Một tuần sau, một phong thư dày cộm được gửi tới tay Tần Chiêu Chiêu. Ánh trời chiều rực rỡ rải rắc những tia sáng vàng lấp lánh đầy cửa sổ, cô chầm chậm đọc những chữ trong thư của Lâm Sâm.
“Chiêu Chiêu,
Lúc viết phong thư này gửi cho em tôi cũng không biết phải hạ bút như thế nào. Em cũng biết đấy, tôi xưa nay không giỏi viết văn, đến giờ tập làm văn đều đi chép văn mẫu. Đến lúc viết thư tình cho Diệp Thanh cũng là cắt xén, chắp vá linh tinh, giờ nghĩ lại chính mình cũng thấy buồn cười. Thư tình mà đi chép thì còn gì là thư tình chứ! Đến giờ viết phong thư này gửi cho em xem như bức thư tình đầu tiên của tôi.
Chiêu Chiêu, muốn viết thư tình cho em mà chẳng biết viết làm sao. Chỉ mỗi cái mở đầu mà xé mất mấy tờ giấy rồi, em đừng cười tôi nhé! Thôi bỏ đi, tôi không vắt óc nghĩ xem làm sao viết cho hay nhất nữa. Tôi sẽ coi như đang nói chuyện với em, chỉ là hai chúng ta không đối diện với nhau thôi, tôi sẽ không phải ngại ngùng xấu hổ gì mà không mở miệng được.
Chiêu Chiêu, em có biết tôi bắt đầu yêu em từ khi nào không? Chính là lần đầu tôi giả vờ ngã bên cửa sổ rồi được em giữ chặt lại ấy. Vốn dĩ trước đó trong mắt tôi, em chỉ là một cô gái vô cùng, vô cùng, vô cùng bình thường; có điều, lúc em chụp lấy tay tôi thì em trong mắt tôi đã hoàn toàn khác. Nhìn thế nào cũng thấy em mới là tốt nhất. Có nhiều lúc tôi cảm thấy, bàn tay… có khi nào bộ phận quan trọng nhất cơ thể người này gắn liền với tình yêu nhất hay không? Nếu không, cớ gì mà trong mắt người xưa, tốt đẹp nhất vẫn là được “nắm tay nhau tới đầu bạc giai lão”?
Tôi yêu em, em lại thầm thích Kiều Mục. Đêm em nằm mơ vẫn nhắc “Chiêu Chiêu Mộc Mộc” lại hóa ra là nhắc “Chiêu Chiêu Mục Mục”. Vậy mà tôi lại ngu ngốc không hề hay biết, còn tưởng là em thích mình, còn tưởng vì em là con ngoan trò giỏi nên không muốn thể hiện ra. Rồi đến cái ngày tháng Tám năm đó, ở đoạn đường sắt khu ngoại thành phía đông, em nói thật hết mọi chuyện cho tôi, lúc ấy tôi… Thôi bỏ đi, chuyện đau lòng không nên nhắc lại thì hơn.
Sau cái tháng Tám ấy, cả hai chúng ta đều đi. Em tới Thượng Hải học đại học, tôi biết em đi tới nơi có Kiều Mục, tôi cũng biết giữa hai ta sẽ chẳng thể có kết quả gì, tôi càng biết rõ rằng mình phải quên em đi. Có điều, nhập ngũ rồi, tôi lại càng nhớ em hơn. Tôi không biết phải miêu tả thứ nhớ nhung này ra sao. Giống như em đã gieo vào lòng tôi một hạt giống mong nhớ, dẫu tôi cố gắng sức để mình không tưới bón, chăm sóc cho nó, nó vẫn ngang ngạnh nảy mầm, đâm rễ, rồi ngày một lớn lên. Tôi chỉ đành bất lực nhìn nó ngày qua ngày một cao lớn, ngày một xanh tốt. Suốt quãng thời gian ấy, tôi cũng thích Vẫn cảm thấy em là người tuyệt nhất của Trương Học Hữu giống em. Chiêu Chiêu à, dẫu em đã đi xa, tình tôi vẫn chưa đổi dời. Sâu trong lòng em, em hiểu được phải không?
Tết năm ấy về quê, đi họp lớp nghe Diệp Thanh báo tin em và Kiều Mục yêu nhau. Dẫu tôi đã sớm biết chuyện này nhưng tôi vẫn khó chịu. Bởi vì trong lòng, tôi vẫn âm thầm hy vọng em và cậu ấy không thể đến được với nhau, như vậy, tôi vẫn còn cơ hội. Tuy cơ hội này cực kỳ nhỏ bé nhưng vẫn là cơ hội. Chỉ là đến khi nghe được tin này, tôi biết mình đã không còn cơ hội nữa rồi.
