Những ngày yên ả dưới chân dãy Alps khiến người ta như chìm vào cơn say dịu ngọt. Charoline tận hưởng cuộc sống rời xa phồn hoa, càng lúc càng gần gũi với người mình yêu — thứ hạnh phúc mà tình yêu mang lại, quả thật không gì sánh nổi.
Đó cũng là khoảng thời gian hiếm hoi Liszt không đặt âm nhạc và dương cầm lên hàng đầu. Có lẽ với anh, đây giống như một kỳ nghỉ — một khoảng dừng để hít thở, để tìm lại cảm hứng và sự thấu hiểu sâu sắc hơn với cuộc đời.
Hóa ra, khi con người chậm lại, khi lặng lẽ thưởng thức vị ngọt của tình yêu, thì âm nhạc cũng có thể nở rộ những giai điệu mới mẻ hơn.
Liszt vô cùng say mê trạng thái ấy, dường như tình yêu đã đánh thức linh hồn sáng tác vẫn ngủ yên trong anh bấy lâu. Anh không cần cưỡng cầu, chỉ cần nhìn xấp bản nhạc xếp ngay ngắn trên bàn cũng đủ hiểu — những nốt nhạc ấy chẳng hề gượng ép, mà như theo gió tình bay đến.
Có lẽ, chính sự bình yên từ nội tâm, sự đồng hành dịu dàng và những ngày tháng ngọt ngào ấy đã khiến người nghệ sĩ dương cầm hóa thân thành nhà soạn nhạc, như thể được thần linh ban ân.
Nhưng hôm nay lại có chút khác thường — có người gõ cửa ngoài hiên. Charoline mở cửa, thấy một người đưa thư cần mẫn đứng đó.
Cô hơi sững người. Từ lần hồi âm gần nhất, họ chưa từng nói với ai nơi mình đến, vậy mà vẫn có thư gửi tới — thật kỳ lạ.
Theo lời người đưa thư, những bức thư này ban đầu đều được gửi đến khách sạn nơi họ từng ở. Vì trong số đó có vài phong thư được đánh dấu khẩn và quan trọng, người quản lý khách sạn đã tra lại hồ sơ thuê xe ngựa và lần ra được địa chỉ mới của họ.
Hỏi thăm hai vị khách ngoại quốc ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh vừa dễ lại vừa khó. Nhưng vì hai người chẳng cố tình che giấu hành tung, nên người đưa thư chỉ mất một lúc là đã tìm đến đúng căn nhà.
Charoline cầm chồng thư trở lại phòng ngủ chính — nơi thông thẳng sang phòng làm việc. Liszt đang cúi đầu bên bàn, sắp xếp lại những nốt nhạc vừa được viết ra.
Cây đàn organ quả là đáng giá. Sau khi đọc những bản nhạc mới của anh, Charoline mới hiểu cảm giác "quen thuộc" kia đến từ đâu — đó là những khúc nhạc trong 'Album của những lữ khách', tiền thân của 'Những năm tháng hành hương" sau này.
Những bản này ít khi được trình diễn. Nếu không vì cha mẹ cô từng yêu thích, Charoline hẳn cũng chẳng để tâm. Nhưng khi chứng kiến tận mắt sự ra đời của chúng, cô lại thấy vô cùng yêu thích — có lẽ bởi vì người viết ra chúng, đối với cô, là người đặc biệt nhất trên đời.
"Em về rồi à? Có chuyện gì thế?" Liszt ngẩng lên hỏi, rồi lại tiếp tục viết.
"Em thật không ngờ, ngài Liszt không chỉ thích chuyển soạn nhạc người khác mà còn đam mê sáng tác đến thế." Charoline mỉm cười, giơ cao chồng thư trong tay. "Xem này, chúng ta bị phát hiện rồi."
"Thư từ Paris à?" Liszt dừng bút, cười hỏi. "Gửi cho ai thế?"
"Câu hỏi này chẳng xứng với anh đâu, Franz," Charoline khẽ nhướng mày, rồi lướt mắt qua từng phong thư. "Ngạc nhiên ghê, có đến ba bức là gửi cho em."
