Đông đi xuân tới, học kỳ hai của lớp mười trôi qua rất nhanh.
Trong kỳ nghỉ hè Giang Qua không ở lại nhà Tạ Tinh Lan mà về nhà trọ mình thuê. Hắn đến Tạ gia vào cuối tuần trong thời gian đi học, vừa đến nghỉ hè thì sẽ không ở lại thêm một lát, Tạ Tinh Lan biết hắn sợ mình làm phiền đến bọn họ.
Viên Dục Văn cũng cảm thấy đứa trẻ này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Đảo mắt tới đầu tháng chín, mùa hè này Tạ Tinh Lan chơi đến là điên, buổi sáng không thể dậy.
Đợi khi cậu mang theo cặp đến trường, lại một lần nữa viết tên mình trong danh sách đến muộn của ông chú giữ cửa.
Trước khi vào lớp mười một, học sinh lớp mười bọn họ đã điền xong bảng chia khoa.
Tạ Tinh Lan và rất nhiều học sinh khác giống nhau, mắc phải chứng khó lựa chọn.
Khoa học tự nhiên giết tế bào não, khoa học xã hội cậu muốn ngủ, bất kể chọn như thế nào cũng vô cùng không nhìn thấy con đường tươi sáng. Cuối cùng Tạ Hạo Bằng vung tay lên, quyết định khoa học tự nhiên cho cậu.
Phòng học của học sinh lớp mười một và lớp mười hai cùng một tòa nhà, trước ngày báo cáo, lớp mười hai đã học bù được một tháng, cho nên tầng một tầng hai của tòa nhà dạy học vô cùng yên tĩnh. Vừa đi đến tầng ba, Tạ Tinh Lan đã thấy cảnh tượng hoàn toàn bất đồng với dưới lầu.
Trên hàng lang các bạn học tụm năm tụm ba hi hi ha ha tụ tập lại với nhau, chủ đề thảo luận có trai xinh gái đẹp trong lớp mới, cũng có thành tích cuối học kỳ trước, huyên náo lại dồi dào tinh thần phấn chấn.
"Lão Tạ!"
Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn lại, là Cố Lãng, cậu tùy ý giơ tay chào: "Mày cũng đến muộn?"
Cố Lãng để một tay lên vai cậu: "Cái rắm, tao đã dẹp xong bài tập nghỉ hè. Trong lớp chỉ thiếu mày chưa nộp bài tập, mau mau nộp đi."
Tạ Tinh Lan ném tay hắn ra: "Nặng chết rồi."
Cố Lãng khoe ra: "Đây là cơ bắp tao luyện một kỳ nghỉ hè! Hiểu không, cơ bắp!"
Tạ Tinh Lan chê hắn phiền, cũng không quay đầu lại đi về phía lớp 11-4.
Cố Lãng bị cậu ghét bỏ cũng không giận, đi theo sau, hỏi cậu: "Muốn chép bài tập không, nếu không tao đến văn phòng giáo viên trộm một bản."
Tạ Tinh Lan nói: "Không cần, tao làm xong rồi."
Tuy rằng là Giang Qua làm.
Nhưng cậu và Giang Qua không phân khác biệt! Giang Qua làm chính là cậu làm!
Vẻ mặt Cố Lãng không tin, cho đến khi Tạ Tinh Lan nộp hoàn chỉnh không tổn hại, không xóa loạn vẽ loạn, hắn lo lắng anh em bị phê bình, thỉnh thoảng còn sẽ giúp Tạ Tinh Lan điền vào chỗ trống. Tạ Tinh Lan bỗng dưng làm bài tập điền kín thế kia, với hắn mà nói, độ giật mình không thua gì nhìn thấy lợn mẹ leo cây.
Tạ Tinh Lan cong khóe miệng lên, trong lòng sảng khoái ghê lắm: "Không có kiến thức."
Người trong lớp gần như đến đủ, có biết nhau đều xúm lại nói chuyện phiếm. Tạ Tinh Lan liếc mắt nhìn sang nhận ra rất nhiều khuôn mặt nhìn quen mắt, như Lý Tiểu Bân, Hứa Như, còn có Khương Tuyết Lê, đều ở đây.