Chiêu Chiêu à, tôi biết mình nên hết hy vọng mới phải, tôi cũng cố gắng làm như vậy. Có điều, khi Chu Minh Vũ kể cậu ấy cho em số điện thoại của tôi, em nói sẽ gọi cho tôi, lòng tôi lại không thể bình tĩnh được. Lúc ấy tôi đã biết không thể trông chờ phát triển được gì với em nữa, nhưng tôi vẫn mong chờ điện thoại của em gọi tới, chỉ mong được nghe giọng nói của em. Suốt mấy tháng liền, ngoài những lúc lên lớp học và huấn luyện, tôi đều ở lì trong ký túc xá không đi đâu hết. Tôi sợ, sợ nếu mình vừa đi mà em lại gọi tới. Nhưng tôi cứ đợi, đợi mãi mà không thấy em gọi. Tôi thất vọng lắm, em chắc đã không còn nhớ tôi nữa rồi. Chẳng qua hôm đó giữa đường vô tình gặp Chu Minh Vũ nên em tiện tay lưu số điện thoại của tôi mà thôi, em không hề có ý định gọi điện cho tôi. Vậy mà tôi lại cứ sốt ruột đợi chờ, thật là ngu ngốc!
Từ đó, tôi gắng gượng quên em đi. Tôi cứ ngỡ mình đã làm tốt lắm, có điều lúc ba mẹ nhờ người giới thiệu tìm người yêu cho tôi, bà mối hỏi tôi thích cô gái như thế nào, những tiêu chuẩn tôi buột miệng nói ra đều giống em. Tôi còn tưởng mình không còn nhớ tới em nữa rồi, hóa ra bóng dáng em vẫn theo tôi không rời, chỉ có điều nó được giấu kín, tận trong tiềm thức.
Chiêu Chiêu, đến lúc tôi không thể nhịn nổi nữa, gọi điện tới nhà em. Tôi muốn biết mấy năm gần đây em có khỏe không. Coi như bạn bè cũ gọi điện thăm hỏi nhau chút thôi. Số điện thoại nhà em là năm ấy tôi lén xem trộm ở chỗ lớp trưởng, bao nhiêu năm rồi vẫn nhớ như in dãy số ấy. Tôi lấy hết dũng khí bấm số gọi, nhưng số ấy đã không còn nữa. Nhà em không dùng số đó nữa, không còn cách nào liên lạc với em, lúc ấy tôi vô cùng thất vọng, vì tôi không biết được chúng ta cón còn cơ hội gặp lại hay không.
Xa cách biền biệt suốt tám năm, cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại em. Không thể ngờ được, nơi gặp lại là trên biển giữa đảo Tiểu Đặng và đảo Giác Dữ. Chiêu Chiêu, em chẳng thay đổi nhiều, liếc mắt cũng có thể nhận ra em. Thấy em vui vẻ đi cùng Kiều Mục, tôi biết mình nên mừng cho em mới phải, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chiêu Chiêu à, em biết không? Tháng Tám năm ngoái về thăm nhà, biết tin mấy khu nhã cũ ở Trường Cơ sẽ bị phá dỡ, tôi vô cùng lo lắng, có khi nào ngôi nhà cũ của em cũng sẽ bị dỡ đi hay không? Có điều, tôi tới quá muộn, dãy nhà cấp bốn của em đã không còn nữa, chỉ còn một đống lộn xộn hoang tàn. Đi quanh đống tan hoang đó mấy lần, tôi muốn xem xem nhà em năm đó ở đâu, còn muốn tìm khung cửa sổ mà tôi đã đứng chờ năm ấy. Người xưa có câu cảnh còn người mất, có điều ở Trường Cơ ngày ấu, ngay cả vật cũng không còn, người lại càng khác xa.
Rời Trường Cơ, tôi lại tới khu đướng sắt phía đông, so với Trường Cơ lộn xộn tan hoang, nơi này vẫn giữ dáng vẻ năm xưa khiến tôi cảm thấy thật thân quen. Tuy nó từng là nơi ghi lại nhưng cuyện đau thương của tôi nhưng tôi vẫn tình nguyện ghi nhớ nó, nguyện ghi nhớ cả em, cả những chuyện vui vẻ, đau thương đã qua. Lúc ấy tôi đã quyết định sẽ không cố quên em nữa, cũng như không thể gạt bỏ thời niên thiếu ra khỏi đời mình. Còn em, em đã trở thành một phần liên quan chặt chẽ, một bộ phận không thể tách rời thời niên thiếu của tôi.