Liszt nhướng mày, chỉnh lại một hàng nốt trên bản nhạc.
"Thế còn của anh thì bao nhiêu?"
"...Hai bức."
Ngòi bút khựng lại. Mực loang ra, để lại một vệt đen tròn trên giấy nhạc.
"Thế là anh bị họ quên lãng rồi sao, em yêu?" Liszt quay người, vẻ mặt đau khổ, gục đầu lên lưng ghế. "Anh bị tổn thương rồi, trái tim anh tan nát, anh không thể viết tiếp nữa."
"Vậy... hay là chúng ta về Paris đi?" Charoline mỉm cười, giấu hai tay sau lưng, bước lại gần anh. Dù biết dáng vẻ đáng thương này là anh giả vờ, cô vẫn cúi xuống đặt lên trán anh một nụ hôn an ủi đầy yêu thương.
"Không, tuyệt đối không về!" Liszt cười rạng rỡ, lại cầm bút lên. "Anh chưa muốn kết thúc chuyến du hành tuyệt đẹp này. Hãy để Paris vô tình kia chờ anh thêm vài năm nữa — giờ anh chỉ muốn ở bên Charoline dịu dàng của anh thôi."
"Vài năm ư?"
"Tùy em, tình yêu của anh. Nếu em dám bớt yêu anh một chút thôi, anh sẽ lập tức quay về Paris đấy."
"Nếu chỉ có thêm chứ không bớt thì sao?"
"Vậy thì thật tội nghiệp cho Paris — vì Liszt chẳng còn nhìn nó nữa."
Charoline bật cười. Đến khi thấy chồng thư trong tay, cô mới nhớ còn việc quan trọng chưa làm. "Franz, anh muốn xem thư ngay bây giờ, hay để em mở ra rồi đặt sẵn trên bàn?"
"Giờ đi. Nhưng em đọc cho anh nghe nhé — bỏ qua những lời chào hỏi rườm rà, chỉ đọc phần chính thôi. Nếu thấy thú vị, anh sẽ tự xem lại."
"Thế sao anh không tự đọc luôn?" Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn, khéo léo cắt mép phong bì.
"Liszt rất bận, anh đang sáng tác." Anh nháy mắt. "Nhưng anh không cưỡng nổi tò mò — và muốn nhân cơ hội này trộm chút ngọt ngào từ em."
"Vậy thì mời anh tập trung vào bản nhạc đi, để em đọc." Charoline mở bức thư đầu tiên. "Là của George gửi cho anh."
Cô khẽ hắng giọng, rồi đọc rõ ràng từng chữ:
[Người bạn già đáng yêu của tôi, ngài nghệ sĩ dương cầm rực rỡ Liszt, chuyến đi của ngài như cánh chim lặng lẽ bay qua bầu trời, mang đi cả mùa xuân của Paris —
Lạy Chúa, ngài hoàn toàn không biết hành động táo bạo ấy đã gây chấn động đến mức nào.
Bao nhiêu thiếu nữ vì ngài mà tan nát cõi lòng, bao nhiêu quý bà ngày đêm nhắc đến ngài, thiên hạ đều say mê và ngưỡng mộ ngài như khi họ quỳ trước tiếng đàn của ngài...]
"Dừng lại, Charoline. Anh nhớ là anh bảo em chỉ đọc phần chính thôi mà?" Liszt nhíu mày, vẻ không mấy đồng tình. "Anh không thấy việc trở thành đề tài tán gẫu của người khác là điều đáng vui đâu. Em yêu, bớt cười đi được không?"
"Em chỉ thấy giọng văn thú vị thôi mà. Này, đây rõ ràng là 'lời khen' đấy, nghe mà không vui à?" Charoline liếc anh một cái đầy ẩn ý.
"Thề với Chúa, anh chưa từng có mối quan hệ nào vượt ngoài giới hạn 'nghệ sĩ và khán giả', 'nhà đầu tư và bạn bè'. Em phải biết, George là một nhà văn!" Liszt ngồi thẳng lên, nghiêm túc tự biện hộ.
