Edit bởi: Nukaly
Cảnh quay buổi chiều kết thúc, bộ phim vẫn tiếp tục quay, kéo đến rạng sáng hôm sau. Lúc bị tiểu Vũ đánh thức Hạ Ý Thâm mới biết bây giờ đã là hơn hai giờ sáng ngày hôm sau.
Đạo diễn Vương đối với các cảnh quay đều có yêu cầu rất nghiêm ngặt, nhiều lần NG gây kéo dài thời gian quay là chuyện bình thường.
Chỉ có điều, lúc trước rõ ràng đã nói là buổi tối Hạ Ý Thâm sẽ có cảnh cần đóng, lúc này mọi người lại đang thu dọn đồ đạc, thoạt nhìn giống như đang cố ý dằn mặt cậu vậy.
“Tiểu Hạ, hôm nay muộn quá rồi, sáng ngày mai lại quay cảnh của cậu đi, sau 12 giờ cậu tới là được.” Đạo diễn Vương tự cảm thấy đuối lý, lúc đối mặt với Hạ Ý Thâm cũng hiếm khi bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Vâng ạ, đạo diễn, chú cũng về sớm nghỉ ngơi đi ạ.” Hạ Ý Thâm vừa mới bị đánh thức, cả người vẫn còn buồn ngủ, thoạt nhìn mơ mơ màng màng.
Cậu thu liễm khí chất sắc bén, cung cung kính kính trả lời. Trong đôi mắt còn đong đầy hơi nước, dáng dấp lại vô cùng vô hại ngoan ngoãn.
Đạo diễn Vương ngoài ý muốn nhìn thêm Hạ Ý Thâm một cái, tâm trạng buông lỏng, cảm giác được nếu như đối phương vẫn luôn biết điều như thì thật ra lại bớt lo. Lại nghĩ đến lần này Hạ Ý Thâm phải chờ đến nửa đêm mà lại không tác oai tác quái với ông, ấn tượng của ông thật ra cải biến không ít.
Xem ra, Hạ Ý Thâm cũng không phải là loại không thể chịu nổi như mình tưởng, cùng lắm cũng chỉ tính là một đứa nhóc không hiểu chuyện mà thôi.
Cuộc sống riêng của nghệ sĩ như thế nào ông ấy không xen vào, chỉ cần đối phương nghe lời, không ỷ vào quan hệ mà làm loạn thì ông cũng sẽ không khó chịu với người ta làm gì.
Nhìn đạo diễn Vương xoay người đi xa, đôi mắt mông lung đầy sương mù của Hạ Ý Thâm lập tức hóa thành tỉnh táo, gương mặt tuấn tú cũng lạnh xuống.
“Ông chủ! Ban nãy anh…” Tiểu Vũ bị màn lật mặt của Hạ Ý Thâm dọa cho sợ hết hồn: “Vừa nãy là anh diễn à?”
“Sao thế? Em thấy kỹ thuật diễn của ông chủ nhà em thế nào? Ngon hơm?” Hạ Ý Thâm chớp chớp mắt.
“Tuyệt… Tuyệt lắm…” Tiểu Vũ cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, Hạ Ý Thâm đây không phải là bị người nào nhập hồn vào đó chứ? Cô nàng lập tức khẩn trương nói: “Boss ơi, chắc không phải là anh cố ý giả vờ để đánh sau lưng đạo diễn Vương chứ?!” Trước đây lòng trả thù của Hạ Ý Thâm rất nặng đó, chuyện như vậy, có thể làm ra được.
Hạ Ý Thâm: “…” Cậu đây là đang nằm gai nếm mật có được không!!
Cậu ngáp một cái, cố ý đùa giỡn trợ lý nhỏ đang lung lay trong gió: “Người hiểu anh chỉ có mình em thôi, sáng ngày mai anh còn cần làm chuyện lớn, bây giờ phải về nghỉ ngơi trước đây…”
Hạ Ý Thâm chân trước rời khỏi, chân sau trong bóng tối có hai bóng người đi ra. Cố Cảnh đứng tại chỗ, thần sắc nghiêm túc nhìn phương hướng bọn họ rời đi.