Chiêu Chiêu à, Vu Thiến tổ chức họp lớp, cô ấy nói lần này sẽ cố gắng triệu tập các bạn tới đầy đủ nhất có thể, cố gắng tìm cho được tất cả các bạn học năm xưa để rủ tham gia. Tôi cực lực ủng hộ cô ấy. Vì tôi có tâm tư, tôi hy vọng cô ấy có thể tìm ra em, đưa em tới họp lớp. Bởi vì chúng ta đã xa nhau gần mười năm rồi, mười năm, trừ một lần được nhìn thấy em từ xa, chúng ta chưa từng nói chuyện câu nào, tôi thực sự hy vọng có thể có cơ hội gặp mặt và nói chuyện với em.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn cả tưởng tượng của tôi, giáo viên chủ nhiệm có số di động của em. Lúc cô đọc số cho Vu Thiến, tôi cũng thầm nhớ kĩ. Chiêu Chiêu à, mấy lần tôi muốn gọi cho em nhưng cứ tới phút chót lại ngừng lại. Cho nên, tôi hoàn toàn có thể hiểu được vì sao năm đó em lưu số điện thoại của tôi nhưng không bao giờ gọi điện hỏi thăm tôi.
Tôi không đủ dũng khí để gọi điện cho em, cũng may mà nhờ họp lớp mới có thể gặp được em. Chiêu Chiêu à, lúc nhìn thấy em, lòng tôi ngậm ngùi biết bao. Tâm tình của tôi, em hiểu được mà, phải không?
Đêm đó, lúc tôi đưa em về nhà, trong lòng càng phức tạp. Đi qua con đường dẫn vào Trường Cơ, rất lâu trước kia, khi chúng ta còn là những cô cậu thiếu niên mười bảy, nơi đây từng in dấu nụ cười, nước mắt và cả máu của tôi. Em có biết lần em bị bỏng, tôi ở ngoài cửa sổ nhận được tờ giấy của em mà vui mừng ra sao không? Tối đó tôi đã hát suốt dọc đường về. Vẫn nhớ Tết năm ấy đạp xe đưa em về, trên đường đi còn không cẩn thận ngã rách miệng, tôi cứng rắn ra vẻ như không có việc gì, không muốn để em phát hiện ra. Khó quên nhất là đêm trước ngày em tới Thượng Hải, tôi đứng ngoài cửa sổ tạm biệt em, đã vậy còn rớt nước mắt chả ra sao. Nhưng tôi biết, em không cười tôi, phải không?
Chiêu Chiêu à, tôi không ngờ, mười năm sau lại có dịp được đưa em về nhà, sóng lòng tôi cuồn cuộn trào lên. Tuy tôi có thể đoán trước rằng gặp em rồi bản thân sẽ không bình tĩnh, nhưng sóng lòng tôi tung trào vượt ngoài dư liệu. Suốt dọc đường đi, tôi muốn nói với em rất nhiều chuyện nhưng chẳng biết phải nói như thế nào, lại sợ nói ra rồi sẽ lại gây ra gánh nặng cho em. Đến tận khi bóng em khuất sau hành lang cổng lớn rồi mà những lời dâng tràn trong lòng tôi vẫn không sao thốt ra nổi. Tôi nghĩ, có lẽ cứ im miệng không nói ra như vậy là tốt nhất, có nhiều khi kết cục của việc không nói tốt đẹp hơn nói ra rất nhiều.
Có điều, Chiêu Chiêu à, tôi không ngờ được em lại xuất hiện trong nhà kho tầng trệt. Cách một lớp cửa sổ, tôi lại thấy em đứng trong quầng sáng của ngọn đèn vàng vọt, giống như thời gian chảy ngược về ngày xưa. Tôi không hề nghĩ ngợi gì, cứ thế bước lên gõ vào khung cửa, như trước kia. Em chấn động quay đầu lại, hai mắt rơm rớm nước. Tuy em tắt đèn rất nhanh nhưng tôi biết em đã khóc. Chiêu Chiêu à, em biết không? Tôi cũng đã khóc. Đêm đó, em đứng trong khung cửa, tôi đứng ngoài khung cửa, cả hai ta cùng khóc. Mười năm qua rồi, chúng ta đều đã thành người lớn, vậy mà một khắc này, bất kể là em hay tôi, đều như quay ngược lại cái thuở mười tám ấy, vẫn như hai đứa trẻ ngây thơ năm đó.
