Nếu nói truyền thuyết ma quỷ nào phổ biến nhất ở Thái Lan, có lẽ chính là câu chuyện người vợ ma Mae Nak. Hầu như tất cả người Thái Lan đều tin rằng câu chuyện này có thực.
Truyền thuyết kể rằng, vào đầu thế kỉ XIX, tại Phra Khanong có một đôi vợ chồng, người vợ tên là Nak, người chồng tên là Mak. Nak vừa mang thai thì chồng bị bắt đi lính. Sau đó, trong lúc sinh người con, Nak đã chết vì sinh khó. Bà đỡ đã lấy trộm chiếc nhẫn cưới của Nak, sau đó gọi người làng đến chôn hai mẹ con. Đến tối, khi bà ta cầm chiếc nhẫn soi trên đèn dầu, bỗng thấy Nak từ trên trần nhà thò tay ra: "Trả nhẫn cho tôi... "
Vì rất yêu chồng nên cho dù đã chết, linh hồn Nak vẫn quanh quẩn ở nhà chờ chồng về. Khi Mak về, gặp lại vợ con thì vui mừng khôn xiết. Mak rất yêu vợ, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên của người dân làng là anh ta đang sống với người vợ ma. Tất cả những người nói ra sự thật đều bị chết một cách bất đắc kỳ tử.
Một hôm, trong lúc Nak làm món nộm đu đủ, quả chanh rơi xuống đất, Nak liền vươn cánh tay xuống dưới sàn nhặt lên. Người Thái Lan ở sàn nhà nên sàn nhà cách mặt đất phải đến hai mét. Lúc này, Mak mới tin vợ mình là ma bèn cúi người xuống nhìn qua háng, thấy vợ con mình là hai cái xác chết thối rữa.
Mak sợ hãi chạy đến chùa Wat Mahabut. Nak đuổi theo, nhưng vì không thể vào được chùa nên đứng bên ngoài cần xin chồng quay về. Nak bị Phật quang đánh đến chết đi sống lại, cô rất căm giận tăng lữ và tàn sát những người tăng lữ ngăn cản cô tìm chồng.
Mọi người liền mời đến một vị pháp sư rất cao tay để thu phục Nak. Để chế ngự hồn ma của Nak, nhà sư đã cắt một mảnh xương trán của cô để khảm vào thắt lưng rồi đeo cho đến hết đời. Làm vậy, tức là gắn linh hồn của Nak vài đó, đeo trên người vị đại sư có tấm lòng từ bi nhất sẽ chế ngự được hồn ma. Còn nếu chẳng may chiếc thắt lưng rơi vào tay kẻ xấu, Nak sẽ được phóng thích.
Truyền thuyết nói rằng, không biết chiếc thắt lưng đang lưu lạc ở đâu.
-------------------------------------
1
Hai thằng tôi vội vã quay về bệnh viện, nhem nhuốc như ma chôn ma vùi, tóc tai phờ phạc khiến bác sĩ trưu đêm hết hồn. Còn may là trê đường về, chúng tôi đã khoắng được hai bộ quần áo phơi trong sân của một gia đình nônh dân, bằng không chứ cứ trần trùng trục quay về, nếu không bị tống vào đồn cảnh sát thì cũng bị chích roi điện, tiêm thuốc mê rồi đưa thẳng đến khoa tâm thần.
Về đến nơi, Nguyệt Bính nhét cho Jack và cô y tá mỗi người một con giun. Họ nôn ra hau cục gì đen sì như phân chuột. Tôi nghĩ đến con cá vàng sống trong bụng mình bao nhiêu năm nay, ruột gan lại nhộn nhạo mất một hồi.
Hai người vẫn hôn mê. Nguyệt Bính đưa cô y tá về phòng trực rồi quay vào ngồi thẫn thờ trên ghế. Tôi cũng không dám quấy nhiễu nó. Bao lâu nay nó đã dồn nén quá nhiều bí mật trong lòng, giờ đã được giải thoát, hẳn là cảm xúc đang rất phức tạp.
Một lát sau, Nguyệt Bính tháo giày, ngả người xuống ghế ngủ tít.
Bầy trời chuyển sang màu trắng bạc. Tôi không ngủ được bèn lôi cuốn sách cổ mà Nguyệt Bính đưa cho ra đọc để giết thời gian. Mép sách cong queo, cứng ngắc, chắc cũng cổ lắm rồi. Giở trang đầu tiên, thấy lù lù tám chữ con chữ lớn: "Muốn luyện thần công, trước phải tự cung."
"Quỳnh Hoa bảo điển?"
Lật trang tiếp theo, thấy một hàng chữ mới tinh: "Bí Ngô, tao đùa đấy. Nguyệt Bính."
Tôi dở khóc dở cười. Cái thằng Nguyệt Bính này đúng là rảnh thật đấy.
Tôi tiện tay giở tiếp, thấy la liệt những kiến thức phong thủy, ngũ hành, Đông y, đều là những thứ tôi chưa biết đến bao giờ, rất nhiều chỗ đọc cứ ù ù cạc cạc. Còn có đủ thứ hình vẽ trận pháp. Tôi đọc rất hào hứng.
Càng đọc, càng thấy thú vị.