Cố Lãng ngồi trên bàn bên cạnh Tạ Tinh Lan, nói: "Nghe nói là chủ nhiệm lớp chia lớp, chắc hẳn lão Tôn giành giật mấy người trong lớp trước đã điền khoa học tự nhiên vào một lớp."
Tạ Tinh Lan không muốn nói chuyện với hắn cho lắm, cậu lên cơn buồn ngủ, sau khi để cặp xuống liền nằm trên bàn.
Cậu chọn đại chỗ trống để ngồi, đằng sau là hai nữ sinh.
Sau khi cậu nằm xuống không lâu, hai nữ sinh vẫn luôn chỉ có thể điên cuồng dùng ánh mắt đối thoại cuối cùng cũng dám nhỏ giọng trao đổi.
"Đậu mè đậu mè, tôi vào Tam trung đến bây giờ là lần đầu tiên cách trùm trường gần thế... Nhìn gần còn đẹp trai hơn nhìn từ xa!?"
"Tôi rất muốn hỏi cậu ấy tại sao da đẹp vậy."
"Thôi bỏ đi, đừng, trông cậu ấy không phải là dáng vẻ dễ nói chuyện..."
Ngày khai giảng, mỗi lớp đều rất náo nhiệt.
Các giáo viên trong phòng làm việc cũng loay hoay chân đứng không vững.
Thu bài tập, soạn bài, các loại công việc khai giảng đều chất đống, trong một mớ hỗn độn, chủ nhiệm lớp 11-4 Tôn Hạo Ba có vẻ cực kỳ năm tháng an lành, y bưng một chén trà cẩu kỷ, ngồi trên ghế, lúc đang nghe hí khúc mở danh sách lớp mình ra, một tiếng gõ cửa vang lên.
Đồng thời kèm theo một âm điệu trầm thấp lại ăn nói rõ ràng: "Báo cáo."
Trong văn phòng có học sinh có giáo viên, mấy người đều vô thức liếc nhìn về phía cửa.
Một bóng dáng cao gầy thẳng tắp đứng ngoài cửa, đồng phục mặc ngay ngắn, không giống nam sinh khác vì đóng vai đẹp trai hù người mà kéo phéc-mơ-tuya đến thấp nhất. Thiếu niên tóc đen mắt đen có biểu cảm trầm tĩnh, giống cây bách tùng trong hàn tuyết, lộ ra hơi thở thấm lạnh hờ hững.
Tôn Hạo Ba nở nụ cười, vẫy vẫy tay với Giang Qua: "Bạn học mới, vào đi."
Giang Qua theo lời đi vào, dừng lại trước bàn làm việc của Tôn Hạo Ba.
Tôn Hạo Ba cầm danh sách, đối chiếu mặt thiếu niên với tên: "Em là bạn học Giang Qua à?"
Giang Qua gật gật đầu.
Tôn Hạo Ba nhận được thông báo của trường trước khai giảng một tuần, một năm trôi qua mỗi lần thành phố thi thống nhất luôn vững vàng ở hạng nhất – Giang Qua muốn chuyển từ Trường Minh đến Tam trung.
Nghe nói lãnh đạo của trường Trường Minh cũng muốn nổi điên rồi, đánh giằng co một tháng, Giang Qua vẫn kiên trì muốn chuyển trường, không hề dao động với đãi ngộ mà Trường Minh mở ra.
Mà lãnh đạo trường Tam trung bị đĩa bánh lớn từ trên trời rơi xuống nện đầu óc hôn mê, hung hăng giao phó Tôn Hạo Ba nhất định phải cố gắng bồi dưỡng, thậm chí cũng muốn thay đổi sắp xếp giảng bài ban đầu, cố gắng xếp giáo viên tuổi nghề lâu năm vào lớp số bốn.
Mà thành tích của Giang Qua, chỉ cần sau này có thể ổn định lại, không hề nghi ngờ sẽ sáng lập đỉnh cao mới của Tam trung bọn họ bao năm qua.
Cái bánh trái thơm ngon được tất cả các giáo viên muốn cướp, đã rơi vào lớp số bốn điểm trung bình nằm hạng chót trong kỳ thi cuối kỳ.
