Những Quận Chúa Nổi Loạn

Chương 49

Trong khi câu chuyện xảy ra ở Bordeaux, trong khi đám đông dân chúng lôi kéo qua các đường phố cái xác đẫm máu của Canolles và ngài công tước đang vuốt ve lòng kiêu hãnh của quận chúa phu nhân khi nói rằng bà quyền thế không kém gì một bà hoàng hậu, trong khi Cauvignac quay trở ra cổng thành cùng với Barrabas, thì một cỗ xe do bốn con ngựa chạy hụt hết hơi, mình đẫm mồ hôi, vừa dừng lại bên bờ sông Kironde, đối diện với Bordeaux, giữa hai làng Beleroix và Bastide.

Đồng hồ vừa điểm mười một giờ.

Một người hộ tống cỡi ngựa đi sau, vội vàng nhảy xuống đất khi thấy cỗ xe dừng lại và đến mở cửa.

Một người phụ nữ liền bước xuống, đưa mắt nhìn lên bầu trời nhuốm đỏ vì những ánh đuốc phản chiếu, lắng nghe những tiếng động và tiếng ồn ào từ xa vọng tới.

- Em có chắc - Người này nói với chị hầu phòng vừa xuống theo - rằng không có ai theo chúng ta chứ?

- Không ạ! - Chị hầu phòng trả lời, hai người hộ tống theo sau xe cũng vừa đến và xác nhận là không nghe và không thấy gì cả.

- Ngươi có nghe gì về phía thành phố không?

- Hình như có nghe những tiếng la ó từ xa.

- Ngươi có thấy gì không?

- Có những ánh đuốc ạ.

- Vâng, thưa bà, vâng, đúng rồi bọn họ náo loạn, bọn họ chạy lung tung như những ánh ma trơi, kìa, bà có nghe những tiếng ồn ào mỗi lúc mỗi rõ hơn không?

- Lạy Chúa! - Người thiếu phụ lẩm bẩm và quỳ xuống nền đất ẩm ướt - Lạy Chúa! Lạy Chúa!

Đây là lời cầu nguyện duy nhất của nàng. Một lời duy nhất hiện ra trong tâm trí nàng, miệng nàng chỉ có thể thốt lên một tiếng duy nhất, tên của đấng cao cả có thể mang đến một phép lạ cho nàng.

Chị hầu phòng đã không lầm. Quả vậy, những ánh đuốc di động, những tiếng hò reo dường như đến gần hơn, mọi người nghe một tiếng súng nổ vang, tiếp theo là hàng trăm tiếng khác, rồi một cảnh náo loạn, rồi những ánh đuốc lụi tàn, những tiếng hò reo xa dần, mưa bắt đầu rơi xuống, sấm nổ rền trên bầu trời. Nhưng điều đó không làm cho người thiếu phụ quan tâm, nàng không sợ sấm sét...

Nàng vẫn nhìn sững vào nơi vừa xảy ra cảnh náo loạn. Nàng không thấy gì nữa, không nghe gì nữa, qua ánh sáng của các lằn chớp dường như nơi ấy đã vắng người.

- Ôi! Ta không còn đủ sức để chờ đợi lâu hơn nữa. Đến Bordeaux thôi! Chúng ta hãy mau đến Bordeaux.

Bỗng nhiên, vang lên tiếng vó ngựa đang đến gần.

- A! Họ đến kia rồi! - Nàng kêu lên - Họ đến rồi! Thôi vĩnh biệt Finette nhé, em lui ra, ta sẽ đến đó một mình. Lombard, hãy đưa cô ấy về và hãy để lại trong xe tất cả những gì đang mang theo.

- Kìa, bà làm gì vậy? - Finette kinh hoàng kêu lên.

- Vĩnh biệt Finette, vĩnh biệt em.

- Tại sao lại vĩnh biệt hở bà? Thế bà đi đâu?

- Ta đến Bordeaux.

- Ôi! Xin bà đừng làm như vậy! Bọn họ sẽ giết bà mất thôi.

- Kìa! Vậy em nghĩ ta muốn đến đấy vì lý do gì?...

- Trời! Bà ơi! Lombard mau lên! Hãy giúp tôi, phải cản bà ấy...

- Suỵt! Thôi em đi đi, Finette. Ta đã không quên em đâu, hãy an tâm nhé, hãy về đi, ta không muốn em gặp tai họa. Hãy nghe lời ta... đang đến gần, họ kia rồi.

Thật vậy, một kỵ sĩ đang phi đến, theo sau là một kỵ sĩ khác.

- Em ơi! Em ơi! - Người đó kêu lên - A! Ta không đến kịp lúc.

- Anh Cauvignac! - Nanon kêu lên - Họ đã chấp thuận rồi sao? Chúng ta sẽ đi chứ?

