Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 31

Cuối cùng Lục Du và Thẩm Kỳ Niên cũng không có gọi người đến chơi đấu địa chủ. Nguyên nhân không phải do cậu. Người bình thường nhìn đến một lá bài lơ lửng giữa không trung, đại khái đều sẽ điên đi.

Buổi tối, Lục Du lăn qua lộn lại ở trên giường, không ngủ được. Cậu mở mắt ra thì thấy Thẩm Kỳ Niên bay lơ lửng trên trần nhà, Lục Du bật ngồi dậy: “Có bệnh hả! Đi xuống!”

“A.” Thẩm Kỳ Niên nhẹ nhàng bay xuống dưới ngồi trên giường Lục Du, hai người mặt đối mặt không nói một lời nào. Một lúc sau, Lục Du lấy chân đạp đạp Thẩm Kỳ Niên: “Đừng quấy rầy bố ngủ.”

Thẩm Kỳ Niên đứng dậy định đi, bỗng nhiên lại ngồi trở về: “Em ngủ được sao?”

Ngủ được sao?

Không biết do lạ chỗ hay là đang lo lắng, bây giờ Lục Du thật sự không ngủ được. Thẩm Kỳ Niên thấy vậy liền nói: “Hay là chúng ta tâm sự một chút đi. Nói ra thì hình như từ lúc chúng ta biết nhau chưa từng ngồi xuống hảo hảo nói chuyện một lần nào.”

Còn không phải là tại gặp một lần rồi hai lần toàn là vì hút dương khí sao.

Lục Du cũng không hiểu sao bản thân lại cùng Thẩm Kỳ Niên lăn lộn cùng một chỗ. Bất tri bất giác đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy rồi.

“Anh muốn tâm sự cái gì?” Lục Du không ngủ được, có người cùng nói chuyện cũng tốt.

Thẩm Kỳ Niên vui vẻ, nụ cười mang vẻ tao nhã hiện lên: “Nói cái gì cũng được. Không thì chúng ta chính thức giới thiệu lại một lần nữa đi.”

Lục Du híp mắt: “Anh không biết tôi à?”

Thẩm Kỳ Niên vội lắc đầu: “Không phải ý này. Là muốn một lần nữa hiểu rõ về em, ví dụ năm nay em bao nhiêu tuổi, sở thích là cái gì.”

Lục Du dở khóc dở cười: “Anh không biết tôi bao nhiêu tuổi?”

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Ừ.”

Lục Du nhún vai: “Tôi, Lục Du, năm nay hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học chính quy. Có nhà có xe, chưa lập gia đình, không có sở thích gì đặc biệt, như vậy được chưa?”

“Được rồi.” Thẩm Kỳ Niên ngồi thẳng người lại, bắt đầu tự giới thiệu, “Anh tên là Thẩm Kỳ Niên, đứng thứ ba trong nhà. Xe thì có rất nhiều, đều là hàng limited. Nhà cũng có rất nhiều, ở nước ngoài, biệt thự ở trung tâm thương nghiệp, em muốn ở chỗ nào anh cũng có. Lúc trước chỉ chuyên chú học tập và làm việc, chưa từng nói chuyện yêu đương, tình cảm thiếu khuyết, không có dây dưa mấy chuyện loạn thất bát tao. Cuối cùng, anh hưởng thọ hai mươi lăm tuổi, không rõ nguyên nhân chết…” (t nghĩ người trẻ tuổi chết thì phải là hưởng dương nhỉ?)(thôi thì cứ coi như vậy là ổng sống lâu lắm rồi đi, hẳn vậy…)

Lúc nói đến chuyện hai mươi lăm tuổi, rõ ràng Thẩm Kỳ Niên dừng lại một chút. Lục Du cũng không nói chuyện. Không khí nhất thời lâm vào trạng thái an tĩnh.

Hai mươi lăm tuổi, thời gian tươi đẹp nhất đời người. Thẩm Kỳ Niên lại biến thành quỷ, ngồi ở trên giường Lục Du bình tĩnh kể ra sự thật rằng mình đã không còn tồn tại. Trong lòng Lục Du không biết là tư vị gì.

