Những Mùa Hoa Mãi Nở

Chương 30

Sóng biển rì rầm vỗ vào chân tôi, mát lạnh. Tôi ngồi nghịch cát, không để tâm đến bộ đồ màu trắng đến giờ bị hòa lẫn cát và nước. Phát đứng sau lưng tôi, vẻ mặt cậu trầm ngâm không nói. Tôi biết cậu ấy đang tức giận.

Từ lúc đến đây cậu ấy không nói một lời nào, tôi cũng mặc kệ.

Phủi phủi cát trên người đứng dậy, gió biển thối vào người bỏng rát. Nhìn lại mới thấy da bị đỏ lên một vùng dưới chân, thì ra là cậu ấy đứng chắn nắng cho tôi nên tay và cổ không cảm thấy gì.

Tôi mỉm cười, thì ra trong tìm thức cậu ấy đã ăn sâu một loại gọi là bảo vệ, cậu ấy sẽ không tự chủ được mà bảo vệ cho tôi, không tự chủ được quan tâm đến tôi. Đó chỉ là một thói quen hình thành sau bao tháng năm tôi bám víu sau lưng cậu.

Tôi đứng dậy, cát duới chân vì sóng dạt lúng xuống làm tôi lảo đảo. Phát chụp được tay tôi giúp tôi đứng vững.

“Sao một mình chạy tới đây, có biết ở nhà ai cũnglo lắng hay không hả?”

“Không có việc gì thì tìm tôi làm gì? Không phải phẫu thuật là xong sao? Không phải cứ bỏ hết tất cả là yên sao? Không phải xong rồi cậu muốn làm gì thì làm sao?” Tôi vênh mặt với cậu ấy.

“Cậu không làm người ta bớt lo được hả? Nói gì lung tung vậy?”

“Tôi không cần cậu quan tâm, đi đi, tôi không cần, không cần. Sự thương hại của cậu vĩnh viễn tôi không cần, cậu nghe rõ chưa? Đi đi!” Tôi hét lên. Đôi chân bỏng rát vì nước biển dập vào mà tê dại. Đau lắm, nhưng cảm giác từ trái tim đâm vào lại sâu hơn, đau hơn.

Không phải phẫu thuật xong rồi là xong sao, cậu ấy muốn gì nữa. Tôi giằng tay cậu ấy ra, chạy về phía biển. Từng đợt sóng cuộn vào lòng, đập vào trái tim như cảm giác của tôi hiện giờ. Cậu ấy đuổi theo, kéo tôi lại, vì quá dùng sức mà hai đứa đều ngã nhào ra nước. Tôi ho sặc sụa, cậu ấy kéo tôi dậy ôm tôi đi về phía nhà gỗ.

Đặt tôi vào phòng tắm, mở vòi nước nóng cho tôi rồi nói: “Tự mình tắm đi.”

Tôi ngồi im không nhúc nhích, để từng dòng nước trên vòi sen chảy ướt đầu, ướt đôi mắt đang nhập nhèm nước mắt mặn chát. Mặc kệ sự giận dữ của cậu ấy, tôi không nghe theo, cũng đâu phải cậu ấy chưa quen với tính nết tôi. Việc gì phải tỏ ra như thế? Tôi nguyện tỏ ra đáng ghét nếu điều đó khiến cậu sống thật với lòng mình.

Cậu ấy gằn từng chữ: “Nếu không muốn để tôi tắm cho cậu.”

Nói rồi kéo tôi lại tự tay cởi đồ ra, tôi vẫn không phản ứng, nhìn trân trân vào cậu như một người xa lạ. Như một phản xạ tự nhiên, cậu ấy lấy tay che mắt tôi lại: “Đừng nhìn tôi như vậy…” Nói rồi xoay người tôi ra sau lưng, lưng tôi dựa hẳn vào người cậu, cậu ấy từng chút một cậu ấy gội đầu cho tôi. Từng ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc, mùi dầu gội thoang thoảng, tôi bình yên nhắm mắt lại.

Gội đầu xong cậu ấy xoay người tôi lại, thoa sữa tắm rồi dùng nước nóng tắm qua cho tôi. Những đầu ngón tay cậu chạm vào lớp da mỏng trên người tôi, run run. Cuối cùng cậu quấn một lớp khăn tắm lau người cho tôi, đặt tôi trên giường rồi bước vào phòng tắm thay bộ đồ đã ướt bằng bộ đồ đá banh của thầy để trong tủ, vì trước đây tôi và Phát có đến nên đồ thầy chuẩn bị vẫn còn nguyên ở đó, cũng đến lúc cần dùng rồi. Cậu ấy sấy tóc cho tôi, tôi vẫn không nói gì.