Vừa nãy thời gian quá muộn, phòng thay quần áo đã đóng cửa, Cố Cảnh đành phải nấp sau mấy món trang trí bối cảnh để thay quần áo. Không nghĩ tới, lúc chuẩn bị rời khỏi lại nhìn thấy một màn Hạ Ý Thâm lật mặt nhanh hơn lật sách kia.
Tiểu Đường lắc đầu một cái, khuôn mặt tràn đầy khinh bỉ nói: “Cứ tưởng cái tên họ Hạ này hôm nay đổi tính thế nào cơ, hóa ra là cố tình kìm nén ý nghĩ xấu, muốn thả đại chiêu ở phía sau mà! Kỹ thuật giả vô tội của Hạ Ý Thâm này cũng tốt quá nhỉ, khó trách có thể mê hoặc đến ông chủ của Ý Tinh làm chỗ dựa cho cậu ta, cậu nói xem, kỹ thuật diễn vừa nãy của cậu ta đến cả đạo diễn Vương cũng lừa được, sao lại không thể đóng phim được chứ!”
Khuôn mặt Cố Cảnh sắc lạnh, trong mắt mang theo một chút chế giễu mỉa mai: “Có mấy người tâm tư chính là không đặt ở trên chính đạo. Sau này anh phải nhìn chằm chằm cậu ta và trợ lý của cậu ta đi, đừng để cậu ta ở đoàn làm phim làm ra trò hề gì.”
Trung tuần tháng bảy, thành phố S chính thức bước vào thời kì nắng nóng, tiến vào những tháng ngày nóng nhất trong một năm. Xế chiều hôm nay bọn họ phải quay một cảnh quay trong thành phố điện ảnh.
Công việc hôm qua kết thúc quá muộn, đạo diễn Vương cố ý để mọi người có thời gian được ngủ bù. Hạ Ý Thâm hơn mười một giờ đã tới lều của đoàn làm phim, kết quả vậy mà lại thành người đầu tiên đến, sớm hơn cả nhân viên của đoàn luôn.
“Lễ truy điệu thời gian” kể về một câu chuyện xảy ra khi những trí thức trẻ về nông thôn vào những năm 1970. Nam chính Dương Dũng do Cố Cảnh đóng, mà nhân vật của cậu là nam hai Phương Vũ.
Nói là nam hai, thực tế suất diễn của Hạ Ý Thâm cũng không ít, hơn nữa, thiết lập nhân vật của Phương Vũ rất đặc sắc, nếu không thì Hàn Dịch Thần cũng không nhờ bộ phim này mà thành công chuyển hình. Chẳng qua, sau khi nhìn thấy cách diễn ‘giương mắt nhìn trời cao’ của Hạ Ý Thâm hôm trước, đạo diễn Vương đã bắt đầu xem xét chuyện cắt giảm lượng lớn suất diễn của cậu.
Hạ Ý Thâm đã thay đồ diễn xong, đang đợi chuyên gia trang điểm Katy tới trang điểm cho mình. Katy lo sợ bất an cầm chổi lông phẩy phẩy trên mặt cậu một lúc rồi hỏi: “Thầy Hạ thấy sao ạ? Trang điểm như thế này có được không ạ?”
Hạ Ý Thâm nhìn ngũ quan tinh xảo của mình trong gương, chẳng qua nhìn một lúc cậu lại nhíu mày. Phương Vũ trong “Lễ truy điệu thời gian” là một người không có tiếng tăm gì, tuyệt không phải là dáng vẻ tràn đầy hào quang như bây giờ.
Nhìn thấy Hạ Ý Thâm cau mày, Katy lập tức lấy lòng bổ sung: “Nếu như ngài thấy đen quá thì tôi có thể đánh phấn cho trắng thêm một chút ạ, da của ngài tốt quá, tôi thấy dù ngài không hóa trang cũng rất đẹp.”
