý, phải vuốt lông thằng ba một hồi.

La Tiểu Hồ nói anh cũng dễ gạt quá, sao không nhớ lại ngày trước ở La gia anh ta đối xử với anh thế nào? Hơi chút hòa nhã với anh là anh đã đi bênh người ngoài rồi.

La Nhất Hải nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng, hỏi, “Tam Giang từ nhỏ đã không hợp với Nguy Nhiên, có ý kiến với cậu ta cũng thôi, Tiểu Hồ em lại vì sao? Từ nhỏ người thân với Nguy Nhiên nhất không phải là em sao, người ta gặp anh câu đầu đã hỏi Tiểu Hồ có khỏe không kìa.

La Tiểu Hồ thở dài một tiếng, “Anh, anh thật không hiểu cái gì là nhân gian hiểm ác, anh cũng chẳng biết anh ta âm mưu cái gì.”

La Nhất Hải càng thấy kỳ quái, “Anh trai em không quyền không thế, cậu ta có thể âm mưu anh cái gì?”

La Tiểu Hồ lành lạnh cười một tiếng, nói anh về mà hỏi anh ta, cứ nói La Tiểu Hồ bảo anh hỏi đấy, xem anh ta có dám trả lời là chẳng âm mưu gì không?!
Bình Luận (0)
Comment