Cậu nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Niên, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng an ủi hắn: “Anh xem, ít ra bây giờ anh sẽ không bị già đi. Đợi nhiều năm sau, khi người khác nhớ đến anh cũng sẽ nhớ đến khuôn mặt anh tuấn đẹp trai này, thật tốt rồi đúng không.”

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Làm gì có ai nhớ anh lâu như vậy. Một năm hai năm còn có thể, nhưng qua càng lâu, người ta cũng sẽ dần dần quên đi anh mà thôi.”

Lục Du vỗ vỗ vai Thẩm Kỳ Niên: “Không sao đâu người anh em, tôi sẽ nhớ kỹ anh. Chờ anh đi rồi, sau này ngày lễ ngày tết tôi đều sẽ thắp hương, đốt tiền cho anh, hễ ra món gì mới tôi đều mua về một cái đốt cho anh.”

“Thế nhưng đến lúc em kết hôn, có con rồi, sau đó lực chú ý sẽ chuyển dời lên gia đình mình. Đến lúc đó, em có công việc, có gia đình, sẽ còn nhớ tới anh sao?”

Lục Du trừng mắt liếc Thẩm Kỳ Niên: “Lục Du tôi nói chuyện luôn giữ lời, nói nhớ kỹ anh thì sẽ nhớ kỹ anh. Còn về phần vợ con, ai biết sau này có hay không chứ?”

Thẩm Kỳ Niên nghe ra trong lời nói của Lục Du có thâm ý, không nhịn không được mở miệng: “Tại sao lại nói như vậy? Em lớn lên đẹp trai lại có năng lực, thân thể kỹ năng mọi thứ đều tốt, con gái thích em chắc hẳn là không ít. Nói cho anh biết đi, vì sao em lại không hẹn hò yêu đương?”

Lục Du nghe xong lời dò hỏi này, sờ sờ túi áo muốn tìm thuốc lá. Thẩm Kỳ Niên lôi từ trong giỏ ra một cây kẹo que đưa cho Lục Du: “Ngại quá, anh đem đổi hết thuốc lá thành kẹo que rồi. Hút thuốc lá không tốt cho sức khoẻ…”

“Còn ăn nhiều đường sẽ làm tăng tốc độ oxi hoá đó!” Tuy Lục Du nó như vậy nhưng vẫn lấy kẹo trong tay Thẩm Kỳ Niên nhét vào miệng, “Một mặt là vì vội vàng kiếm tièn, mặt khác là tự hiểu tình huống của bản thân, không muốn làm hại đời con gái người ta.”

Lục Du từ nhỏ đã bôn ba vì miếng ăn. Học phí, sinh hoạt phí, mọi thứ đều phải tự mình kiếm. Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất từ thiếu niên thành thanh niên, vì hormone mà xao động, trong đầu Lục Du lại đều chỉ là tiền tiền tiền.

Không phải không có con gái thích cậu. Thực tế, ba mẹ Lục Du đều rất đẹp. Lục Du được di truyền ưu điểm từ hai người, nhan sắc tuyệt đối là không thể tệ. Mấy cô gái thích Lục Du đều rất đáng yêu, tình cảm cũng là thứ yêu thích đơn thuần đối với thiếu niên. Thế nhưng thiếu niên Lục Du đây có thể làm thể nào được? Cậu cảm thấy những cô bé đó đều không hiểu những chuyện mà cậu hiểu. Dưới tình huống cái gì cũng không có, thật sự Lục Du không có sự chuẩn bị nào cho việc cùng một người hẹn hò nói yêu đương.

“Vậy còn bây giờ?” Thẩm Kỳ Niên bỗng nhiên mở miệng, “Bây giờ em không mang nợ, không suy nghĩ đến việc tìm một người bạn gái hay sao?”

“Ừ.” Lục Du buồn bực xoa xoa thái dương, “Đợi tới lúc giải quyết xong chuyện của anh, tôi liền đi tìm một cô gái.”

Nói tới đây bỗng dưng câu chuyện bị cắt đứt không nói tiếp được, Thẩm Kỳ Niên chỉ a một tiếng, không nói gì nữa.

“Vậy còn anh, anh định sau này thế nào?” Lục Du hỏi Thẩm Kỳ Niên.

“Anh?” Thẩm Kỳ Niên nhìn Lục Du, mái tóc hơi dài có chút run rẩy, tự giễu cợt mà nói, “Anh còn có sau này sao?”