"Ừm, thì sao? George là nhà văn thì sao?" Charoline nhướng mày.
"Cô ấy dùng phép cường điệu đấy, chỉ là phóng tác từ một chút sự thật thôi." Anh khịt mũi, nghiêng đầu cười. "Những lời ca ngợi từ thế gian này còn kém xa một tách cà phê em pha cho anh. Dù cả thế giới có yêu anh, anh cũng chỉ muốn được em yêu thôi."
Charoline bỗng nghẹn lời. Người đàn ông cô yêu dù giỏi nhất là dùng dương cầm để tạo nên những khúc nhạc lộng lẫy, lại luôn có thể vô tình nói ra những câu khiến tim cô rung động như nhà thơ viết tình ca.
"...Franz, ý chính trong thư của George là: thứ nhất, việc anh đột ngột 'bỏ trốn' đã làm Paris náo loạn; thứ hai, cô ấy dặn nếu có những nơi thú vị hay chuyện hay trên đường đi thì nhớ chia sẻ với cô ấy."
"Thứ nhất," Liszt khẽ thở dài, "Mọi người vẫn quan tâm đến chuyện riêng của anh hơn là âm nhạc của anh. Không biết đến bao giờ họ mới học được cách nhìn vào giai điệu trước khi nhìn vào đời tư nhỉ?" Nói rồi anh lại cầm bút lên, giọng hóm hỉnh, "Thứ hai, với tư cách một người bạn hào phóng, anh sẽ nhớ chia sẻ với George."
"Vậy để em đọc bức thứ hai nhé." Charoline đưa tay lấy phong bì khác.
"Khoan đã, Charoline yêu dấu," Anh nheo mắt, chỉ sang vài phong thư khác, "Em đọc thư của mình trước đi. Anh rất muốn biết có ai viết gì cho em — tất nhiên, nếu em không ngại chia sẻ."
Cô lập tức chiều theo ý anh, tùy ý chọn một bức thư rồi mở ra.
"Là... thư của thầy em à?"
"Paganini?" Liszt lập tức bật dậy, giọng cao hẳn lên. "Anh nhớ là lần trước mình chưa từng viết thư cho ông ấy cơ mà?"
"Chính vì ngài 'thiên tài được sủng ái' này quá nổi tiếng, nên thầy đã biết chuyện của chúng ta rồi đấy." Charoline vừa đọc vừa bật cười. "Franz, thầy còn viết riêng cho anh một đoạn đấy, có muốn xem không?"
Liszt đón lấy, vừa đọc vừa co giật khóe miệng. Trên trang giấy là những dòng chữ nguệch ngoạc nhưng mạnh mẽ, như chứa cả cơn tức giận và giọng điệu khôi hài đặc trưng của bậc thầy vĩ cầm:
[Tên nhóc vô lễ, cái đồ trộm học trò của người khác, tôi cấm anh làm bất cứ việc ngu xuẩn nào nữa!
Lập tức quay về Paris — tôi còn cả đống câu hỏi về âm nhạc cần 'tra khảo' anh đấy.
Bỏ trốn ư? Hừ! Học trò cưng của tôi không đời nào tự nguyện chạy theo anh đâu, chắc chắn là anh đã năn nỉ cô bé ấy kéo anh đi cùng!
Mơ đi, đừng có mơ chiếm đoạt học trò yêu quý của tôi! Tôi không bao giờ đồng ý — giống như việc anh không bao giờ có thể chơi vĩ cầm như đánh dương cầm vậy!
Nhân lúc mọi chuyện chưa ầm ĩ, mau — CÚT VỀ (chữ này dành riêng cho tên người Hung đáng xấu hổ nào đó)!]
"Em thấy buồn cười lắm à, tiểu thư, à không, phải gọi là 'phu nhân' mới đúng chứ?" Liszt gấp lá thư, nhét xuống dưới cùng chồng bản nhạc. "Chỉ là một ông già khó tính, cố tình phá rối những ngày ngọt ngào của chúng ta thôi. Có điều... hình như em chẳng còn ngoan ngoãn như trước nữa rồi?"
