Kết quả thành bại đều phải xem vào lần này, ta cũng lười kéo qua kéo lại với tên Đại ma vương kia, kỵ binh của Bắc triều đã không còn ngựa cỏ và liên tục thất bại rút lui. Phía bên Nam triều, sau khi cầm cự thêm một chút nhờ có sự tiếp tế của Sở Nông Ngọc, bọn họ cũng rất khó có thể cung cấp thêm nữa, trong quân sớm đã cắt giản từ một ngày ba bữa thành một ngày hai bữa.
Hai bên đều ngầm hiểu mà quyết định tốc chiến tốc thắng, cả hai đều có ý định đè chết đối phương ở trên thảo nguyên Lũng Mạch.
Nếu Trương Kính Tiên còn sống, nàng ta chắc chắn sẽ oán trách ta không cho nàng ăn đủ no, nhưng nàng đã không còn nữa, bây giờ người tiếp nhận nhạc phủ lệnh gánh vác trách nhiệm nổi trống trước khi xuất quân là đại đệ tử của nàng, một vị quý nữ nhánh khác của bộ tộc Trương thị, dựa theo bối phận thì có lẽ là biểu muội của Trương Kính Tiên.
Tiếng trống vẫn vang lên, nhưng người không còn nữa.
Ta chém chết một tên kỵ binh của Bắc triều chỉ mặc một nhát đao, sự phẫn uất trong lòng chỉ tăng không giảm.
“Tốc độ chiến xa của Quách Kiều Kiều thực sự rất nhanh.” Tây Lăng Tử là người sở hữu võ công cao cường nhất trên chiến trường, trên khuôn mặt trắng nõn không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt nói rõ sự thật.
A Nghịch nhìn theo ánh mắt của nàng, chiến xa được trang bị pháo gần như là vô địch, kỵ binh của Nguyên thị gần đánh trái đánh phải vào doanh trại bộ binh hạng nặng của Nam triều giống như một con dã thú mãnh liệt, nhưng cũng bị đánh gãy lưng trước tiếng pháo của chiến xa cao cao tại thượng, nàng ta nhắm mắt lại, đây đều là tinh nhuệ của Bắc triều!
A Nghịch không nhịn được nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngài định kiềm chế những chiến xa đó như thế nào?”
Tây Lăng Tử lại không nhanh không chậm để nhóm lính liên lạc thường xuyên qua lại trên chiến trường, A Nghịch trơ mắt nhìn quân đội Bắc triều liên tục thất bại rút lui.
Trong lòng nàng ta cực kỳ sốt ruột, nhưng lại không tiện qua mặt Tây Lăng Tử ra lệnh cho toán lính bên cạnh.
Lúc này, hầu hết kỵ binh Nguyên thị đã lui đến một đồi núi hơi cao bên cạnh thảo nguyên Lũng Mạch, sau đó A Nghịch nhìn thấy chín chiếc chiến xa của quân đội Nam triều đồng loạt ngừng lại.
Nàng ta ngạc nhiên mở to mắt, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tây Lăng Tử vang lên: “Ta đã sai người chôn chiến hào dưới sườn núi này, hiện tại tất cả chiến xa của đội quân Nam triều đã bị chặn lại.”
Khoé môi ửng hồng của nàng ta hơi nhếch lên, cực kỳ giống những nữ nhân ngây thơ khờ khạo nói mình không thích vàng bạc, chỉ thích châu báu trong khuê phòng đó, nhưng lời nói trong miệng lại hết sức tàn nhẫn: “Cỗ chiến xa mất đi năng lực di chuyển chẳng khác nào một mục tiêu sống trong mắt kỵ binh Nguyên thị cao cao tại thượng.”
Sau đó Tây Lăng Tử mặc áo giáp vào, khoé mắt cong cong nhìn về phía A Nghịch nói: “Ngươi hãy thay ta chịu trách nhiệm điều khiển trận đấu.”
A Nghịch hoảng hốt không thôi: “Điện hạ, người muốn đi đâu?”
Vũ khí của Tây Lăng Tử là một thanh đao dài mày đen vượt quá đầu nàng ta, nghe thấy câu hỏi của A Nghịch, nàng ta nở một nụ cười trong suốt lấp lánh tựa như tuyết mới trên đỉnh núi: “Đi lấy đầu của Quách Kiều Kiều.”
Khi nhìn thấy chín chiếc chiến xa đột nhiên dừng lại trên đồi núi, ta lập tức biết hiệu quả của chiến xa đã bị Tây Lăng Tử phá giải.
Năm đó Lý Lăng đã bị thua theo cách này.
Ngay từ đầu bọn họ cũng dùng chiến xa để hỗ trợ tấn công với hoả lực cực mạnh, kỵ binh Hung Nô thiếu áo giáp hoàn toàn không dám đối đầu trực diện với quân Hán, cũng không thể xông vào.
Mãi đến khi đi vào địa hình sơn cốc, đội quân Hung Nô cao cao tại thượng mới có thể áp chế được hoả lực của quân đội nhà Hán bằng cách ném đá và bắn tên, tình hình của quân đội Lý Lăng lập tức chuyển biến bất ngờ.
Sau đó bọn họ lại bắn tên lên chiến xa, bản thân chiến xa lập tức mất đi tác dụng, kỵ binh Hung Nô trực tiếp đột nhập vào trong trận địa của quân đội Hán triều và chiến đấu trực diện với bọn chúng, cuối cùng ưu thế về binh lực cũng được phát huy, quân đội của Lý Lăng bị bao vây, bản thân hắn ta cũng trở thành tù binh.
