Những Mùa Hoa Mãi Nở

Chương 32

Cơn mưa vừa qua như gột rửa cái thành phố này mang cho nó một tầng sinh khí mới. Tôi bước xuống sân, những giọt nước còn đọng lại trên sân thành vũng, ánh nắng yếu ớt chiếu xuống làm chúng trở nên đẹp dịu dàng.

Thành đợi tôi ngoài cửa, anh không đi xe máy như thường ngày mà lái chiếc Toyota màu bạc. Anh dựa lưng vào xe, nhìn tôi. Áo sơ mi màu đỏ rượu làm tôn dáng cao to của anh. Anh vẫn xuất sắc như vậy, không lòe loẹt nhưng rất thu hút ánh nhìn. Hình như lần đầu tiên gặp tôi cũng suýt bị anh hút hồn.

Tôi tiến lại gần, kéo kéo vạt váy của mình. “Hôm nay sao biết em mặc váy mà đi xe này vậy?”

Thật ra bảy giờ tối có hẹn với Phát nên cố tình mặc cái váy này. Vải voan màu xanh, chân váy có mấy bông hoa, thắt lưng to bản màu trắng. Mấy năm qua tôi cùng Mai mua váy khá nhiều, nhưng lại không có cơ hội mặc.

“Xe anh em họ mượn rồi.” Anh cười cười. Tôi biết anh không thích lái xe hơi. Phát cũng vậy. Đối với đường thành phố này mà nói, đi xe máy, xe mô tô có lẽ nhanh hơn nhiều. Hai người không thích gò bó, vả lại, muốn đi vào hẻm xe cũng khó mà vào lọt.

Phát thích đi mô tô, cậu ấy thích hít thở không khí quen thuộc của thành phố này dù không ít lần tôi nói không khí thành phố này ô nhiễm lắm rồi. Xe phân khối cao của cậu ấy hình như không thích hợp với hình tượng bác sĩ của mình, nhưng nếu cậu ấy quan tâm đến mặt mũi hay hình tượng thì cậu ấy vốn dĩ không phải là Phát.

Tôi và Thành đi ăn ở một quán ăn Hàn Quốc nhỏ, trong một gian phòng có bốn ghế với một cái bàn cũng nhỏ nốt. Không khí thật ấm áp. Gọi một lẩu kim chi, hai phần thịt ba rọi nướng cùng với kim bắp, đợi phục vụ đi rồi mới thấy anh ấy nhìn chằm chằm tôi.

“Sao vậy? Em xinh đẹp lắm hả?”

“Nếu anh nói không cam lòng có thể rút lại lời chúc phúc của anh không?” Anh thong thả nói.

Tôi mỉm cười, nhìn anh: “Anh biết câu trả lời mà.”

Tôi đã quyết định rồi sẽ không dễ dàng thay đổi. Mà tôi tin, tin tưởng Hân sẽ làm anh yêu thương, nhiều hơn anh đã từng chôn vùi vào tôi.

“Nếu em gặp em trước, kết quả vẫn nhứ thế này sao?” Mắt anh lấp lánh, từng đợt sóng trong xoáy mắt anh mãnh liệt tỏa ra một loại buồn nhạt nhạt, có thể là anh vẫn không cam lòng.

“Em không biết,” tôi thành thật, “vốn dĩ em đã không có quyền lựa chọn, không phải sao? Phát vì em mà trưởng thành, cậu ấy vì em mà từ bỏ rất nhiều thứ, ngay cả ước mơ của em cậu ấy cũng thay em âm thầm thực thực hiện. Giữa chúng em không có cái gọi là vừa gặp đã yêu, hay yêu nhau sống đi chết lại, em không biết cảm giác đó, ở bên cạnh cậu ấy cho em cảm giác an toàn, bình lặng, em muốn sau chúng em mãi như vậy là được rồi.”

Anh vẫn nhìn tôi như vậy cho đến khi bồi bàn đem thức ăn ra. Tôi cũng không nói gì, có lẽ lần này nói rõ đủ để anh thôi đừng hy vọng nữa, đừng vướng bận gì nữa có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn.

