Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 99

   Công nghệ làm đẹp của Thái Lan cực kỳ phát triển. Có người nói đùa, còn biến được cả con trai thành cô gái xinh đẹp hơn cả cô gái xịn kia mà? Chưa nói đến những thứ to tát, chỉ riêng nghề làm móng đã phát triển sôi động. Người Thái rất coi trọng móng tay, nhiều người cắt móng tay xong liền cất kín vào lọ sành vì móng tay tượng trưng cho trường thọ.

   Gốc móng tay thường có một vòng màu trắng hình bán nguyệt, gọi là dương bạch. Vòng bán nguyệt dày hay mỏmg cho thấy dương khí trong cơ thể nhiều hay ít. Nếu vòng bán nguyệt quá ít, cho thấy âm khí trong cơ thể rất thịnh, dễ bị mệt mỏi, bệnh tật, nhiễm lạnh. Nếu mười ngón tay không có lấy một vòng bán nguyệt, đó là cơ thể thuần âm.

   Đến Thái Lan, đừng nên đi làm móng ở cửa hiệu xa lạ do có người chuyên ngụy trang thành thợ sửa móng để sưu tầm dương bạch.

----------------------------------
1

   Thời gian trôi vùn vụt, thoáng cái đã tới mùa thu. Mùa thu ở Thái Lan cũng chẳng khác mùa hè là mấy, cây cối vẫn xanh mơn mởn, chỉ khi xem lịch, tôi mới ngỡ ra mình đến Thái Lan đã gần nửa năm rồi! Khoảng thời gian này bình yên vô sự, cuộc đời sinh viên đơn giản và những điều thú vị mới mẻ ở đây có vẻ như đã giúp tôi quên đi nhiều thứ.

   Tôi rất tò mò về vốn liếng hiểu biết của thằng cha Nguyệt Bính nên cứ kèo nhèo nằn nì mãi. Nó không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng đồng ý dạy tôi vài chiêu. Ví dụ như dẫn tôi lên núi để nhận biết các loại thảo dược, loại nào có độc, loại nào có thể giải độc. Sau đó kiểm tra tôi bằng cách cho tôi ăn lá độc để tôi tự tìm thuốc giải. Hay cách nữa là đập vào tổ ong cho ong chạy túa ra đuổi để bắt tôi tập chạy cho nhanh. Thật là những cách rèn luyện vô nhân đạo;))

---------------------------------
2

   Ngoài những khóa "huấn luyện đặc biệt", những khi rảnh rỗi, chúng tôi thường đến chỗ Jack uống rượu, tán dóc. Nghe kể về cách huấn luyện của Nguyệt Bính, thằng cha hào hứng lắm, cứ nằng nặc đòi đi thử. Tôi thầm nghĩ, đúng là cái đồ rỗi hơi, sướng quá hóa rồ.


   Uống rượu tán dóc mãi cũng nhàm, Nguyệt Bính liền dạy Jack chơi bài đấu địa chủ, ngày nào cũng thắng gã Tây này vài chục, một trăm. Nhưng Jack rất hào phóng, cười sảng khoái nhìn chúng tôi đếm tiền.

   Chúng tôi dùng số tiền đó đi xem quyền Thái. Quyền Thái là môn võ thuật quốc qia của Thái Lan. Hiện nay, quyền thủ mạnh nhất là Akkarat, tôi là fan trung thành của anh ta. Hơn nữa không biết tại sao, ba tháng trước, Akkarat tuyên bố di chuyển đấu trường chính từ Bangkok đến Chiang Mai càng khiến tôi vui mừng khôn xiết. Tôi liền hí hửng kéo Nguyệt Bính và Jack đi xem.

   Nhưng sau khi xem thi đấu về, Nguyệt Bính nói sở dĩ Akkarat mạnh như vậy là vì anh ta là người tộc Cổ. Thế nên sau cuộc đấu, cơ thể anh ta lại hồi phục thần tốc, hầu như không nhìn thấy vết thương nào.

   Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến nó, cứ theo nó nói thì cả nước Thái Lan chẳng có ai bình thường cả.

(Ta ngửi thấy mùi giấm đâu đây^^)

   Ngày cuối tuần, tôi ngủ nướng cả buổi sáng. Ngủ dậy rảnh rỗi, tôi giở tờ báo mới mua ra xem, đập vào mắt là một dòng tít lớn: "Bangkok xuất hiện cương thi chuyển giới." Thứ báo lá cải này chuyên giật tít khuếch trương để tăng lượng tiêu thụ nên tôi cũng chẳng buồn liếc mắt. Sau đó, tôi cùng Nguyệt Bính đến chỗ Jack, thấy cửa nẻo đóng chặt bèn bỏ đi dạo phố.

   Người Thái Lan làm gì cũng chậm rãi thong thả, trên mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười. Đôi khi điều này khá đáng sợ bởi vì chẳng thể biết ai thật ai giả.

   "Nguyệt Bính này, Jack đi đâu được nhỉ?" Tôi tay đút túi quần, bâng quơ hỏi.

   "Tao có phải thầy bói đâu mà biết!" Nguyệt Bính dửng dưng đáp, tay cầm máy ảnh kỹ thuật số bấm tanh tách. Một lúc, nó dừng lại để xem lại ảnh, nó ngẩn người, kêu khẽ: "Bí Ngô, nhìn này, ai kia?"


   Tôi thò cổ lại nhìn, trong tấm ảnh là một cửa hàng không lớn. Bên trong có một anh chàng tóc vàng đang ngồi, tướng tá cao lớn, trông có vẻ rất căng thẳng.