Điểm cuối của sinh mệnh là cái chết. Sau khi chết là như thế nào, có vẻ không có quá nhiều người để ý đến chuyện đó.

Lục Du giật chăn như muốn ngủ, Thẩm Kỳ Niên lại vươn tay nắm lấy cổ tay cậu: “Có thể nói cho anh biết, sau khi tìm được bạn gái rồi thì làm gì nữa không?”

Lục Du sửng sốt một chút: “Thì sống chung chứ sao.”

Sống một mình rất cô đơn, có lẽ nên thử sống cùng một người nào đó

“Chính là ở bên cạnh người trọng yếu với mình đúng không?” Thẩm Kỳ Niên nghĩ ngợi xong lại hỏi tiếp một vấn đề, “Vậy nếu em ở cùng với bạn gái xong rồi thì phát hiện cô ấy không thể sinh con thì làm thế nào?”

Lục Du nhún vai tỏ vẻ không hề gì: “Vậy thì không sinh, tôi tìm vợ chứ có tìm máy đẻ đâu. Hai người sống chung cũng rất tốt mà, nếu không thì cũng có thể nhận nuôi một đứa.”

Thẩm Kỳ Niên gật đầu đồng ý: “Em nói đúng, tìm người yêu thương chứ không phải tìm máy đẻ. Thế nên anh vô cùng trịnh trọng đề nghị em xem xét một chút đến anh…”

Thẩm Kỳ Niên chuyển đề tài nhanh quá, Lục Du nghe xong, không cẩn thận bị sặc nước miếng, ho khan không ngừng. Thẩm Kỳ Niên một bên giúp Lục Du vỗ lưng, một bên tiếp tục làm công tác: “Em xem, anh có tiền có sắc, bằng cấp, gia cảnh cũng là số một số hai. Anh có thể cho em cơm ngày ba bữa, có thể cùng em ra ngoài chơi. Không cần biết em muốn chơi thể thao hay là chơi game, anh đều có thể chơi với em. Còn về loại chơi giữa hai vợ chồng chúng ta, chúng ta có thể nghĩ biện pháp, không phải là không thể…”

“Biến!” Lục Du không nhịn được lại muốn đá Thẩm Kỳ Niên lại bị hắn bắt lấy chân. Thẩm Kỳ Niên nắm lấy chân Lục Du bắt đầu nhu ấn, không biết có phải vị thiếu gia này có học qua huyệt vị rồi không, Lục Du bị ấn đến thoải mái vô cùng.

“Em có việc gì đều có thể nói với anh, anh nhất định làm. Trừ chuyện sinh con ra, cái nào cũng được hết.”

Trên chân Lục Du thoải mái, thái độ cũng hoà hoãn không ít: “Anh không có ngực, em thích ngực bự thôi.” (mạn phép đổi xưng hô vì Lục Du cũng hơi xiêu xiêu rồi)

Thẩm Kỳ Niên không phục, cởi áo cho Lục Du nhìn: “Em đừng thấy anh gầy vậy thôi chứ cơ ngực anh cũng có đó.”

Lục Du cạn lời, hàm hàm hồ hồ nói tiếp: “Anh nhiều hơn một linh kiện.”

“Em có thể coi như nó không tồn tại.”

“Nhân quỷ thù đồ, đừng quậy nữa được không?” Lục Du nói xong câu này định chờ Thẩm Kỳ Niên tiếp lời, thế nhưng ngoài ý muốn là Thẩm Kỳ Niên lại trầm mặc. Hắn buông chân Lục Du ra, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Lục Du cảm thấy hình như lời nói này của mình đã tổn thương hắn, dù sao còn trẻ mà mất sớm vốn đã rất thảm rồi. (Nhân quỷ thù đồ: người quỷ không chung đường, để nguyên cho hay)

Cậu muốn mở miệng, nhưng Thẩm Kỳ Niên đã giành trước: “Em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài hít thở không khí chút.” (Ồ, hít thở không khí, ngài còn thở sao?)

Không chờ Lục Du trả lời, Thẩm Kỳ Niên đã nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Lục Du phóng từ trên giường xuống đuổi theo, đến ban công mới phát hiện đây là lầu sáu.

Đệt, là quỷ thì giỏi lắm sao.

Không thèm quản, đi ngủ đi ngủ!