Ăn xong chúng tôi đi dạo một vòng, thành phố lên đèn là cảnh tượng buồn bã nhất mà tôi nhìn thấy. Từng ánh đèn vàng leo lét, mọi người đi trên đường đều mang vẻ hối hả tất bật của thời khắc kết thúc một ngày. Anh lái xe chạy ra ngoại ô, hướng Nam Cần Thơ con đường vãn lai không ồn ào tấp nập.

“Nếu anh muốn mang em giấu đi thì sao?” Anh mỉm cười nhìn tôi, ngón tay gõ gõ tay lái.

Tôi siết chặt cái giỏ xách trong tay, ngoài kia mưa bụi, từng cơn lốc bụi mịt mùng khiến tôi hơi sờ sợ.

“Sẽ không, anh sẽ không, trong lòng em anh không phải là người như vậy." Tôi cười cười, hướng mắt về phía tòa nhà chọc trời phía xa xa.

“Vậy anh là người thế nào?”

“Anh sẽ không tổn thương em.”

“Anh không giống cậu ấy, không cao thượng như cậu ấy, không phải là người ở bên cạnh em mỗi ngày như cậu ấy, anh không phải cậu ấy.” Anh gầm lên từng chữ rõ ràng. Tôi nhìn anh như vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng, anh hoàn toàn xa lạ. Không giống người con trai tính tình dễ chịu như bao năm qua, hãm sâu trong đôi mắt anh là vẻ điên cuồng, giằng co. “Ha ha, không phải chỉ cần em là của anh thì cậu ta không có quyền chen vào nữa hay sao? Hả?”

“Anh đừng tưởng làm vậy nỗi áy náy trong lòng em sẽ giảm đi, Thành, không có. Em có lỗi với anh, em sẽ cố gắng đối xử tốt với anh, không liên quan đến việc giữ gìn hạnh phúc của em. Vậy nên, anh đừng làm như vậy nữa.” Nói rồi tôi cụp mắt xuống. Tôi đã hiểu anh muốn gì.

Anh thở dài, “Có nên khen em thông minh hay không?”

“Không phải em thông minh, mà em hiểu anh.”

Anh không nói nữa, rẽ xe theo hướng nội ô thành phố quay ngược trở lại. Biết anh vì sợ tôi áy náy nên ấn tượng cuối cùng muốn để lại là vẻ điên cuồng, đáng ghét của mình. Nhưng anh không biết, anh càng làm như vậy càng khiến tôi tự trách mình. Anh không cần dốc sức vì tôi nhiều như thế, tôi không đáng.

“Anh sẽ trở về Bình Dương, về với quê hương mình.” Anh nhìn vào khung cảnh tối đen ngoài kia, không nhìn tôi.

“Không phải công việc đang thuận lợi sao?”

“Công ty mở thêm công ty con, anh qua đó sắp xếp lại công việc rồi ổn định bên đó luôn.”

“Vậy còn…” Tôi muốn hỏi Hân, nhưng rồi không biết mở miệng thế nào.

“Anh và cô ấy, không thể.” Anh nhẹ giọng nói một câu lại bóp chết hy vọng lớn lao trong lòng tôi. “Vốn anh nghĩ em sẽ buồn không ngờ em lại nhẫn tâm đuổi anh đi sớm như vậy, còn muốn bán anh cho người khác.”

“Thật ra cơ hội phát triển ở đó tốt hơn thành phố nhỏ bé này, em cũng hy vọng anh sống tốt.”

“Cám ơn em.”

Tôi biết câu này là thật lòng. Đứng trước cổng bệnh viện nhìn chiếc Toyota hòa vào làn xe phía trước, tôi mới lẩm nhẩm, “Tạm biệt anh, tuổi trẻ bồng bột của em,” rồi xoay người bước nhanh vào bệnh viện. Sự chia ly này, trước mắt tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt nhưng trong lòng tôi sớm cảm thấy trống vắng. Dù muốn dù không, tám năm qua anh ấy là một người bạn đối xử thật tốt với mình.

…​

Hôm nay trời không mưa, gió hơi lạnh nhưng sao vẫn lên, những ngôi sao trên nền trời đen vẫn chớp tắt không ngừng. Phát từ trong phòng đem ra cho tôi ly ca cao nóng rồi ngồi cạnh tôi. Tôi vẫn nhìn ra con đường lớn ngoài kia, đèn nhà nhà vẫn còn sáng, tôi dựa vào vai cậu ấy: “Thật sự trước giờ có bao giờ cậu trách mình không?”