Chiêu Chiêu à, nước mắt của em hôm đó giúp tôi hiểu được rằng, thật ra em chưa từng quên tôi. Tuy thời trung học em chưa từng thích tôi nhưng rõ ràng trong trí nhớ của em vẫn còn tôi, em chưa từng quên. Sau này tôi biết được em vẫn còn lưu lại số điện thoại của tôi từ ngày tôi còn ở trường quân đội càng giúp tôi xác thực điều này, khiến tôi cảm thấy kiếp này thật không uổng. Tuy rằng tôi đã yêu nhầm người không yêu mình nhưng cô ấy hiểu và quý trọng tình yêu của tôi, vậy cũng đủ cho tôi thỏa mãn rồi.
Chiêu Chiêu à, em là một cô gái tốt, vừa thiện lương vừa giàu tình cảm, tôi thật sự mong em có thể hạnh phúc. Có điều chính tôi cũng không ngờ, hóa ra cuộc sống của em lại khác xa tưởng tượng của tôi đến vậy. Tôi vẫn cho rằng em và Kiều Mục đã yêu nhau, đến sau này nghe mẹ em nói mới biết thực ra em vẫn độc thân. Tôi không hiểu được lý do vì sao em không trả lời tôi, em lạnh lùng mà cho tôi hay rằng, chuyện này không liên quan đến tôi.
Chiêu Chiêu à, lúc ấy tôi không thể hiểu nổi vì sao em lại lạnh nhạt, vô tình với tôi đến vậy. Sau này tôi mới hiểu, hóa ra em không muốn để tôi biết em và Kiều Mục thực ra chỉ là bạn bè là vì em sợ sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm của tôi và Đồng Đồng. Cho nên em mới cẩn thận giữ khoảng cách giữa chúng ta như vậy. Vậy mà tình cảm giữa tôi và Đồng Đồng lại không đến đâu. Cô bé còn trẻ, tuổi trẻ thường đem trí tưởng tượng ra tô vẽ đẹp đẽ lên những chuyện và những người mình yêu thích. Cuối cùng, cô bé cũng nhận ra rằng có bạn trai là lính cũng không phải chuyện hay ho, tốt đẹp như trong tưởng tượng, đương nhiên cô bé sẽ muốn rời đi. Thực ra cô bé đòi chia tay, tôi cũng không bất ngờ, hay phải nói là tôi đã quen với việc bị người ta đá rồi. Thật sự đấy, em đừng cười tôi, tôi đi xem mặt bao nhiêu cô, cuối cùng chẳng có cô nào, không một ai có thể “trường kỳ kháng chiến” với tôi. Chiêu Chiêu à, tôi không kìm được mà nghĩ tới em, nếu là em, nhất định có thể kiên trì chờ đợi tôi. Bởi vì trong tình cảm, em là một người rất cố chấp. Năm đó, Kiều Mục đã chuyển tời Thượng Hải rồi, em ở đây không hề liên lạc với cậu ấy, vậy mà em vẫn nhớ mãi không quên, tình thâm không rời. Đáng tiếc, tình thâm của em chỉ dành cho cậu ấy, không phải cho tôi. Nếu người em yêu là tôi, hẳn tôi hạnh phúc lắm!
Lúc Chu Minh Vũ gọi điện báo cậu ấy và Vu Thiến đang định mai mối cho tôi và em, tôi vô cùng vui mừng và kích động. Chiêu Chiêu à, đây từng là cơ hội trong những giấc mơ của tôi: Nếu không có Kiều Mục, biết đâu em sẽ chọn tôi. Nhưng tôi không ngờ được, cơ hội này chỉ như hoa phù dung sớm nở tốt tàn, Vu Thiến lại báo cho tôi biết em đã có bạn trai ở Thâm Quyến, điều kiện rất tốt, hai người chuẩn bị nói chuyện cưới hỏi. Hóa ra, khoảng cách từ hy vọng tới thất vọng lại ngắn như vậy. Đến mức tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã bị hung tin đập vỡ mộng lành.
Thất vọng, thất vọng cùng cực, thất vọng tựa như đến mức tuyệt vọng, có lẽ tôi và em, hai người chúng ta thật sự không có duyên phận.