Tôn Hạo Ba bị ngắm nhìn bởi ánh mắt hoặc phức tạp hoặc ghen ghét của giáo viên cả văn phòng, hoàn toàn không được tự nhiên, hiền lành vỗ vỗ bả vai Giang Qua: "Chàng trai khá lắm, sau này học tập và sinh hoạt gặp phải chuyện gì đều có thể tới tìm thầy."
Giang Qua khẽ gật đầu, ngữ điệu bình thản nói: "Thầy ơi, em muốn trọ ở trường."
Lúc Giang Qua nói chuyện với Tôn Hạo Ba, tỉnh bơ liếc nhìn màn hình máy vi tính.
Rất khéo, ở phòng 314 là Tạ Tinh Lan và Cố Lãng.
Ánh mắt hắn hơi lóe lên một cái, sau đó ngầm thừa nhận sắp xếp như vậy, đáp lời: "Cảm ơn thầy."
Tôn Hạo Ba thỏa mãn cười: "Được, em đến phòng học trước đi, làm quen với các bạn."
Sau khi Giang Qua rời khỏi phòng làm việc, mấy vị chủ nhiệm lớp khác cũng không nhịn được vây trước bàn Tôn Hạo Ba, định nghe ngóng y làm thế nào giành Giang Qua với nhà trường được.
Xét cho cùng trong tám lớp khoa học tự nhiên hiện giờ, thành tích tổng hợp của lớp số bốn khá là tụt lại phía sau.
Nói thế nào nhà trường cũng sẽ không ngốc đến mức nhét miếng bánh không dễ gì rơi xuống vào lớp số bốn.
Tôn Hạo ba bưng cốc nước, nở nụ cười điềm tĩnh và ôn hòa như Phật Di Lặc.
"Đây đều là duyên phận. Duyên phận."
Nếu y nói Giang Qua tự từ chối việc Tam trung để nó vào lớp mũi nhọn khoa học tự nhiên mạnh nhất, mà thái độ kiên quyết nhất định phải đến lớp số bốn, chắc hẳn chủ nhiệm lớp khác cũng sẽ không tin.
***
Tầng một tầng hai tòa nhà chỉ có tiếng lật sách, lên cầu thang tầng hai và tầng ba, đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa truyền đến.
Khi chủ nhiệm giáo dục chắp tay sau lưng đi đến tầng ba, trong lỗ tai bị rót đầy các loại tiếng ồn ào.
Trong hành lang vốn còn có vài học sinh bá vai bá cổ đứng nói chuyện, nhác thấy chủ nhiệm giáo dục thì vội vàng tan tác như chim muông, chưa đến nửa phút, trên hành lang chỉ còn lại lẻ tẻ vài người đang đi lại.
Chủ nhiệm giáo dục của bọn họ họ Vương, quả đầu Địa Trung Hải tiêu chuẩn (đầu hói), cho nên các bạn học đều thân thiết gọi ông là "Vương Trung Hải".
Ông xuất quỷ nhập thần, mỗi ngày không ngồi ở văn phòng hưởng thụ đãi ngộ của chủ nhiệm, cứ thích tập kích bất ngờ, hình như hận không thể hòa nhập vào quần thể học sinh cấp ba. Thường xuyên có học sinh nói thầm trong giờ học sau đó vừa quay đầu liền thấy ông xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Cũng bởi vậy, khuôn mặt tươi cười của ông mảy may không để học sinh cấp ba cảm thấy dễ gần, chỉ còn lại khiếp sợ.
Trừ cái đó ra, Vương Trung Hải có chiến tích hiển hách, trên diễn đàn thậm chí còn có topic ghi chép mỗi ngày ông chia rẽ bao nhiêu đôi tình nhân ở canteen ở bãi tập.
Ngay cả loại quy định khác người như Tam trung "Nam nữ không thể ngồi cùng bàn ăn cơm" này cũng là ông nói ra trước.
Có thể gọi là ác mộng của tình nhân Tam trung.
Vương Trung Hải nhìn qua từng phòng học, cho đến khi đến lớp số bốn gần nhà vệ sinh nhất.