   "Jack!"

   Ngoài cửa hàng đề biển "tiệm nail nghệ thuật". Ông mãnh này đến cửa hiệu làm mónh để làm gì thế không biết?

   "Đến đó xem sao!" Nguyệt Bính cất máy ảnh đi, chạy ngược trở lại.

   Tôi băn khoăn: "Nguyệt Bính, từ từ đã. Lỡ Jack muốn làm... làm gì đó thì sao?"

   "Đàn ông đàn ang ai lại đi làm móng bao giờ!" Hiển nhiên là Nguyệt Bính không có cùng quan điểm với tôi.

   Ngành công nghiêp sex ở Thái Lan phát triển rất mạnh nên rất nhiều du khách đến Thái Lan tìm lạc thú. Nếu Jack có sở thích, chúng tôi xông vào đấy chẳng phải vô duyên lắm sao. Nghĩ là vậy, tôi vẫn chần chừ. Nguyệt Bính chừng như đã hiểu ra, quát ầm lên: "Bí Ngô, mày nghĩ cái gì thế? Tiệm nail kiêm cái nghề đó bao giờ vậy. Quay lại mau lên!"

   May mà tiệm móng tay nghệ thuật cách chỗ chúng tôi đứng không xa, chỉ vài phút đã chạy tới nơi. Dừng lại trước cửa tiệm, tôi bỗng thấy lạnh toát.

   Tôi cứ cảm giác thấy cửa tiệm này có vấn đề.


   Theo như hai cuốn sách mà tôi đã đọc. Trong vũ trụ có hai khí âm dương, nơi âm khí nặng dễ có tà ma lởn vởn nhưng dương khí mạnh quá thì dễ thành hung sát gây hỏa hoạn hoặc đổ máu.

   Tiệm nail này không thấy có âm khí nặng nề mà ngược lại là dương khí quá thịnh. Tôi có thể cảm nhận được từng luồng sóng nóng rực phả lên da.

   Nguyệt Bính đang định đẩy cửa bước và thì Jack quay mặt ra, vừa nhìn thấy chúng tôi thì biến sắc ngay lại, lập tức đứn phắt dậy chạy vào trong. Như thể nhận ra đó là đường cụt, anh ta lại lộn lại xô cửa chạy ra ngoài thì bị Nguyệt Bính tóm tay giữ lại: "Jack, anh làm gì thế?"

   "Đâu... đây có làm gì đâu!" Jack luống cuống chống chế. "Về đánh bài đi!"

   Tôi tò mò thò cổ nhìn vào, thấy một tấm rèm vải hoa che khuất tầm mắt, bên trong thấp thoáng hai cái bóng...

   "Không nói rõ ràng thì khỏi về." Nguyệt Bính hiếm khi nghiêm khắc đến vậy.

   Jack trợn ngược mắt, lì ra không nói.

   "Jack, anh xem, móng tay em đẹp chưa?"

   Đúng lúc hai bên đang căng thẳng, từ sau tấm rèm bỗng có một cô gái bước ra. Vóc người dong dỏng, da màu đồng, đôi mắt nâu khi cười tít lại như vầng trăng khuyết, khuôn miệng hơi rộng một chút nhưng lại rất hợp với vẻ hoang dã của cô ta.

   "Pattra!"


   Tôi vẫn nhớ cái lần mẹ Wongsa bày thuật ma cỏ trong trường học, người đầu tiên trúng cổ độc chính là cô bạn Pattra. Các sing viên trúng ma cỏ đều được đưa đến bệnh viện để điều trị "sốt virus", tất nhiên là chẳng sinh viên nài tin mìng bị cảm sốt. Sau chuyện đó, tâm lý Pattra trở nên bất thường nên đã tìm đến chỗ Jack xin trợ giúp. Jack đã thôi miên cho cô ta rồi Nguyệt Bính lén cho cô ta ăn con giun cuối cùng để giải cổ độc.

   Chắc là sau đó hai anh chị kia đã đầu mày cuối mắt với nhau rồi. Hôm nay Jack dẫn Pattra tới đây làm móng.

   Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có chuyện gì to tát đâu mà Jack phải căng thẳng thế.

   Đang chìa ra bộ móng rực rỡ thì thấy hai chúng tôi, Pattra đỏ bừng mặt: "Ơ, sao hai cậu cũng ở đây?"

   Sắc mặt Jack tái xám, kéo cổ chúng tôi lại, anh ta thì thào: "Xin các cậu đấy, đừng có nói cho ai biết nhé. Nhà trường không cho phép thầy trò yêu nhau đâu."

   Hóa ra là anh chàng lo lắng điều này, thảo nào căng thẳng thế.

   "Ơ, Bí Ngô, mày bảo đi mua sách cơ mà?" Nguyệt Bính chỉ về phía trước. "Hiệu sách ở đằng kia kìa!"

   Tôi gật đầu như giã tỏi: "Thì đến nơi rồi, phải mua mấy cuốn sách tham khảo mới được."

   "Gần đây làm gì có hiệu sách?" Không biết Pattra quá ngây thơ hay là đã biết tỏng. "Sắp thi ấy à? Sao tớ không biết nhỉ?"

   Cuối cùng thì tôi và Nguyệt Bính cũng đã tẩu thoát được. Trong lúc bối rối, chúng tôi cũng quên bẵng tại sao dương khí trong tiệm nail lại bạo liệt đến vậy...

Bình Luận (0)
Comment