Katy là một chuyên gia trang điểm rất chuyên nghiệp, thực ra không thể mắc lỗi trang điểm cơ bản không phù hợp với hình tượng của nhân vật như thế này. Chỉ là ngày hôm qua cô ấy đã từng đánh phấn cho Hạ Ý Thâm đen đi, lúc đó sau khi nhìn thấy trang điểm của Phương Vũ Hạ Ý Thâm liền mất bình tĩnh, còn hỏi cô ấy có phải cố tính tô vẽ cho mình xấu đi hay không. Kết quả là, sau một trận làm ầm ĩ, nhà tư sản đứng ra trấn an xong liền đồng ý cho Hạ Ý Thâm sửa lại cách trang điểm. Thay đổi khuôn mặt sau khi trang điểm thành dáng vẻ hôm nay.
“Chị Katy, em cảm thấy lớp trang điểm này không ổn lắm. Nhưng không phải vấn đề màu da. Phương Vũ là một người không có cảm giác tồn tại, chị xem thử có thể trang điểm thành kiểu khiêm tốn một chút hay không?”
“Chị Katy, em cảm thấy lớp trang điểm này không ổn lắm. Nhưng không phải vấn đề màu da. Phương Vũ là một người không có cảm giác tồn tại, chị xem thử có thể trang điểm thành kiểu khiêm tốn một chút hay không?”
“Hả?” Katy còn tưởng là mình nghe nhầm, hôm nay Hạ Ý Thâm quá lạ, không chỉ chủ động yêu cầu thay đổi cách trang điểm, còn gọi mình là chị nữa chứ.
“Hôm trước là do em không nghĩ tới. Sau khi về xem lại kịch bản kĩ càng em mới thấy cách trang điểm ngày hôm đó của chị rất tốt, càng gần với hình tượng ban đầu của Phương Vũ hơn.”
Hạ Ý Thâm này thật sự đổi tính rồi à? Katy sững sờ, trong lòng bối rối. Cô nghi hoặc đánh giá Hạ Ý Thâm một vòng cũng không phát hiện trong mắt cậu có chút giễu cợt nào.
Nhìn lên dáng vẻ chân thành của đứa nhỏ trước mặt, Katy vừa vui vừa sợ, Hạ Ý Thâm đây là thật sự thay đổi rồi sao, thật sự tốt hơn rồi!
Quay đầu ngẫm lại, Hạ Ý Thâm cũng mới chỉ mười tám mười chín tuổi mà thôi, đây chính là độ tuổi thời kỳ thanh xuân phản nghịch, những hành vi trước đó còn không phải là biểu hiện của hội chứng tuổi dậy thì sao? Katy lập tức cảm thấy đối phương cũng không đáng sợ như cô vẫn nghĩ nữa.
Cô một lần nữa trang điểm lại cho Hạ Ý Thâm, mái tóc chia thành kiểu hai tám quê mùa, ngũ quan được xử lý đặc biệt, thoạt nhìn chỉ là có chút thanh tú. Sau khi trang điểm xong, trong gương hiện ra dáng vẻ của một thanh niên trí thức bình thường vào những năm 1970.
Hạ Ý Thâm chụp một bức ảnh từ trái sang phải, cảm thấy hình tượng bây giờ rất gần với hình ảnh của Phương Vũ mà cậu tưởng tượng, ngoại trừ đôi mắt của anh có chút dài và sáng hơn một chút.
Suy nghĩ một chút, cậu tìm được một cặp kính gọng đen từ trong chỗ đựng đạo cụ lên đeo lên. Một Phương Vũ không có chút cảm giác tồn tại ở trong đám người phảng phất như vừa xuyên qua từ trong kịch bản ra ngoài.