Trên thảo nguyên Lũng Mạch không có sơn cốc, cho nên Tây Lăng Tử đã phái người đào chiến hào sâu trước!
Ánh mắt của nàng ta thật độc! Không hổ là một cỗ máy chiến tranh trời sinh!
Trong khi ta vẫn còn đang khiếp sợ với kinh nghiệm chiến tranh tàn khốc của Tây Lăng Tử, mấy phát pháo cuối cùng của chiến xa cũng đã b ắn ra.
Mấy tướng lĩnh cấp trung có võ công của kỵ binh Nguyên thị men theo cột chịu lực của chiến xa, mấy tiếng kêu thảm thiết bị lấn át trong tiếng chém giết nơi chiến trường.
Toàn bộ binh lính trên chiến xa đã bị người Bắc triều gi ết chết.
Loại chiến xa có hoả lực hạng nặng như thế này phải mất gần một năm mới có thể làm ra một chiếc, vừa mới bắt đầu quyết chiến, Tây Lăng Tử đã dùng chiến thuật chiến hào để làm hỏng nó!
Ta căm hận đến hai mắt đỏ bừng, lợi gần như bị cắn bật máu!
Lục Cô Nguyệt cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thúc ngựa đi đến đây, hỏi ta: “Kiều Kiều, phải làm sao bây giờ?”
Ta cắn răng, không để ý đến nàng, thay vào đó là nhanh chóng phán đoán tình hình, gọi Quách Triển Nhan đến, chỉ vào Lục Cô Nguyệt nói: “Không có hoả lực của chiến xa kiềm chế, Tây Lăng Tử sẽ lập tức chạy đến ám sát chủ tướng! Hôm nay ta chết chắc rồi! Đưa nàng đi! Sau khi ta chết trận, đội quân Tuyên phủ sẽ do Lục Cô Nguyệt chỉ huy!”
Quách Triển Nhan mở to mắt nhìn, sau khi do dự một chút, cuối cùng vẫn động thủ với Lục Cô Nguyệt, định đưa Lục Cô Nguyệt đi.
Nhưng trước đó nàng đã bị gãy một chân trong quá trình chiến đấu với Lục Cô Nguyệt, trên đường hành quân vẫn chưa thể dưỡng thương tốt, Lục Cô Nguyệt trong lúc khiếp sợ đã cố gắng hết sức chống cự, cho dù Quách Triển Nhan tập võ từ nhỏ đi chăng nữa, võ công cũng không thể sánh được với con mèo ba chân đổi nghề giữa chừng giống như Lục Cô Nguyệt, trong chốc lát không thể chế trụ được Lục Cô Nguyệt đang điên cuồng.
Dưới tình thế cấp bách, ta cũng gia nhập vào đoàn chiến đấu, cố gắng tốc chiến tốc thắng bắt lấy Lục Cô Nguyệt, đồng thời hét lên với lính liên lạc: “Gọi Ly Châu đến đây! Ly Châu! Ly Châu! Ly Châu! Ngươi chết rồi sao? Còn không đưa các nàng đi?”
Giọng nói của Lục Cô Nguyệt còn lớn hơn ta nữa, nàng ấy vừa né tránh đòn tấn công của quách Triển Nhan vừa gào hét, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Ta không đi!”
“Ta là chủ tướng! Ta định đoạt! Ly Châu! Ly Châu, ngươi điếc sao? Sao còn chưa đến đây?” Ta nhìn Ly Châu chạy đến, lập tức lấy lại tinh thần, bắt chéo hai tay Lục Cô Nguyệt chế trụ sau lưng: “Ly Châu, đưa hai người các nàng đi! Đi đến sau quân! Chiến xa đã bị Tây Lăng Tử đánh hỏng! Nàng ta sẽ đến đây nhanh thôi! Nhanh lên!”
Thấy vậy, Ly Châu cũng sửng sốt trong chốc lát, đánh vào huyệt đạo của Lục Cô Nguyệt, đỡ nàng ấy đi cùng với Quách Triển Nhan.
Nhìn thấy các nàng đi xa, ta đi đến bên cạnh Dao Dao: “Ngươi cũng đi đi! Cứ để ta điều khiển pháo!”
“Chủ nhân!” Dao Dao đã nhìn thấy Lục Cô Nguyệt bị cưỡng ép đưa đi như thế nào, lúc này nàng ấy lập tức quỳ xuống bên cạnh pháo, cầu xin ta: “Người không cần nô tỳ nữa sao?”
“Chiến xa không thể tạo ra hoả lực, Tây Lăng Tử không bị kiểm soát nữa, chẳng mấy chốc sẽ đến đây thôi!” Hai mắt ta đỏ bừng, đẩy nàng ta một phen: “Giao pháo cho ta điều khiển, chờ đến khi nàng ta đến gần giết ta! Ta vẫn kịp bắn nàng ta một phát!”
“Lục tướng quân! Lục tướng quân, ngài đã trở lại?” Dao Dao đột nhiên nhiên nhìn phía sau ta.
Ta vừa mới quay đầu lại thì phía sau ót đã bị đánh mạnh một cái.
Trước mắt ta tối sầm, lảo đảo một chút, trong cảm giác đau đớn dữ dội, đầu óc lại càng thêm tỉnh táo: “Dao Dao! Tiểu tiện tì nhà ngươi! Ngươi đừng nghĩ đến chuyện chết thay ta!”
Sau đó lại bị Dao Dao dùng võ đao đánh một đòn thứ hai.