Ta là một Trắc phi.
Người vừa xuyên không đến Nam triều, ở hậu viện của Tĩnh Vương phủ.
Vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng tiểu cô nương khóc lóc sướt mướt, ta không phản đối việc nữ nhân khóc, dù sao thì, đôi khi khóc có thể phát ti3t cảm xúc ngăn ngừa chứng phì đại tuyến vú, nhưng ta không thích việc nữ nhân khóc lóc ỉ ôi ngay bên tai mình, nhất là khi cơ thể ta đang yếu ớt mà lại phải nghe tiếng khóc lóc bên tai.
Không nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn nữa, ta bỗng nhiên mở mắt, xoay người đập tay vào mép giường một cái: “Có thôi đi không! Ta còn chưa chết! Ngươi lại khóc than cái gì chứ?”
Tiểu nha đầu bị dọa sợ, trừng đôi mắt to to tròn xoe lên nhìn ta.
Ta nhìn dáng vẻ mới tầm mười bốn tuổi của nha đầu trước mặt, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, hộp sọ hình cầu, chiếc cằm tròn trịa, hai búi tóc tròn vo trên đầu cũng được điểm thắt bằng hai viên ngọc trắng hình tròn, chiếc mũi tròn trĩnh hút hồn, môi trên môi dưới đôn hậu ngọt nào đang hé mở lúc này cũng tạo thành một hình tròn.
Đứa nhỏ này có phải là được người ta dùng compa vẽ ra không vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của nàng, trong lòng ta thầm mắng bản thân tính tình thật nóng nảy, đứa nhỏ này mới độ tuổi cấp hai, có thể biết gì được chứ, chủ tử của mình bị té ngã, nhất thời hoảng loạn rồi bật khóc cũng là chuyện dễ hiểu, Quách Kiều Kiều ơi là Quách Kiều Kiều, ngươi dọa nàng làm gì chứ!
Ta nhanh chóng kéo ra một cái khuôn mặt tươi cười, sờ lên mặt tiểu nha đầu, ký ức của nguyên chủ bất ngờ hiện lên, nha đầu này hình như tên là Tư Tư?
“Tư Tư, ngươi đừng khóc nữa, ta không sao, ngươi ra ngoài căn dặn nhà bếp làm cho ta một ít thức ăn, ta đói rồi.” Ta nói với vẻ mặt ôn hòa.
“Chủ tử, nô tỳ đi lấy thức ăn cho người.” Tư Tư thấy ta tỉnh lại, gương mặt mừng rỡ, vội vàng vén rèm chạy ra ngoài.
“Tư Tư đi chậm thôi, đừng để bị ngã đấy.” Thấy dáng vẻ vội vàng gấp gáp như thế của nàng, ta ở phía sau hét lên một câu.
“Nô tỳ biết rồi, thưa chủ tử.” Tư Tư vừa chạy đi vừa trả lời.
Đợi Tư Tư đi xa rồi, ta nhanh chóng khoác y phục vào rồi ngồi vào trước bàn trang điểm, chải vuốt lại ký ức của nguyên chủ.
Xuất thân của nguyên chủ không quá cao nhưng cũng không tính là quá thấp, ngoại hình không quá xuất sắc nhưng cũng coi là không tệ, phụ thân là Tứ phẩm quan văn. Tính cách nguyên chủ có hơi nóng nảy, cáu kỉnh, nhưng đối xử với người khác không tệ, đến tuổi cập kê thì tham gia tuyển tú, được Tiên đế chọn làm Trắc phi cho Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương là người phúc hậu, tính tình giản dị ôn hòa với người khác, cũng không giỏi ăn nói, trong phủ còn có một chính phi và hai vị phu nhân, Tiên đế cảm thấy trong phủ của chàng thanh lãnh nên ban nguyên chủ cho chàng, Tĩnh Vương cũng không nói gì nhiều, dùng một cái kiệu hoa rước nguyên chủ về từ cửa phụ.
Nguyên chủ ngay từ đầu còn nghĩ rằng Thiên gia khó sống, đến rồi lại phát hiện những ngày tháng ở Tĩnh Vương phủ cũng không tệ. Tĩnh Vương là vương gia có thực cấp, không tính là thiếu thốn ngân lượng, đối với nữ nhân của mình cũng rất hào phóng, mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng là xử sự lại khá là công chính.
Người như thế nào thì sẽ được cưới nữ nhân thế ấy, Tĩnh Vương không tệ, Vương phi Sở Nông Ngọc cũng là đường đường chính chính là tiểu thư khuê các thời cổ đại, xuất thân trong nhà có phụ thân là Nhị phẩm võ tướng, là người hiền lành, ngoài việc viết chữ vô cùng đẹp ra, còn am hiểu việc nữ công, thường xuyên thêu đồ tặng người khác.
Hai vị phu nhân, một người là nữ nhi của Nhị phẩm quan văn, tên là Lục Cô Nguyệt, văn phong xuất chúng, thư phòng của Tĩnh Vương chính là do nàng phụ trách quản lý; Người lại là nữ nhi của ngự y, tên là Du Đương Quy, hoạt bát sôi nổi, là người có quan hệ tốt nhất với nguyên chủ.
Nguyên chủ tiến vào Vương phủ, lập tức trở thành bảo bối trong mắt mọi người, tuổi tác của nàng tương đối nhỏ, so với những người trong Vương phủ ít nhất cũng nhỏ hơn năm sáu tuổi, tất cả mọi người đều đối đãi và xem nàng như một muội muội, Tĩnh Vương xử sự tương đối công chính, nữ nhân trong hậu viện cũng đều có việc để làm, hơn nữa đều không phải là người xấu xa lòng dạ hẹp hòi gì, bởi vậy trong phủ cũng không có nhiều chuyện vặt vãnh bẩn thỉu xảy ra.