Có lẽ tôi rất ngu ngốc. Rất ngu ngốc khi dùng cách này khiêu khích tình cảm của cậu. Nếu cậu ấy không kiềm được hôn tôi, hay trực tiếp làm tình, tôi cũng sẽ không ngại đáp trả. Rốt cục cậu ấy vẫn giống là một người anh trai trong nhà, đối diện với tôi không có một chút dục vọng. Hay nói khó nghe hơn, tôi không khơi gợi được dục vọng nguyên thủy trong cậu.

Tôi cười khổ, nước mắt không kìm được lăn dài. Lúc cậu ấy xoay đầu tôi lại hình ảnh trước mắt đã nhòe đi. Mấp mái môi muốn hỏi cậu ấy tại sao lại đối xử với tôi như vậy, cậu ấy đã dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mắt.

“Đừng khiêu khích sự tự chủ của tôi.” Lúc nói những lời này cậu ấy gần như là đang lẩm bẩm, cũng giống như đang nói với chính bản thân mình, nước mắt tôi lại không ngừng rơi. Tại sao cậu ấy phải sống lý trí như thế?

Chủ động tách người ra, hôn lên môi cậu. Đôi mắt cậu lóe lên một chút thản thốt rồi cũng hôn lại tôi, điên cuồng chiếm giữ. Không biết qua bao lâu, khi nằm xuống cái giường đệm dày, hơi thở của cậu vởn quanh tai tôi, nghe cậu ấy đè nén nói: “Lần trước… giữa tôi và cậu không xảy ra chuyện gì hết. Là tôi không cẩn thận nên bị đứt chân, máu trên giường là máu của tôi.”

Tôi nhìn cậu ấy trân trối. Vậy không phải vì đêm đó mà cậu ấy mới khùng điên đòi chịu trách nhiệm, đòi kết hôn sao?

Cậu ấy cười bên tai tôi, “Cậu khinh bỉ tôi đi, là tôi bảo vệ tình yêu của mình quá tốt, khiến cho cô ấy ngốc nghếch lúc nào cũng cho rằng tôi là vì trách nhiệm, vì thương hại. Cô ấy thậm chí còn không biết tôi yêu cô ấy nhiều như thế nào, rồi tự dằn vặc mình, tự tổn thương.”

Nói rồi cậu ấy tiến vào sâu trong tôi. Lần này mới thực sự là lần đầu. Lần đầu tiên giao thoa giữa hạnh phúc và đau đớn. Lần này coi như tôi tự làm tự chịu.

Không biết tôi thức dậy rồi thiếp đi bao nhiêu lần, rốt cục cũng biết được cậu ấy không lý trí như trong tưởng tượng của tôi. Không biết trải qua bao nhiêu lần hành xác, lúc tôi thức dậy trời đã chạng vạng tối.

Nhìn cậu ấy ngủ yên lành, vầng sáng nhạt nhòa ở ngoài chiếu lên chân mày đang nhíu lại của cậu, tôi yên lặng nhìn ngắm cậu ấy. Trước giờ thứ tôi thích nhất vẫn là chân mày, tôi thích những người có đôi chân mày đậm, phải nói chân mày của cậu rất đẹp, đủ đậm mà không dữ.

Vươn người lấy được cái điện thoại đầu giường, mở máy mới thấy tin nhắn của thầy. Thầy có việc phải đi công tác vài ngày, thầy gọi Phát đến rồi. Khi nào về nhà cứ để chìa khóa chỗ cô nhé, thầy dặn cô đừng làm phiền đến hai đứa. Khi nào đói về nhà thầy ăn cơm, cơm cô chuẩn bị sẵn cả rồi.

Tôi cười hạnh phúc, chỉ có thầy là chu đáo. Nhịn không được tôi vội nghĩ có phải thầy nói hết với Phát rồi hay không? Lại nghĩ, là người trong cuộc như tôi quá u mê nên không hiểu, suýt chút nữa đạp đổ mọi thứ còn sót lại của tôi và cậu. Đúng vậy, Thành nói đúng, tình yêu chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Vì tôi nhìn cậu quá chăm chú nên Phát thức dậy nhìn chằm chằm tôi rồi kéo tôi sát vào lòng.

