Những Hạt Nắng Sau Mưa

Chương 23

Diệp Vân Sam làm ở tòa soạn cũng đã gần một tháng. Từ một nhân viên cả ngày làm việc vặt, bây giờ cô đã được giao đi lấy tin một số chuyên mục quan trọng. Mối quan hệ giữa cô với các nhân viên khác cũng rất tốt. Tuy rằng lúc đầu vẫn có người coi thường một người không bằng cấp như cô, thế nhưng cách sống cùng thái độ và năng lực của cô trong công việc đã thuyết phục được tất cả. Cũng vì thế mà cô càng ngày càng bận rộn hơn.

- Hai chú cháu ra ăn cơm đi nào!

Diệp Vân Sam vừa dọn cơm vừa nói vọng vào phòng. Cô cầm lấy túi xách và hộp cơm của mình, chuẩn bị đến nhà hàng làm ca tối.

Đột nhiên, cô cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cả người lảo đảo ngã ra đằng sau.

- Vân Sam!

Lục Tử Cao thấy được cảnh này thì hoảng sợ lao tới. Anh vội đỡ lấy cô.

- Ưm!

Cô xoa xoa thái dương, có vẻ vẫn còn hơi choáng váng. Lục Tử Cao thở dài. Anh thật sự hết cách với cô gái nhỏ cứng đầu này:

- Nếu cô thấy không khỏe thì xin nghỉ tối nay đi!

Diệp Vẫn Sam lắc đầu:

- Tôi ổn mà, không cần xin nghỉ đâu!

- Tôi thì thấy cô chẳng ổn chút nào.

Lục Tử Cao nhíu mày nói. Hắn vừa định kéo cô ngồi xuống ghế thì nghe thấy tiếng hét của Diệp Đằng.

- Mẹ chảy máu!

Chàng trai trẻ kinh ngạc quay đầu. Thấy Diệp Vân Sam chảy máu cam, anh cũng hốt hoảng:

- Cô chảy máu cam rồi! Mau! Mau! Mau ngửa đầu lên!

- Tôi không sao mà!

- Không sao gì chứ!

- Mẹ! Mẹ ơi!

Tất cả vì vậy mà loạn thành một đoàn. Diệp Vân Sam thầm than, xem ra hôm nay cô không đi làm được rồi.

oOo

- Ừm, ba mươi bảy độ hai! Không sốt!

Lục Tử Cao nhìn nhiệt kế, gật gù nói.

- Tất nhiên là tôi không sốt! Anh có thấy ai chảy máu cam xong sẽ phát sốt không? Cả Trái Đất cũng chỉ có mỗi anh nghĩ ra được trò này!

Diệp Vân Sam cáu. Cô quẳng chiếc khăn trên trán đi, định bụng sẽ đạp tên thần kinh này bay ra khỏi phòng mình. Cô chỉ chảy máu cam chút xíu thôi, cũng chẳng phải bị bệnh nan y không thuốc chữa, thế mà hai chú cháu nhà này cứ làm loạn hết cả lên. Hai người thậm chí bắt cô nằm lên giường, chườm khăn, đo nhiệt độ. Lục Tử Cao còn lấy cả điện thoại của cô gọi điện cho quản lí xin nghỉ. Làm ơn, cái cô cần lúc này là hai cục bông nhét mũi có được không?

- Mẹ, bác sĩ Đằng nhi đến đây!

Diệp Đằng tông cửa xông vào. Khi nãy, thấy cô chảy máu mũi, bé con sợ hãi vô cùng. Nhóc cố nén tiếng khóc, ôm chặt Diệp Vân Sam không chịu buông. Cô và Lục Tử Cao phải dỗ mãi. Lục Tử Cao còn đùa:

- Không phải hôm qua Đằng nhi cùng chị Mai nhà bên khám bệnh cho mèo con sao? Đằng nhi khám cho mẹ là mẹ sẽ khỏe ngay thôi!

- Nha, Đằng nhi sẽ khám cho mẹ!

Hai mắt bé con sáng lên. Nhóc chạy vội đi tìm bộ đồ chơi bác sĩ của mình. Đó là lí do vì sao mà bây giờ Diệp Đằng đứng đây, bơi trong chiếc áo khoác trắng của Lục Tử Cao, cái đầu nhỏ lọt thỏm giữa chiếc mũ trắng rộng vành của Diệp Vân Sam, trên tay là hộp y tế đồ chơi màu vàng bắt mắt.

- Để Đằng nhi khám cho mẹ nha!