Vốn nghĩ là một đời viên mãn, nhưng bỗng chốc mọi thứ đều thay đổi khi Tĩnh Vương xuất chinh rồi tử trận.
Trăm năm trước vốn là một dân tộc, bộ lạc thảo nguyên du mục sau khi được thống nhất, họ dần dần phát triển cường thịnh, bắt đầu có dã tâm tiến xuống phía Nam, Nam triều xuất binh thảo phạt, lại bởi vì sai lầm của tổng chỉ huy mà đánh mất ưu thế, cuối cùng bị người dân Bắc triều bao vây và tiêu diệt trên thảo nguyên Lũng Mạch, năm lộ đại quân rút chạy về nhưng chỉ có hơn một vạn người chạy thoát, Tĩnh Vương cũng đã tử trận trong trận chiến đó.
Tĩnh Vương không còn nữa, Vương phủ sụp đổ cũng không đáng sợ, không còn sự ban thưởng và thái ấp của Hoàng cung, mấy nữ tử hỗ trợ lẫn nhau, dựa vào phụ trợ từ mẫu tộc và tôn thất vẫn có thể sống tiếp. Thế nhưng là cách trận chiến trên thảo nguyên Lũng Mạch chưa đầy bảy năm, đám người Man tộc của Bắc triều đã chĩa mũi thẳng xuống Đế đô, mà Nam Triều lúc này, đã hoàn toàn không còn sức chống đỡ.
Đế đô thất thủ, mấy nữ tử lại rơi vào tay bọn man rợ Bắc triều.
Lăng La Phá Toái, Kim Thoa Điệp Huyết, Ngọc Hoàng Toái Địa.
Lục Cô Nguyệt là nữ tử xinh đẹp và thanh cao nhất, vì không muốn bị lăng nhục, thời điểm lúc đám người man rợ Bắc Triều tổ chức yến tịch rồi cưỡng chế nàng nhảy múa, thừa cơ hội đó nàng đã rút đao ra, g iết chết một người rồi tự sát tại chỗ, thi thể sau đó bị vứt cho chó gặm. Nguyên chủ cùng Chính phi Sở Nông Ngọc và Du Đương Quy bị bắt vào Hoán Y Viện làm kỹ nữ, Sở Nông Ngọc lớn tuổi nhất, một mực che chở cho nguyên chủ và Du Đương Quy, vì thế chọc giận tới bọn người Man tộc, mà bị chặt đứt tay, mặc dù Du Đương Quy ra sức cứu chữa, nhưng Hoán Y Viện lại là nơi thiếu y ít thuốc, cuối cùng Sở Nông Ngọc vẫn là xuất huyết quá nhiều không cầm được máu mà chết.
Du Đương Quy cùng nguyên chủ lại may mắn hơn, hai người đều được Phó sứ Bắc triều là Xu Mật nhìn trúng, bắt cả hai người về làm thiếp. Bắc địa nghèo nàn, hai người lại là nô lệ xuất thân tiện thiếp, lúc ở hậu viện thường xuyên thiếu ăn thiếu mặc, lại thêm không quen khí hậu đất đai nơi đây, không biết đã chịu bao nhiêu là cực khổ.
Du Đương Quy phát sốt trong gian phòng cũ kỹ mục nát, bất luận nguyên chủ liên tục làm tan tuyết để hạ nhiệt thể chất cho nàng, nhưng nàng vẫn không qua khỏi cái rét lạnh đêm đông ở Bắc Quốc.
Nguyên chủ vẫn muốn sống sót trở lại Nam quốc, bởi vậy vẫn luôn an phận thủ thường, thế nhưng cho dù chỉ là việc muốn tiếp tục sống, ông trời cũng không cho nguyên chủ được toại nguyện.
Phó sứ Xu Mật sau khi chết, dựa theo phong tục của Bắc triều, nguyên chủ chỉ là loại tiện thiếp phải bị chôn theo, nguyên chủ không nguyện ý, liền giãy dụa đổ úp bình rượu độc, nhưng lại bị tóm lấy, một côn đánh chết.
Cho đến lúc chết, nàng vẫn không thể trở lại quê hương nơi nàng ngày đêm mong nhớ.
“Ta chỉ biết một đời giàu sang phú quý, lại ai ngờ nhân sinh trong chốt lại phân thật rõ ràng. Nhớ đến ta năm đó từng nũng nịu rồi cáu kỉnh, dù là đến hôm nay ta vẫn không tin những gì đã xảy ra trước kia.”
Nhìn nữ tử trẻ trung trong gương, cảm nhận được oán niệm của nguyên chủ, ta cảm thấy tức ngực, vỗ vỗ ngực, trong lòng thầm nói: “Yên tâm đi, ta đã đến đây, nhất định sẽ vì người mà bảo vệ tốt ba tỷ tỷ xinh đẹp kia, tuyệt đối sẽ không để người và các nàng qua phải trải qua những ngày tháng sống không bằng chết như kiếp trước nữa.”
Vừa mới nói xong lời thề, cơn đau âm ỉ trong lồ ng ngực như đã ngừng lại, ta thở dài một hơi, cầm lấy chiếc lược, không quá thành thục mà búi lên một búi tóc gọn gàng rồi bắt đầu thắt dây lưng y phục.
Xuyên tới thật không đúng thời điểm, tiền tuyến đại bại, lúc này quan tài của Tĩnh Vương đang trên đường chuyển về Vương phủ.