“Boss ơi, anh xong rồi chứ? Á, anh là…” “Ầm” một tiếng, Tiểu Vũ đẩy cửa phòng ra, cô nàng bị người đàn ông xa lạ trước mắt dọa cho sợ hết hồn, lập tức mới khoa trương la lên: “Á, a a… Ông chủ, sao anh lại biến thành bộ dáng này!”
“Thật sự rất tốt, cảm ơn chị Katy.” Hạ Ý Thâm giơ ngón tay cái lên với Katy. Từ phản ứng của Tiểu Vũ đến xem, tạo hình của mình có thể nói là đã hoán cốt, hẳn sẽ khiến cho các khán giả sau khi thấy nóng lòng thảo luận.
Katy cũng vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình, cô lấy điện thoại di động ra, chụp hai hai bức ảnh của cậu, cúi đầu đưa cho Hạ Ý Thâm nhìn: “Đăng bức ảnh này cùng với một bức ảnh đẹp của cậu lên Weibo cùng lúc, tôi đoán là sẽ không có ai nhận ra được hai người này là một người.”
Cố Cảnh đẩy cửa vào, hơi ngạc nhiên nhìn mấy người trong phòng. Người con trai đeo mắt kính liếc nhìn anh một cái, sau đó gật đầu cười, Cố Cảnh còn tưởng rằng đây là một nhân viên công tác nào đó, theo bản năng đáp lại bằng một khuôn mặt tươi cười.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Cố Cảnh mới bỗng nhiên ý thức được, người vừa nãy gật đầu với mình không phải là nhân viên công tác gì hết mà là nam hai Hạ Ý Thâm. Vừa nghĩ tới ban nãy mình còn gật đầu mỉm cười với cậu ta, Cố Cảnh lập tức cảm thấy hơi hối hận.
Trợ lý Tiểu Đường ở bên cạnh lặng lẽ nói thầm: “Trước đây mấy ngày còn ầm ĩ đến kịch liệt, hôm nay hai người kia lại thân mật như vậy? Không ngờ mồm mép của Katy lại giỏi như vậy, có thể thuyết phục được Hạ Ý Thâm trang điểm vẽ xấu đi.”
Lông mày Cố Cảnh nhíu chặt, Hạ Ý Thâm không phải là một người chịu khó, sao hôm nay cậu ta lại có thể tới sớm như thế. Lẽ nào là vì chuyện lớn ngày hôm qua cậu ta nói sao? Rốt cuộc thì cậu ta đang muốn làm chuyện gì!
Hơn một giờ sau, tất cả các nhân viên đã đến đông đủ. Hạ Ý Thâm đi tới trước mặt đạo diễn Vương: “Đạo diễn Vương, ngài thấy tạo hình mới của tôi như thế nào?”
Đạo diễn Vương sửng sốt, hồi lâu không kịp phản ứng lại, sau một lúc lâu mới như bừng tỉnh khỏi tình giấc chiêm, gật gật đầu nói: “Không tệ, không tệ. Như thế này nhìn mới giống Phương Vũ chứ.”
Bất kể kỹ thuật diễn của đối phương có như thế nào, chí ít về mặt thái độ rõ ràng đã có tiến bộ. Ông hiếm khi vỗ bả vai Hạ Ý Thâm nói: “Cố gắng lên, có chỗ nào không hiểu thì tới đây hỏi tôi.”
Một tiếng ACTION to rõ vang lên, phân cảnh diễn của Phương Vũ bắt đầu, lần này cậu phải đóng một cảnh diễn với hai diễn viên gạo cội, hai người này sẽ diễn vai cha mẹ của cậu.
“Chuyện lần này coi như xong rồi.” Diễn viên đóng vai cha của Phương Vũ ngồi trên ghế salông trong bối cảnh nói. Vành mắt của mẹ Phương Vũ đỏ au, quay lưng đi lau nước mắt một cái.