Diệp Đằng leo lên giường. Bé con dùng ống nghe đặt tới đặt lui trên người mẹ mình, cuối cùng dùng giọng điệu nghiêm túc nói:

- Mẹ bị ốm rồi! Mẹ phải uống thuốc này, thuốc này…

Diệp Đằng vừa nói vừa lấy ra hai lọ nhỏ trong hộp y tế đồ chơi. Bên trong lọ chứa đầy những viên kẹp sặc sỡ sắc màu.

- Nhưng mà bác sĩ ơi, tôi sợ uống thuốc lắm! Tôi không uống được không?

Diệp Vân Sam cùng đùa với con trai.

- Không được! Muốn khỏi bệnh thì phải uống thuốc! Mẹ bác sĩ nói như vậy đó! Í… Mà mẹ chính là mẹ của bác sĩ mà!

- Phì!

Diệp Vân Sam buồn cười nhéo yêu chiếc mũi xinh xinh của con trai.

- Đúng vậy! Bị bệnh thì phải uống thuốc thì mới nhanh khỏi, còn phải ăn uống đủ chất nữa.

- Thế nên… hai mẹ con ra ăn tối thôi nào!

Lục Tử Cao một lần nữa xuất hiện tại cửa phòng. Bởi vì tình hình của Diệp Vân Sam có vẻ đã ổn, thế nên anh ra ngoài hâm nóng lại thức ăn. Ba người ăn cơm trong vui vẻ. Sau đó, Diệp Vân Sam dỗ Diệp Đằng đi ngủ. Nhìn vẻ mặt an tường của con trai, lòng cô như được vỗ về. Hình như đã lâu rồi, cô mới được ăn tối cùng bé con, được nhìn bé con từ từ tiến vào giấc ngủ ngọt ngào. Đã tự nhủ phải chăm sóc tốt cho con trai, vậy mà cô lại để công việc chiếm hết thời gian của mình. Xem ra cô vẫn chưa đủ tư cách để làm một người mẹ tốt rồi…

- Công việc tuy quan trọng, nhưng cũng đừng cố sức quá!

Không biết từ lúc nào, Lục Tử Cao đã ngồi xuống bên cạnh cô.

- Tử Cao, anh cảm thấy tôi liều mạng làm việc như vậy liệu có đúng không?

- Đây không phải chuyện đúng sai. Tôi biết cô muốn dành dụm tiền cho tương lai của Diệp Đằng, nhưng việc này cũng không vội được. Cứ như vậy, không chỉ bản thân cô sẽ mệt mỏi kiệt quệ vì làm việc quá sức trong thời gian dài, nó còn ảnh hưởng đến sự phát triển của Diệp Đằng nữa. Cô nên sắp xếp lại công việc và thời gian của mình đi thôi. Cô cũng đâu phải chỉ sống cho mỗi bản thân mình!

Diệp Vân Sam sửng sốt. Đúng vậy! Cô cố sức làm việc, một phần là vì muốn dành dụm tiền, phần khác chính là do thói quen cuồng công việc từ thế giới kia vẫn còn sót lại. Nhưng khi đó cô chỉ có một mình, muốn ra sao cũng được. Còn bây giờ cô có Diệp Đằng, không thể tùy ý như trước, nhất định phải lo trước nghĩ sau. Ừm, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ phải thay đổi một chút cách sống của bản thân mới được.

- Tử Cao, tôi hiểu rồi! Cám ơn anh nhiều!

- Ha ha, cô còn khách sáo với tôi làm gì! Đừng cảm động quá mà yêu tôi đấy nhé!

- Ân tình của công tử, tiểu nữ chỉ có thể lấy thân báo đáp!

Diệp Vân Sam che miệng cười khúc khích, còn cố tình biến giọng như kiểu mấy cô nương trong phim cổ trang khiến da gà, da vịt của Lục Tử Cao rơi đầy đất.

- Ây da, tại hạ nào dám trèo cao! Chỉ cần tiểu thư giảm tiền nhà tháng này cho tại hạ là tại hạ cảm kích lắm lắm!

- Đồ cơ hội!

- Giờ mới biết hả, ha ha!

Lục Tử Cao trêu chọc Diệp Vân Sam vài câu rồi mới rời đi. Nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, Diệp Vân Sam mỉm cười, sâu nơi đáy mắt là một mảnh cảm động. Tuy rằng Lục Tử Cao có đôi lúc tỏ ra ngô nghê, đôi lúc lại tỏ ra nghịch ngợm, nhưng dù gì anh cũng đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, hiểu được phải sống như thế nào. Những lời khuyên của anh, sự quan tâm chăm sóc của anh, tất cả đều được cô ghi tạc trong lòng.

Tử Cao, có anh thật tốt!
Bình Luận (0)
Comment