“Cậu thật ngốc. Tôi làm tất cả là vì ai chứ? Còn đi mách lẻo với thầy hại thầy mắng tôi một trận, còn định quẳng tôi xuống biển.”

Tay tôi ôm cậu chặt hơn, hít thở mùi hương của cậu ấy tràn đầy trong căn phòng.

“Xin lỗi.”

“Cậu đừng hiểu lầm, giữa tôi và Vy không có gì cả. Cô ấy chỉ phụ tôi nghiên cứu một đề tài, sau đó, ừm, tôi nhờ giáo sư làm một cuộc phẫu thuật, với điều kiện đề tài đó phải nộp lại, chúng tôi không được lấy. Vì quá cố chấp nên cô ấy không cam lòng mới tìm đến cậu. Lúc đầu, tôi nói rõ với cô ấy là làm đề tài này chỉ với một mục đích duy nhất là vì cậu, cô ấy không hiểu, còn lôi Khánh vào việc này.”

Từng giọt nước mắt của tôi lặng lẽ rơi xuống. Không phải tôi không biết cậu ấy làm vì tôi nhiều việc, mà là, chính tai nghe cậu ấy thú nhận tôi vẫn có chút không quen. Lại còn chủ động giải thích những hiểu lầm giữa hai chúng tôi nữa.

“Thật ra, cô ấy muốn Khánh đến chiếm lấy cậu, lúc gặp cậu ta đưa cậu tới bệnh viện cậu ấy nói chuyện với Vy, tôi nghe được. Tôi cảm thấy cậu thật ngốc khi không biết gì, nhưng tốt rồi, cậu không xiêu lòng, lúc đó tôi rất mừng.”

“Vậy còn giữa cậu và Thành có chuyện gì? Có phải ghen với anh ấy không?” Tôi cười tủm tỉm, lấy ngón trỏ vẽ vòng tròn trên ngực cậu ấy.

“Anh ta được lắm, theo cậu đủ tám năm, lúc ở nhà anh ta tôi chỉ muốn lôi anh ta đạp xuống lầu, nhưng nhìn cậu yếu đuối sợ sệt như vậy tôi nghĩ là thôi đi.”

Tôi không hỏi gì nữa. Cậu ấy cũng không nói gì.

“Có phải cậu thích mình lâu lắm rồi không?” Mãi một lúc lâu sau tôi thỏ thẻ, cảm thấy câu trả lời này có liên quan đến cả đời sau của mình nên nhịn không được mà hồi hộp, lo lắng.

“Ừ.”

“Khi nào?” Tôi ngước mắt lên nhìn cậu.

“Đại khái là lâu lắm rồi.” Cậu ấy cười, xoa xoa đầu tôi như con mèo nhỏ ở nhà.

Lúc đó cậu ấy không nói, mãi sau này tôi mới biết, cậu ấy thực sự là không biết khi nào tồn tại tình cảm đó với tôi. Cậu ấy nói, khi thấy tôi bị ức hiếp, cậu ấy sẽ không ngần ngại đứng ra bảo vệ tôi, khi không bảo vệ được tôi, cậu ấy sẽ cảm thấy khó chịu. Giống như năm lớp bảy, vì không bảo vệ được tôi, lại khiến tôi bị ám ảnh, cậu ấy rất đau lòng.

Thành thực mà nói, tình cảm của chúng tôi không phải hoàn toàn là tình yêu, có yêu, nhưng không nhiều bằng sự ăn ý và sự cần. Đúng vậy, chúng tôi đã qua gần nữa đời người có nhau, nửa đời sau có lẽ cũng sẽ như vậy.

Sau khi ăn cơm ở nhà cô, chúng tôi đi dạo ven biển.

“Phát, cõng mình đi.”

Cậu ấy cúi xuống, hôn lên chóp mũi tôi, “Gọi bằng anh.”

“Cõng em.”’

Cậu ấy cười, rồi cõng tôi lên vai. Ánh trăng vằng vặc sáng ngoài kia, hôm nay rằm tháng giếng, trăng tròn và sáng nhất. Trăng tròn, lòng cũng tròn. Vì có anh.
Bình Luận (0)
Comment