Lục Du lần nữa trở lại giường, lại vẫn như trước lăn qua lộn lại không ngủ được. Trong đầu cậu loạn cào cào lên, có nghĩ đến chuyện tương lai của mình, cũng có nghĩ chuyện thổ lộ của Thẩm Kỳ Niên. Có lẽ là do quá mức nhàm chán, Lục Du vậy mà thực sự thử suy xét một chút đến đề nghị của Thẩm Kỳ Niên.

Nếu cùng hắn hẹn hò thật, nói ra thì đúng là giá trị con người hắn cao thật đó.

Muốn diện mạo, với khuôn mặt kia của Thẩm Kỳ Niên, mấy vị minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí có khi còn không đẹp trai bằng hắn.

Nếu nói về tính cách, tuy rằng bọn họ quen biết nhau không phải bản thân nguyện ý, nhưng mà sinh hoạt cùng một chỗ lâu như vậy, hắn là nói gì nghe nấy, đúng khẩu vị của Lục Du.

Còn về phần là một con quỷ, tuy là không thể dẫn ra ngoài gặp người khác, nhưng để ở trong nhà cũng không tệ lắm nha. (mẹ, có giống dẫn chó đi dạo hay không? =]]])

Tưởng tượng như vậy, chuyện chọn Thẩm Kỳ Niên làm vợ có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ.

Chỉ tiếc là đối phương dư ra một thứ…

Đệt mợ, dừng dừng dừng.

Mình đang ở trong này bổ não cái quỷ gì vậy chứ.

Lục Du buồn bực xốc chăn ngồi dậy, nhìn đồng hồ, mới rạng sáng. Thẩm Kỳ Niên ra ngoài đã một tiếng rồi vẫn chưa trở lại. Lục Du hoạt động thân thể một chút sau đó thay quần áo ra ngoài.

Tây bắc so với thành đông thì lạnh hơn. Cho dù đang mùa hè, ban đêm cũng lạnh buốt.

Lục Du đi từ trong khách sạn ra, nghĩ nếu tìm được Thẩm Kỳ Niên nhất định phải thu thập hắn một trận. Hơn nửa đem không chịu ngủ lại chạy ra ngoài, đây là muốn người ta lo lắng phải không?

Lục Du đi dọc đường lớn đến mấy trăm mét mới thấy bóng dáng Thẩm Kỳ Niên. Đối phương đang ngồi trên vỉa hè đường lớn, quay lưng với cậu, không biết là đang nhìn cái gì. Lục Du đi lên ngồi cạnh Thẩm Kỳ Niên: “Hơn nửa đêm không ngủ lại chạy tới đây động kinh cái gì vậy?”

Thẩm Kỳ Niên không nói lời nào, chỉ chỉ về phía trước ý bảo Lục Du nhìn. Lục Du nghiêng đầu nhìn sang bên kia chỉ thấy một người đàn ông say xỉn xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường, làm một động tác nghe điện thoại.

“Cẩn thận!” Người đàn ông say rượu kia đứng giữa đường lớn, phía trước có một chiếc xe phóng nhanh đến, hoàn toàn không có ý giảm tốc độ.

Lục Du hô cẩn thận, nhưng người đàn ông vẫn bị chiếc xe húc bay. Chiếc xe gây chuyện kia lại như không có việc gì, tiếp tục phóng đi, hoàn toàn không có ý dừng lại.

Lục Du chửi thề một tiếng, lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát, Thẩm Kỳ Niên ngăn cậu lại: “Em nhìn kỹ lại đi.”

Lục Du không hiểu lý do nhìn về phía giữa đường, chỉ thấy người say rượu ban nãy bị húc bay đã đứng dậy, vẫn như cũ đứng đó nghe điện thoại. Lục tục mấy chiếc xe nữa chạy đến, người đàn ông mỗi lần như vậy đều bị tông văng lên rồi lại mỗi lần đều khôi phục lại như cũ.

“Đây là…?” Trong lòng Lục Du đã có đáp án đại khái nhưng vẫn theo bản năng hỏi một câu.

Thẩm Kỳ Niên ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh: “Hắn không biết mình đã chết, cho nên vẫn luôn lặp lại trạng thái trước khi chết. Em xem, có những người đến chết cũng không được an nghỉ…”
Bình Luận (0)
Comment