"'Phu nhân'? Em nhớ gần đây anh hay gọi em thế lắm đấy," Charoline nheo mắt, "Còn 'ngoan ngoãn' nghĩa là sao?"
"Tự em cảm nhận đi." Anh khoanh tay cười, "Với lại, Paganini là thầy, không phải cha em. Về vĩ cầm thì nghe ông ấy, nhưng chuyện khác thì anh nghĩ em hoàn toàn có thể tự quyết định."
Charoline khẽ bật cười. "Anh biết không, Franz, dáng vẻ bây giờ của anh đáng yêu thật đấy."
"Anh nghĩ từ đó hợp với em thì đúng hơn."
Cô lắc đầu, chìa tay ra: "Đưa đây."
"Cái gì cơ?"
"Lá thư đó chứ còn gì nữa — là Paganini gửi cho em mà."
Liszt lập tức giả vờ nghiêm túc, mắt vẫn dán vào bản nhạc: "Thư nào? Paganini chẳng hề gửi thư nào cho em cả. Với lại, đừng có quý trọng thư của ông ấy quá — người viết thư quý giá nhất đang ngồi ngay trước mặt em đây này."
Charoline nhìn lá thư đáng thương bị kẹp dưới chồng bản nhạc, chỉ cười khẽ rồi rút ra bức khác.
"Là thư của Fryderyk." Giọng cô dịu lại, ánh mắt đầy tò mò. "Gửi cho Charoline và Franz. Anh ấy viết: 'Nếu hai người đang ở cùng nhau, hãy đọc bức thư này chung nhé.'"
Liszt dựng tai nghe, miệng cười giễu: "Quý ông lịch thiệp của chúng ta có vẻ vừa nói một câu thừa thãi."
Charoline liếc anh đầy ẩn ý: "Được rồi, vì 'quý ngài thẳng thắn' không thích nghe dài dòng, em tóm tắt nhé. Fryderyk cảm ơn anh đã giúp gia đình anh ấy đoàn tụ. Gia đình anh ấy rất mong nếu sau này anh có dịp diễn ở Ba Lan, nhất định để họ được đón tiếp chu đáo."
Cô đọc tiếp, nhưng nụ cười dần phai.
"Sao vậy, Charoline?"
"Franz... Fryderyk đính hôn rồi."
Liszt lập tức làm gãy ngòi bút mới tinh trong tay.
"Lạy Chúa, sao nhanh thế?" Anh vừa ngạc nhiên vừa phấn khích. "Charoline, em nhất định phải nhắc anh viết thư đáp lại, anh sẽ tặng anh ấy một bản nhạc làm quà!"
"Nhưng... Franz, anh không thấy chuyện này quá đột ngột à? Anh ấy không nói rõ, chỉ nhắc qua là được cha mẹ đồng ý thôi..."
"Em yêu, chuyện đó với anh chẳng có gì lạ cả. Anh ấy đến tuổi rồi." Liszt nhìn xa xăm, khẽ cười, "Em quên rồi à, Fryderyk Chopin là người kiên định hơn bất cứ ai."
Charoline sững người.
"Với anh ấy, nếu bản thân không muốn, chẳng ai có thể ép được. Muốn khiến Chopin thỏa hiệp — e là chuyện khó hơn cả viết một khúc sonata hoàn hảo."
*
[Tiểu Kịch Trường · Tranh Biện No.1 Op.24] Phần 4
[036, Chủ thớt · Tôi đến để bóc tin siêu to khổng lồ đây!]
Tôi luôn cảm thấy sự quan tâm của mọi người có vẻ hơi lạc hướng rồi. Quay lại với bé yêu tầng trên, Rossini đã bị Beethoven châm ngòi rồi. Vậy thì chúng ta hãy nhắm mục tiêu vào một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng như một ngôi sao nào.
Đùng đùng đoàng~
Tuyển thủ chủ chốt của Trường phái Weimar, Đại Sư Liszt , mời ra đây chịu trận!
Clara Schumann nhận xét về Liszt: "Chỉ toàn là tiếng ồn vô nghĩa, hoàn toàn không có bất kỳ ý tưởng lành mạnh nào, mọi thứ đều hỗn loạn, không thể nghe ra một tiến trình hòa âm rõ ràng nào!"