Nhưng thay vì trả lời, Cauvignac nhảy xuống ngựa, y bế xốc Nanon lên, đóng cửa lại và nhảy lên ngựa của mình. Nanon tỉnh trí lại, vùng vẫy và la hét nhưng hoài công.

- Đừng bỏ bà ấy ra! - Cauvignac nói - Tuyệt đối không được rời bà ấy. Barrabas hãy canh cửa bên bà, còn mi, phu xe nếu mi lỏng dây cương một giây thôi, ta sẽ bắn mi nát óc.

Những lệnh đó phát ra thật nhanh, đến nỗi có một giây phút ngập ngừng, xe chậm chuyển động, mấy tên người hầu run rẩy, ngựa ngập ngừng.

- Đồ quỷ! Nhanh lên! - Cauvignac gào lên - Bọn chúng đến kìa!Bọn chúng đến kìa!

Thật vậy, từ đằng xa bắt đầu nghe có những tiếng vó ngựa vang dội như những tiếng sấm, đang mỗi lúc một gần hơn.

Cái sợ vốn dễ lây. Qua giọng nói của Cauvignac, tên phu xe hiểu rằng có một hiểm nguy lớn đang đe dọa, y nắm lấy cương ngựa.

- Chúng ta đi đâu? - Y ấp úng hỏi.

- Đến Bordeaux! Đến Bordeaux! - Nanon từ bên trong xe nói vọng ra.

- Mẹ kiếp! Đến Libourne! - Cauvignac hét lên.

- Ông ơi! Đi được bao dậm thôi là ngựa sẽ quỵ mất thôi.

- Ta không đòi hỏi phải đi xa như vậy! - Cauvignac hét lên và vung gươm quấy mấy con ngựa. Đi đến nơi đóng quân của Ferguzon là đủ rồi.

Thế là cỗ xe nặng nề rung chuyển và lên đường với một tốc độ kinh hồn. Người và ngựa toát mồ hôi, thở hổn hển, thôi thúc nhau, tiếng hét và tiếng ngựa hí hòa lẫn với nhau.

Nanon cố tìm cách chống cự và toan nhảy xuống xe nhưng nàng đã kiệt sức, nàng đã kiệt quệ ngã ra nệm xe, nàng không còn nghe, không còn thấy gì nữa. Cố gắng đưa mắt tìm kiếm Cauvignac giữa những bóng đen hỗn loạn đó, lần hồi nàng cảm thấy chóng cả mặt, nàng nhắm mắt lại, kêu lên một tiếng và ngã vào tay chị hầu phòng, khắp người lạnh toát.

Cauvignac vượt qua cửa xe. Y dẫn đầu đoàn người, ngựa. Vó ngựa y để lại một vệt dài tóe lửa suốt con đường.

- Ferguzon mau cứu viện! - Y la to.

Và từ đằng xa vọng lại tiếng reo hò.

- Hỡi quỷ dữ! - Cauvignac kêu lên - Nếu hôm nay ngươi muốn chơi ta, thì ta cho rằng lần này ngươi cũng thua thôi. Ferguzon! Mau cứu viện.

Hai ba tiếng súng đến từ phía sau, nhưng ở phía trước cả một loạt súng nổ đáp lại.

Xe dừng lại, hai trong số bốn con ngựa ngã quỵ xuống vì quá mệt, con thứ ba bị trúng đạn.

Ferguzon cùng với quân của mình xông đến đám quân của ngài De La Rochefoucauld và vì họ đông gấp ba lần nên đám dân quân Bordeaux không thể cầm cự nổi, quay ngựa chạy, thế là những kẻ thắng, cũng như những kẻ thua, quân đuổi theo cũng như quân bị đuổi theo giống như một đám mây bị gió thổi tạt, biến mất vào bóng đêm.

Chỉ còn lại Cauvignac cùng mấy tên người hầu và Finette ở bên cạnh nàng Nanon bất tỉnh trong xe.

May sao, họ chỉ còn cách ngôi làng Carbon - Blane khoảng một trăm bước, Cauvignac bế Nanon đến ngôi nhà đầu tiên mà họ nhìn thấy. Đến đấy, y đặt em gái lên giường, rút từ trong ngực một vật gì đó mà Finette không kịp nhận ra, rồi nhét vào bàn tay co quắp của người thiếu phụ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ khủng khiếp, Nanon đưa bàn tay lên mặt và một vật mềm dịu thơm thơm vuốt ve đôi môi nhợt nhạt của nàng.

Đấy là một lọn tóc của Canolles mà Cauvignac đã liều mạng đoạt được giữa rừng vuốt sắc của đám cọp dữ ở Bordeaux.
Bình Luận (0)
Comment