Phát cau mày nhìn tôi một cách khó hiểu.

“Lúc nhỏ bám víu cậu không buông, bị nhóc mập ăn hiếp đi mách cậu, lớn lên chút cô bạn lớp trưởng thích cậu mình không vui nên nghỉ chơi còn kiếm chuyện giận dỗi. Lớn lên lại sợ có tình cảm với cậu nên cố tình tránh ra xa, không dám tin tưởng, không dám giao trái tim ra. Cậu luôn lặng lẽ nhẫn nhịn như vậy, không tính toán với mình, còn chặn trước những nguy cơ khiến mình không vui…" Nói đến đây giọng tôi đã nghèn nghẹn.

Tôi nhớ tất cả những gì xảy ra như một cuốn phim chạy chậm, mọi kí ức được lật lên có vui vẻ, có ngọt ngào có đau đớn. Nhớ cô gái đầu tiên thổ lộ thích cậu ấy vào năm lớp sáu, cô ấy đưa thư ai cũng biết, cả lớp chọc cô ấy đến đỏ mặt. Phát thì làm như không có gì, còn gởi lại thư cho cô ấy. Lúc ấy tôi buồn bực một mực muốn học đi xe đạp, chị gái hàng xóm tập xe cho tôi, té rách đầu gối cũng cố chịu đựng không khóc. Lúc chân đau đi khập khiễng về nhà Phát mới giở vết thương ra coi, máu chảy thấm ướt cả cái quần thể dục, lúc đó mới vừa thấy đau đớn và sợ sệt níu lấy vạt áo cậu ấy khóc rấm rứt không ngừng. Phát nhẹ nhàng băng bó vết thương cho tôi, còn cho tôi hai viên sô cô la mới dỗ được tôi nín khóc.

Mãi lâu sau này tôi mới biết là cậu ấy trả thư cho cô gái kia, bảo cô ấy đừng viết thư nữa, sau này cậu biết vì vậy tôi buồn nên những lá thư về sau không bao giờ để tôi thấy hoặc thủ tiêu trước khi tin tức truyền đến tai tôi.

“Cậu trốn trong vỏ ốc lâu như vậy tôi đành ra sức bảo vệ cậu.” Nói rồi cậu ấy thở dài, lấy tay lau những giọt nước mắt trên má tôi. “Biết vậy tôi đã thử dùng một trong những cô gái bên cạnh thử thách tình cảm của cậu, nhưng mà tôi sợ, sợ cậu buồn, sợ cậu trốn biệt trong vỏ ốc của mình vĩnh viễn không chịu đi ra.”

Tôi ngơ ngác nhìn Phát, thì ra người tự tin như cậu cũng sợ. Chúng tôi đều sợ hãi, vì vậy con đường đến với nhau lại gian nnan như thế.

“Cậu học y, vì mình sao?” Tôi hỏi.

Tôi không dám tin một người sẽ vì một đứa con gái như tôi từ bỏ ước mơ lớn lao của đời mình. Tôi vẫn cố chấp muốn nghĩ rằng những điều cậu ấy làm vì tôi đừng quá nhiều để tôi không cảm thấy tình cảm của tôi so với cậu nhỏ bé.

“Ừ, vì cậu nói làm bác sĩ thật vĩ đại, thật đẹp mắt, thật có ích,” cậu ấy nhìn tôi thật lâu rồi nói tiếp: “Có lẽ cũng là vì muốn làm bác sĩ để chăm sóc cậu, lúc cậu bị bệnh ý nghĩ này cứ đeo bám tôi mãi, từ từ hình thành một loại chấp niệm không thể bỏ, cũng giống như ý nghĩ muốn giữ lấy cậu cho riêng mình. Cậu không cần thấy tình cảm của tôi gây ra cho cậu áp lực quá lớn, cứ vô tư như từ bé đến giờ là được rồi.”

Cậu ấy cười toe, rồi ôm tôi vào lòng.

Lần đầu tiên cậu ấy nói với tôi những lời như vậy, thầy từng nói Phát không giỏi nói ngọt. Nhưng mà chính sự chân thành của cậu cũng đủ làm tôi cảm thấy ngọt ngào.

Mãi như thế này, nhé Phát!
Bình Luận (0)
Comment