*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Du quyết định đi một lần.
Thực tế, từ lúc gặp được Thẩm Kỳ Niên, Lục Du đã cảm thấy mọi chuyện giống như đã được định sẵn… Một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được.
Cao Hán lại khuyên nhủ Lục Du không cần vì mình mà đi mạo hiểm. Lục Du chỉ bảo hắn an tâm dưỡng bệnh chờ cậu trở về.
Lúc từ trong phòng cách ly đi ra, Lục Du bị dẫn đi phòng thanh trùng, khử trùng làm sạch ba tầng trong ba tầng ngoại một cách triệt để. Sau đó, có người nói muốn gặp cậu.
“Thẩm tiên sinh, ông tìm tôi phải không?” Đây là lần thứ hai Lục Du nhìn thấy Thẩm Chính Nam, ở đây, tại bệnh viên ngoại ô của Tân An.
Thẩm Chính Nam nhìn kỹ Lục Du, trên mặt như cười như không: “Lục tiên sinh, lại gặp nhau rồi.”
Đây là bệnh viện do Thẩm gia đầu tư, lần thứ hai gặp Thẩm Chính Nam, Lục Du không còn cảm thấy ngoài ý muốn nữa. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Du đã có trực giác người này không đơn giản. Mà cũng phải thôi, là người nắm quyền Thẩm gia, làm sao có thể là ngốc bạch ngọt được.
Đương nhiên, Thẩm Kỳ Niên thì không tính. Thẩm Kỳ Niên đứng ở một bên sờ sờ mũi, luôn cảm thấy có người nói xấu mình là sao ta?
“Lục tiên sinh có thể gặp ta thật sự khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn!”
Lục Du cười không nói, đối diện thẳng với ánh mắt của Thẩm Chính Nam.
“Quyết định hợp tác với chúng ta rồi sao?”
Lục Du nhún vai: “Còn phải xem Thẩm gia có thành ý hay không.”
Thẩm Chính Nam yên lặng nhìn Lục Du cười. Trên mặt ông ta không có lưu lại nhiều dấu vết thời gian, nhưng lại có vẻ phong sương từng trải.
“Không biết Lục tiên sinh muốn điều kiện gì?”
“Thứ nhất, trước khi tôi trở về phải cam đoan bạn của tôi vẫn an toàn. Thứ hai,” Lục Du theo bản năng nhìn qua Thẩm Kỳ Niên sau đó mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chính Nam, “Tôi muốn thi thể của Thẩm Kỳ Niên.”
Thẩm Chính Nam vốn mang nụ cười lịch sự trên mặt, nghe vậy liền nhướng mày, kéo kéo khoé miệng: “Cái thứ nhất ta sẽ tận lực, nhưng bạn của cậu có thể sống hay không phải nhìn bản lĩnh của Lục tiên sinh rồi. Còn về điều kiện thứ hai…”
“Ừ?”
Thẩm Chính Nam không chút che dấu nhìn thoáng qua phía sau Lục Du sau đó gật đầu: “Chỉ cần cậu tìm được những người đó, giải quyết chuyện này, điều kiện thứ hai ta cũng có thể đáp ứng.”
“Bác cả bác có ý gì?” Thẩm Kỳ Niên lập tức tiến lên muốn nắm cổ áo Thẩm Chính Nam, “Có phải bác cái gì cũng biết không? Thi thể tôi ở đâu, tôi chết như thế nào…”
Cảm xúc của Thẩm Kỳ Niên rõ ràng đã bị dao động. Hắn có rất nhiều chuyện không rõ, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Thế nhưng hắn căn bản không gặp được Thẩm Chính Nam, cuối cùng chỉ xuyên qua người ông ta mà thôi. Thẩm Kỳ Niên cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn xoay người thử lại một lần nữa, vẫn như trước không đụng được đến Thẩm Chính Nam. Mà Thẩm Chính Nam vẫn luôn nói chuyện cùng với Lục Du, giống như hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
“Thời gian không còn sớm nữa, ta còn việc phải đi trước. Chuyện kế tiếp sẽ do trợ lý của ta an bài, Lục tiên sinh cứ tự nhiên.” Thẩm Chính Nam nói xong, chỉnh lại cổ tay áo liền rời đi.
Thẩm Kỳ Niên muốn chạy theo lại bị Lục Du ngăn lại: “Anh bình tĩnh một chút.”
Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được?