Mấy hôm nay, tôi cứ nghe đi nghe lại bài Lên đường có em của Trương Học Hữu: Em có tin không? Đời này gặp được em, vì kiếp trước tôi nợ em. Là ý Trời sao? Để tôi yêu em, rồi lại để em bỏ tôi mà đi. Có lẽ đây là chuyện luân hồi sớm định, kiếp này của tôi để dành cho em…
Chiêu Chiêu à, tôi nghĩ có lẽ kiếp trước thật sự tôi đã thiếu nợ em nên kiếp này nhất định phải trả. Quanh đi quẩn lại, bao nhiêu năm rồi, em không thể nên duyên với Kiều Mục, tôi vẫn không thể có được em. Tôi rất buồn, nhưng có buồn vẫn phải chấp nhận sự thật, tôn trọng lựa chọn của em. Em chọn người đó, không chọn tôi, tất nhiên có lý do của em, tôi không muốn mượn danh mà tranh đoạt để em phải khó xử hơn. Hơn nữa, tôi cũng không có tư cách gì mà tranh đoạt, bởi vì người đó nhất định tốt với em hơn tôi nhiều. Chiêu Chiêu à, tôi hy vọng em có thể có được cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Tôi cứ tưởng có thể buông bỏ được rồi, cứ vậy mà quên đi thôi, cứ vậy mà bình thàn nhìn em bắt đầu cuộc sống mới. Chính là, lúc nhận điện thoại của em, còn tưởng em gọi điện báo tin sắp kết hôn cho tôi, tôi nhất thời hoảng loạn và đau đớn vô cùng. Chiêu Chiêu à, may mà điện thoại của em khác hẳn tưởng tượng của tôi. Lý do em gọi tôi, tôi cũng lờ mờ đoán được. Có phải chính em cũng không cách nào buông bỏ được tôi, để tâm không vướng bận mà kết hôn với bạn trai em? Có lẽ nào trước kia em không yêu tôi nhưng tới giờ vẫn chưa quên tôi? Loại nhớ nhung này ban đầu không liên quan tới tình yêu, nhưng dần dần, trong lòng em nó đã thay đổi? Giống như ủ nước nho lên men trong thùng gỗ lâu năm cuối cùng sẽ thành rượu nho?
Chiêu Chiêu, em bây giờ vẫn không hề yêu tôi dù chỉ một chút thôi sao? Hay chính em cũng không xác định nổi cảm giác này nên mới hoang mang và lưỡng lự, mới bối rối và do dự không biết phải làm sao? Tôi hiểu, chúng ta không còn là đám con nít không hiểu chuyện nữa rồi, chúng ta đã học được rằng phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của bản thân, học được rằng phải thận trọng như thế nào khi đưa ra quyết định. Chiêu Chiêu à, năm nay em hai mươi tám tuổi, vì thế em càng phải cẩn thận hơn khi lựa chọn. Dù sao, trong thế giới của em, tôi đến quá muộn, lại đi quá sớm, đã vậy còn chia xa quá lâu. Tuy em vẫn có cảm giác với tôi, nhưng loại cảm giác này rất mờ ảo, rất mơ hồ, phù phiếm phải không? Em không biết nên đi theo cảm giác này hay tỉnh táo đi theo sự thật, phải không? Điều này tôi cũng hiểu được. Tôi biết nhìn một cách khách quan, bạn trai em hơn tôi nhiều lắm. Nhưng Chiêu Chiêu này, em đâu phải là người chú trọng vật chất. Có lẽ giờ em không thể tránh né phải xem xét trên phương diện này, nhưng sâu trong nội tâm em, em vẫn chú trọng tới cảm giác và tình cảm của bản thân phải không? Nếu không, em sẽ không gọi cho tôi mà sẽ lý trí xóa sạch số điện thoại của tôi, để từ nay hai ta không còn liên hệ gì nữa.
Chiêu Chiêu, em không làm được như vậy phải không? Vậy chi bằng em hãy lựa chọn một lần nữa đi, đi theo cảm giác của mình, có đôi khi không phải chuyện xấu. Có lẽ tôi không thể cho em một cuộc sống vật chất sung túc, đảo Tiểu Đặng này dù rất hẻo lánh nhưng phong cảnh rất đẹp và an tĩnh. Em đã tới rồi hẳn cũng biết. Cuộc sống trên đảo, mặt hướng biển khơi, xuân về hoa nở, nghèo khó vẫn an bình. Em thấy sao?
Chiêu Chiêu à, duyên phận hai mươi lăm triệu năm sau quả thực quá xa vời. Nếu có thể, tôi vẫn mong, đời này kiếp này sống không nuối tiếc. Chiêu Chiêu, em có tình cảm với tôi phải không? Vậy chi bằng em yêu tôi đi… Nhân lúc tôi còn trẻ, nhân lúc hai ta còn trẻ.
Lâm Sâm.
Tần Chiêu Chiêu vừa đọc thư vừa rơi lệ, đọc xong bức thư, lệ hoen ướt giấy, loang lổ nhiều chỗ. Lê vương trong mắt, trái tim như được nước mắt rửa trôi một lần nữa, trở nên trong sáng vô cùng.