“Vâng, con hiểu rồi.” Phương Vũ cúi đầu xuống, cắn chặt hàm răng, nắm tay nắm chặt. Đối mặt với vận mệnh không rõ, cậu luôn luôn trầm ổn hiếm khi cảm thấy căng thẳng.
“CUT.” Đạo diễn Vương hô ngừng: “Tiểu Hạ! Chú ý vị trí của các máy quay, quay mặt lại một chút, có bóng người, hình ảnh không đẹp.”
“Vâng ạ, đạo diễn Vương.” Hạ Ý Thâm ngồi xuống lại một lần nữa, vậy mà lần này cậu lại chỉ cần quay một lần là qua.
Toàn bộ trường quay phim vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, diễn viên đóng vai cha mẹ cậu cũng lộ ra biểu tình hơi thả lỏng một chút. Trợ lý tiểu Vũ cầm chai nước vọt tới bên cạnh Hạ Ý Thâm, kích động nói: “Boss, anh tuyệt quá đi! Diễn quá tốt rồi.”
Hạ Ý Thâm hiếm khi đỏ mặt… chuyện này, mọi người cũng khoa trương quá đi, rốt cuộc là kỹ thuật diễn của mình trong mắt bọn họ kém tới mức nào đây?
Cảnh quay đầu này thật ra không có độ khó gì, nhưng hôm trước Hạ Ý Thâm chỉ quay có một cảnh mà đã NG nguyên một buổi tối. Đạo diễn Vương thực ra chẳng ôm ấp chút hi vọng nào với cậu, còn tính sau mấy lần không đạt sẽ đổi cảnh này thành cảnh quay lưng, không quay khuôn mặt của Hạ Ý Thâm. Lại không nghĩ tới, hôm nay đối phương cứ như lên đồng vậy, mới quay tới lần thứ hai đã diễn đạt rồi.
“Boss ơi, mấy người này thật là khoa trương quá đi. Hạ Ý Thâm diễn có tốt như vậy sao? Bọn họ nịnh hót cũng rõ quá rồi đó.” Tiểu Đường quả thực không còn gì để nói, kỹ thuật diễn của Hạ Ý Thâm so với Cố Cảnh thì y như trẻ con vậy, sao lúc Cố Cảnh diễn không thấy mấy người này làm quá tới như thế chứ…
“So với trước đó thì lần này cậu ta có thể coi là qua cửa.” Cố Cảnh yên lặng xem tất cả, cuối cùng để lại một câu như vậy rồi xoay người rời khỏi. Cảnh sau là tới cảnh anh phải diễn cùng với Hạ Ý Thâm rồi, kể cả khi anh không thích người này thì cũng không hi vọng đối phương trong lúc đang biểu diễn người này sẽ cản trở mình.
Hạ Ý Thâm cứ như được thần trợ giúp, chỉ trong hai giờ đã quay xong hết suất diễn của Phương Vũ với cha mẹ. Đạo diễn Vương nhìn các clip biểu diễn trên màn hình nhỏ không ngừng gật đầu, mặc dù không thể nói là vô cùng xuất sắc nhưng biểu hiện của Hạ Ý Thâm vẫn tính là có tròn có méo. Dù sao thì cậu cũng không phải là nam chính, trình độ thế này là đủ rồi.
Trong số hai diễn viên gạo cội diễn với cậu, người đóng vai cha còn đặc biệt tới khích lệ Hạ Ý Thâm: “Người trẻ tuổi, cháu có tiến bộ rất lớn, cháu phải cố gắng dùng trái tim của mình để nghiền ngẫm nội tâm nhân vật, sau đó diễn càng ngày càng tốt.”
Hạ Ý Thâm nhận lấy lòng tốt của mọi người, thấy sắp tới giờ cơm, cậu còn dặn tiểu Vũ đặt trước đồ uống đến để mời mọi người trong đoàn. Kế tiếp sẽ tới cảnh quay của cậu với Cố Cảnh, cảnh này là ở nhà của Phương Vũ.
____________
Hết chương 3