Ông ta biết rõ mình xảy ra chuyện gì, nhưng vì sao lại không nói. Cảm xúc của Thẩm Kỳ Niên hoàn toàn viết hết lên mặt, bỗng nhiên Lục Du tiến đến ôm hắn: “Tin tưởng em, chúng ta sẽ tìm được chân tướng…”
Buổi chiều hôm đó, Lục Du nhìn Cao Hán bị đẩy vào tủ đông lạnh. Một người ngoại quốc cao lớn nghe nói là chuyên gia nước ngoài đang bô bô nói tiếng Anh với Lục Du, phiên dịch viên đứng bên cạnh phiên dịch lại từng câu từng chữ cho Lục Du nghe: “… Mấy trứng sâu trong cơ thể hắn bắt đầu ấp… Hắn bây giờ là một vật chủ… Nếu để mặc kệ, trong điều kiện nhiệt độ bình thường thì trứng sâu rất nhanh sẽ nở ra… Trong tủ đông lạnh có thể trì hoãn lại tốc độ ấp trứng, tận lực kéo dài sinh mệnh của bệnh nhân…”
Lục Du nhíu mày, dùng ngoại ngữ lưu loát của bản thân mà đi hỏi vị chuyên gia người nước ngoài kia: “Không thể mổ để lấy trứng sâu ra sao?”
“Không, không thể.” Vị chuyên gia người nước ngoài kia lắc đầu, lấy một tấm phim ra cho Lục Du xem, “Mấy cái trứng sâu đó bám kín hết gan cùng với mạch máu của người bệnh, phân bố khắp nơi trong cơ thể, hầu như nơi nào cũng có trứng sâu. Tình huống kiểu này căn bản là không thể là phẫu thuật được, hơn nữa không loại trừ khả năng khi mổ ra, trứng sâu nhận được nhiệt độ bên ngoài kích thích khiến trứng nở ra, như vậy đối với bệnh nhân là một tai hoạ…”
Lục Du nhìn vị chuyên gia người nước ngoài tóc vàng mắt xanh kia, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Xin hỏi chuyên môn của ngài đây là nghiên cứu lâm sàng sao?”
Người nọ lắc đầu: “Không, không phải, kỳ thật thì tôi là một nhà sinh vật học, đối với côn trùng thì tôi nghiên cứu nhiều hơn so với bác sĩ.”
Lục Du không nói gì thêm, chỉ cách cửa thuỷ tinh nhìn Cao Hán trong tủ đông lạnh.
Anh Cao, chờ tôi.
Lục Du nắm chặt tay, dắt theo Thẩm Kỳ Niên ra khỏi bệnh viện.
Vợ Cao Hán đã được Thẩm gia an bày xong xuôi, bây giờ chuyện đó Lục Du không cần phải quan tâm nữa. Trợ lý của Thẩm Chính Nam đưa cho Lục Du một phần tài liệu, trên đó một ít tư liệu của nhóm trộm mộ.
Hôm nay máy bay đi từ Tân An về thành đông không có chuyến nào nữa. Lục Du đã đặt vé hạng thương gia vào sáng ngày mai, đêm nay chỉ có thể lại ở khách sạn một đêm nữa.
Suốt trên đường đi Thẩm Kỳ Niên không nói một lời nào, nhìn có vẻ không yên lòng. Trước mặt tài xế, Lục Du cũng không tiện nói gì, tay phải Lục Du vỗ nhẹ trên đùi Thẩm Kỳ Niên mấy cái. Thẩm Kỳ Niên trừng mắt liếc cậu, Lục Du lại hoàn toàn bất vi sở động.
Vẫn trở lại khách sạn hôm trước, cô nàng trực lễ tân buổi sáng nhận ra Lục Du, nhớ đến hành vi đổi giường vĩ đại của cậu liền mặt đỏ tưng bừng.
Thẩm Kỳ Niên ở bên cạnh nhịn không được cười, đầy đầu Lục Du đều là ý nghĩ muốn đạp Thẩm Kỳ Niên một cước, cậu nói cảm ơn với lễ tân xong thì cầm thẻ lên lầu. Vừa vào cửa Lục Du liền đẩy Thẩm Kỳ Niên lên tường, chống tay lên bức tường phía sau hắn: “Nói coi, tại sao lại cáu kỉnh?”
Thẩm Kỳ Niên nhìn Lục Du gần ngay trước mắt, đưa tay chọt chọt cánh tay Lục Du: “Đợi chút đã, em đang làm
kabe-don với anh hả?”
Kabe-don: từ tiếng Nhật kết hợp giữa ‘kabe’ nghĩa là tường và ‘don’ là âm thanh khi dộng vào tường, chỉ hành động ép một người vào tường, chống tay lên bức tường phía sau người đó, vây người ta trong lòng mình, hình ảnh minh hoạ đây =]]]Lục Du rút tay lại sau đó lại đập tay lại lần nữa: “Không được hả?”
Một âm thanh vang lên, hai người đồng thời nhìn lại nhìn bức tường kia, một vết rạn hình mạng nhện lan dần ra bốn phía. Lục Du chần chờ rút tay về, trong lòng thầm mắng: đậu xanh rau má!
Tường này so với giường thì chắc hơn, nhưng mà Lục Du cũng không dám làm nữa. Nhìn vết nứt trên tường, Lục Du nhịn không được thở dài: “Tiền bồi thường đều tính trên đầu anh hết.”
“Được.” Thẩm Kỳ Niên gật đầu, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Cũng không biết mấy cái tài khoản của anh còn có thể xài được không nhỉ.”
