Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 95

8

   Đột nhiên , tôi thấy cảm giác dưới chân là lạ. Cúi đầu nhìn xuống, thấy sàn nhà tắm đã lênh láng máu đỏ. Thứ chất lỏng đặc quánh, đỏ thẫm loang từng mảng lớn dưới sàn, mùi tanh nồng nặc. Từ ống thoát nước của máy giặt, dòng bọt xà bông sủi đầy máu đỏ đang ồng ộc tuôn ra.

   Tôi vội mở nắp máy giặt. Mấy bộ quần áo đang nhào lộn trong dòng nước đỏ máu. Cả chiếc áo khoác màu trắng mà tôi đã ném đi.

    Lẽ nào tôi đã gặp phải một hồn ma oan khuất nên nó mới dùng đủ cách thức để đánh tiếng cho tôi, muốn tôi giải oan cho cô ta? Vừa nghĩ đến đây, nước trong máy giặt dần trong suốt trở lại. Lẽ nào cô ta cảm ứng được ý thức của tôi?

   Tôi chạy ra ngoài, ngần ngừ một lát rồi mở máy tính. Giao diện QQ* nhảy ra trước mặt tôi. Avatar đều xám xịt một màu, phía sau là đủ các tên loại dài ngắn, trông như những bia mộ nhấp nhô trước những nấm mộ.

*QQ: một dạng trang mạng xã hội của Trung Quốc (chắc thế:))

   Tôi rợn người, đang định tắt QQ, bỗng nhìn thấy một avatar có màu đang nhấp nháy, trông hình ảnh có lẽ là một cô gái. Tôi tò mò click chuột vào đó, khung thoại màu trắng xám nhảy vụt ra khiến tim tôi giật nảy.

   Tử Y (cái tên nghe rất quen): Chào anh!

   Tôi: Chào!

   Tử Y: Anh đang ở nhà?

   Tôi: Phải!


   Tử Y: Anh không mặc quần áo? :))

   Tôi: Sao cô biết? (Tôi nhìn ra cửa sổ, rèm đã kéo kín)

   Tử Y: Vì tôi nhìn thấy anh.

   Tôi: Tôi không phải người có khiếu hài hước.

   Tử Y: Nhưng tôi nhìn thấy anh thật đấy.

   Tôi: Cô là ai?

   Rất lâu sau đó...

   Tử Y: Tôi là một người đã chết. Hay nói chính xác, tôi là một người chưa từng sống bao giờ.

   Tôi rùng mình ớn lạnh.

   Tử Y: Dương gian có QQ thì âm gian cũng có. Âm gian là thế giới ngược của dương gian. Các người là thực thể, chúng tôi là linh thể nhưng mọi thứ đều như nhau.

   Tôi nhìn chết trân vào màn hình.


   Tử Y: Anh không nhớ tôi sao?

   Tôi: Không. Nếu là bạn của tôi, hy vọng cô sẽ dừng trò đùa vô vị này lại. Cá tháng tư đã qua rồi. Nếu cô không phải người quen của tôi, tôi sẽ block cô.

   Tử Y: Từ từ đã, đúng là anh không nhớ tôi thật sao? Anh thử nghĩ lại xem nào!

   Tôi: Xin lỗi, hoàn toàn không có ấn tượng gì. Tạm biệt! (Tôi bắt đầu bực bội)

   Tử Y: Tử Y, Tử Sam, hai năm về trước. Nhớ ra chưa?

   Câu nói như một lưỡi rìu sắc lạnh chém thẳng vào đoạn ký ức mà tôi đã vùi sâu chôn chặt.

   Hồi tôi học đại học năm thứ nhất, trong số những sinh viên mới nhập trường có một cặp chị em sinh đôi cực kỳ nổi tiếng. Điểm thi vào trường đứng nhất nhì, ngoại hình giống hệt như nhau, xinh đẹp đến khó tin.

   Hai chị em có cái họ rất kỳ lạ chưa ai có, họ Tử. Chị tên Tử Sam, em tên Tử Y.

   Trong tháng đầu tiên, đến trưa thứ bảy. Sinh viên hoặc là về nhà, hoặc lag tụ tập đấnh bài. Trong trường chỉ còn lèo tèo vài sinh viên đến lấy cơm trước cổng căn tin thứ 3.

   Tôi cũng là một trong số đó.

   Nhìn thấy cái đùi gà nhào lộn trong nồi mỡ to tướng tỏa ra mùi thơm quyến rũ, bụng tôi sôi lên òng ọc. Đám sinh viên xếp hàng bắt đầu sốt ruột gõ bát.

   "Xong rồi!" Ông đầu bếp hô lên bằng giọng Trùng Khánh đặc sệt, lùa cái vợt inox yo tướng xuống đáy nồi vớt đùi hà.

   Bỗng nhiên, ông ta rú lên kinh hoàng, ngã phịch xuống đất. Đám sinh viên đang xếp hành không hiểu chuyện gì, chạy ùa lại xem. Ngay sau đó, tiếng tú vang lên hỗn loạn, thậm chí vài nữ sinh còn lăn ra chết ngất.

   Rất nhiều đùi gà được vớt ra văng tung tóe dưới đất, lẫn với một thứ hình tròn lăn lông lốc. Là một cái đầu người đã bị chiên vầng

Bình Luận (0)
Comment