T.N: Xin chen ngang một chút, Clara cũng từng nhận xét về Liszt như thế này: "Khi anh ấy bắt đầu biểu diễn, tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng một vị thần đang ngồi trước cây đàn dương cầm."
Brahms nhận xét về Liszt: "Khả năng sáng tác của anh ấy ngày càng tồi tệ... Bạn bè của tôi sắp không nhịn được phải viết luận văn chống lại Liszt rồi."
[037, Tên người dùng này đã trùng lặp] Tôi thấy Chủ Thớt quả thực rất kịch tính, việc sắp xếp thứ tự bóc phốt của các Đại Sư thế này không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu nhỉ?
Lớp thông tin mật này chắc chắn tiết lộ tâm ý của Chủ Thớt, Chủ Thớt nhất định là một fan cuồng của Liszt.
Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói, Chủ Thớt ơi, cho tôi tham gia cùng với, cùng nhau làm fan cuồng Liszt nào~
[038, Tiểu Viên Ngốc Cuồng Si Bị Rối Loạn Đa Nhân Cách]
WTF, tôi vừa thấy cái gì? Một nghệ sĩ dương cầm nào đó đang rối loạn đa nhân cách trực tuyến à?
Phía trước thì tôn thờ Liszt tôi, phía sau thì đập tơi tả Liszt tôi. Bà quên mất rằng hai vợ chồng bà cưới nhau thành công là nhờ Liszt tôi đã góp công rất lớn hả!
Tức quá đi thôi! Không nghe không nghe! Liszt tôi chính là thiên thần khoác da ác quỷ!
[039, Dây Đàn Dịch]
Thương bé yêu tầng trên, không cần phải tức giận đến vậy đâu. Chỉ có thể nói là tư tưởng âm nhạc của Liszt lúc bấy giờ đã quá đi trước thời đại rồi.
Dù sao, không giống như Chop Chop (Chopin) chú trọng tính nhạc trong tác phẩm, Liszt-kun lại thích khám phá vô vàn khả năng trong âm nhạc, bởi vì các sáng tác của anh ấy thiên về tính thử nghiệm hơn mà.
[040, Hoa Rơi Người Đứng Một Mình]
Thật ra, trọng tâm của tôi có phải là ở chỗ, trong những lời bình luận này, Liszt cuối cùng đã bị người ta "giáng từ Thần xuống thành Người" rồi không?
Ảnh bó tay.jpg.
Kể cả khi bị đánh giá là người thường, tôi vẫn quỳ gối trước các bản nhạc của anh ấy QAQ.
Dù gạt bỏ tính nhạc qua một bên, Đại Sư Liszt vẫn là Đại Sư, bản Spectra vẫn đủ sức g**t ch*t tôi.
[041, Sinneris]
Thắp một cây nến cho tầng trên.
Tuy nhiên, Liszt với vai trò là nghệ sĩ dương cầm luôn không có gì phải tranh cãi, kỹ thuật đã được công nhận. Cứ hễ nói đến sáng tác là sóng gió bắt đầu nổi lên.
Chỉ trách Đại Sư đã quá vượt xa thời đại mà thôi.
[042, Mộc Qua]
Câu nhận xét của Brahms về Liszt chắc là được nói ra khi có xung đột tư tưởng giữa Trường phái Weimar và Trường phái Leipzig.
Theo trí nhớ của tôi, lần "tranh biện" này là một trong số ít những khoảnh khắc Brahms có vẻ tích cực hưởng ứng. Bình thường anh ấy vẫn luôn rất ôn hòa mà?
[043, Khải Tiểu Mễ]
Tóm lại thì đại khái là —
Câu đối trên: Vợ chồng nhà Giáo phái Rau Củ song kiếm hợp bích tham gia xé người.
Câu đối dưới: Clara châm ngòi tranh chấp, tất cả chỉ vì chồng mình.
Liszt nằm không cũng trúng đạn.
Ảnh đầu chó cầu xin được bảo toàn mạng sống.jpg