Lục Du bước vào trong phòng, vừa đi vừa cởi nút áo, đôi mắt Thẩm Kỳ Niên trông mong nhìn theo.
“Em có muốn làm kabe-don lần nữa không? Giường-don, hay
yuka-don anh đều có thể chơi.”
(yuka-don là đẩy xuống sàn nhà thôi a, định để sàn-don nhưng tại có chữ này thật nên mạn phép xài yuka-don, còn giường thì vẫn chưa tìm được nên để vậy ha, nào bản tôn học xong tiếng Nhật biết chữ giường sẽ sửa lại:v)Lục Du liếc Thẩm Kỳ Niên trắng cả mắt, cởi áo khoác ném lên ghế sopha: “Bộ anh nghĩ đang đóng phim thần tượng hả gì?”
Thẩm Kỳ Niên nhìn cổ Lục Du, không nói lời nào.
Lục Du lớn lên cao ráo, thân hình cân xứng. Chính là cái loại không phải con gà bệnh cũng không phải đặc biệt cường tráng. Cổ Lục Du đẹp, xương quai xanh cũng đẹp. Tầm mắt Thẩm Kỳ Niên từ cổ Lục Du trượt xuống, ánh mắt càng lúc càng tối sầm.
“Làm gì đó!” Lục Du đưa tay đẩy Thẩm Kỳ Niên một cái, ngồi xuống ghế salon hỏi hắn: “Từ lúc rời khỏi bệnh viện là mặt mày bí xị luôn, nói coi, làm sao vậy?”
Nói tới cái này Thẩm Kỳ Niên liền buồn bực: “Anh không muốn em tham gia vào chuyện này…”
Mộ địa Thẩm gia là loại địa phương nào chứ, chính là cái loại có đi chưa chắc sẽ có về. Biết rõ là sẽ gặp nguy hiểm nhưng mà đám người kia còn đi, cái này nói lên cái gì, nói lên là bọn họ đều không muốn sống a.
Trên thế giới này kẻ không biết xấu hổ rất nhiều, nhưng người không muốn sống thì thật sự rất ít. So với không biết xấu hổ, kẻ không muốn sống càng đáng sợ hơn.
“Em biết anh đang nghĩ cái gì, nếu không phải bất đắc dĩ em cũng không muốn tham gia vào đâu.” Lục Du thở dài, nhếch miệng nói, “Thứ nhất, anh Cao đã đỡ dùm em một viên đạn, thứ hai cơ thể em cũng có vấn đề. Tuy là bây giờ chỉ có sức mạnh em lớn hơn, nhưng lỡ như sau này lại xảy ra vấn đề gì khác thì phải làm sao bây giờ? Còn thân thể của anh nữa, em đã hứa là sẽ giúp anh tìm lại thì nhất định phải tìm cho được.”
Thẩm Kỳ Niên lắc đầu, cuối cùng nói: “Thật ra bây giờ anh không còn muốn tìm thân thể của mình nữa, anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với em thôi, cho dù người khác không nhìn thấy anh cũng không có vấn đề gì.”
“Anh ngu hả, bộ anh thật sự muốn chết không rõ ràng như vậy sao?” Lục Du xoa nhẹ đầu Thẩm Kỳ Niên cho đến lúc đầu tóc hắn rối bù tâm tình mới khá hơn một chút, “Yên tâm đi, người đàn ông của anh lợi hại lắm!”
Cái gì gọi là người đàn ông của anh chứ!
Thẩm Kỳ Niên nghe xong không phục, chồm tới hôn môi Lục Du một cái: “Đóng dấu một cái trước.”
Thẩm Kỳ Niên chưa kịp lui về phía sau đã bị Lục Du kéo lại làm sâu sắc nụ hôn này, cuối cũng bỗng nhiên Lục Du lại bật cười.
“Em cười cái gì?”
Lục Du khoa tay múa chân nói: “Em đang nghĩ may mà không phải đang ở bên ngoài, nếu không người khác thấy em ôm không khí, vẻ mặt mang cái biểu tình không thể miêu tả kia, thật sự là thú vị.”
“Khụ khụ…” Thẩm Kỳ Niên tự não bổ cái hình ảnh kia liền không nhịn được bật cười, cảm giác khó chịu trước đó đều bị thổi bay.
Buổi tối, Lục Du nằm trên giường lại lăn qua lộn lại, tiếp tục không ngủ được. Đàn ông tuổi này đều là huyết khí phương cương, huống chi mà người mình thích còn đang ở ngay bên cạnh. Nếu nói không có cái suy nghĩ kia rõ ràng là nói xạo.
Thẩm Kỳ Niên lơ lửng trên trần nhà nhìn Lục Du, mở miệng hỏi: “Ngủ không được hả?”
“Ừ.”
“Vậy sao.” Bỗng nhiên Thẩm Kỳ Niên từ trên trần nhà hạ xuống, “Không mấy tụi mình làm chút chuyện thú vị đi!”