Lớp số bốn là lớp học làm tổ giáo vụ của họ khá là nhức đầu, ngoại trừ hầu hết học sinh được chủ nhiệm Tôn Hạo Ba chọn từ lớp năm ngoái, những học sinh khác đều là học sinh mỗi một chủ nhiệm lớp không cần, hoặc là thành tích không tốt, hoặc là thái độ không đứng đắn, luôn có đủ loại tật xấu.
Cho nên người của lớp số bốn có một bộ phận căn bản không kiêng nể chủ nhiệm giáo dục, biết rất rõ Vương Trung Hải đang ở tầng này, vẫn buôn chuyện như thường, nên đập bàn thì đập bàn, thậm chí còn cố ý phóng đại âm thanh.
Những bạn học khác cũng không nhịn được rụt cổ làm người.
Bầu không khí trong lớp có loại cảm giác căng thẳng đợi chờ bão tố giáng lâm.
Nhưng không có ai dám lên tiếng bảo mấy nam sinh bàn sau nói nhỏ lại, bọn họ đều là anh công tử nhà có tiền, đến trường học không lý tưởng mà thôi, ngày thường đã quen làm theo ý mình, học sinh bình thường căn bản không muốn đối nghịch với chúng nó, có thể tránh thì tránh.
Cuối cùng, Tạ Tinh Lan ở bàn trước đang ngủ mơ mơ màng màng bị đánh thức. Cậu có một chút gắt ngủ, hơn nữa tối hôm trước ngủ không ngon, tính tình kém, nhất là sau khi nghe thấy mấy nam sinh bàn sau không hề biết xấu hổ đang bàn luận viển vông, nói về một nữ sinh lớp mười hai thích mặc váy cực ngắn, khi thậm chí còn dùng đến từ nào đó mang theo ý tứ tục tĩu, cậu giống như bị một mồi lửa châm, không kiềm chế được tính gắt ngủ của mình, cầm lấy túi bút, quay người đập về phía bàn sau.
"Mấy đứa chúng mày lại bíp bíp một câu thử xem? Có tin tao xé miệng mày không?"
Lúc cậu nổi giận biểu cảm cũng không tính là hung dữ, giọng nói cũng không vang, thậm chí là giọng điệu thiên về chậm, nhưng lạnh đến đáng sợ. Ngũ quan xinh đẹp lại ác liệt, sắc bén mà lộ ra nanh vuốt.
Trần Húc đang cà lơ phất phơ quơ cái ghế, thoáng cái không ổn định, trực tiếp ngửa ra sau té xuống đất.
Bịch một tiếng, quăng tới bên chân Vương Trung Hải.
Vương Trung Hải bị giật mình, vội vàng đỡ Trần Húc lên.
Trần Húc bị đập đầu, hận thù nói: "Thầy ơi, Tạ Tinh Lan đột nhiên lấy túi bút đập em."
Rõ ràng Vương Trung Hải cũng biết Trần Húc là mặt hàng gì, mặc dù có phần không đồng ý với cách xử sự một lời không hợp đã động thủ của Tạ Tinh Lan, ông cũng không mở miệng quở trách, giảng hòa vô nguyên tắc.
"Đừng ầm ĩ nữa. Học kỳ này lớp các cậu có bạn học mới chuyển đến, trật tự đi, đừng để lại ấn tượng xấu cho bạn học mới..."
Vương Trung Hải mới nói được một nửa, đã có một bóng dáng cao gầy rắn rỏi bước vào cửa.
Các bạn học vô thức nhìn người kia.
Thiếu niên có khuôn mặt lành lạnh hờ hững vai rộng cánh tay dài, dù cho mặc đồng phụ cũng căng ra được dáng dấp, phéc-mơ-tuya kéo ngay ngắn và áo khoác phẳng phiu khiến cho vẻ lạnh lùng gần như bất cận nhân tình kia giảm đi, làm cho hắn thoạt nhìn vừa trầm tĩnh, vừa nội liễm.
(bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta) Hắn cúi người nhặt túi bút trên đất lên, sau đó không coi ai ra gì hoàn toàn không nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục đứng ở đó, đi thẳng tới trước mặt Tạ Tinh Lan, nhẹ nhàng đặt túi bút trên bàn.
"Sao tức giận thế?"
Giọng điệu vừa thấp vừa ôn hòa, có một chút sa vào mang theo bất đắc dĩ, giống như cất giấu bao dung vô tận.