Những Tháng Năm Hổ Phách

Chương 16

Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu không dám đến trường. Tuy vẫn xách cặp ra khỏi nhà như mọi ngày nhưng trước sau cô vẫn không dám bước chân vào trường. Cuối cùng, nước mắt lã chã, cô tới trường tìm Đàm Hiểu Yến.

Lời chưa nói hết, hai mắt cô đã ầng ậng nước, bù lu bù loa lên. Đàm Hiểu Yến tức điên người. “Chiêu Chiêu, cậu sợ cái gì thằng Lâm Sâm kia? Hắn có chứng cứ gì mà bảo cậu đã trộm tiền? Gan cậu nhỏ quá đấy, mới bị hắn dọa một tí mà đã rối beng lên. Cậu cứ bảo đấy là tiền của cậu xem hắn nói được gì nào?”

Lúc ấy đúng là Tần Chiêu Chiêu bị dọa sợ quá mà rối tinh lên, chỉ biết liều mạng giải thích đây là tiền mình nhặt được, không phải đồ ăn trộm. Thực ra, nếu cô bình tĩnh, hoàn toàn có thể khăng khăng cãi lại đây là tiền của mình, mắt nào của Lâm Sâm thấy cô ăn trộm chứ? Nhưng lúc ấy cô bị dọa cho vỡ mật, hoàn toàn không thế chống chế hay phủ nhận gì, chỉ biết liều mình giải thích đây là tiền mình nhặt được, hoàn toàn không phải ăn trộm. Bởi vì cô bỗng nhớ lại Hạ Cầm năm ấy… Nếu mang cái tội “kẻ cắp” theo mình thì thật kinh khủng.

“Cậu chẳng việc gì phải sợ hắn hết, cứ yên tâm mà đi học. Nếu hắn tố cáo cậu với giáo viên thật thì cậu chỉ cần trấn tĩnh một chút, yêu cầu đối chất với hắn, bảo hắn mang chứng cứ ra đây.”

“Mình… mình không dám.”

“Sao không dám? Câu sợ cái quái gì?”

“Mình… mình… Hôm qua mình… đã chém cậu ta một nhát.”

Hai mắt Đàm Hiểu Yến trợn ngược. “Cậu đã chém hắn một nhát á? Không phải cậu rất sợ hắn sao? Sao có gan mà vung dao chém hắn thế?”

Tần Chiêu Chiêu vốn chẳng to gan mà quay ra chém Lâm Sâm như thế, chỉ tại là tay cậu ta quờ tới trước ngực cô, khiến cô hoảng loạn mà dồn sức đẩy cậu ta một cái tìm đường chạy. Lúc ấy cô quên mất trên tay mình còn có một con dao gọt bút chì, lưỡi dao sắc lẹm rạch một nhát lên cánh tay cậu ta.

Tần Chiêu Chiêu vạn phần thẹn thùng, lời chưa nói hết mà tiếng đã nhỏ dần rồi mất hẳn. Đàm Hiểu Yến nghe xong vừa sợ vừa tức, kinh ngạc qua đi liền buông lời thóa mạ: “Lâm Sâm đúng là thằng lưu manh mất dạy, chả trách hắn giỏi dọa người như thế, hóa ra vốn dĩ cũng chẳng lương thiện, trong sáng gì. Chiêu Chiêu được lắm, tuy lúc thường cậu nhát gan, yếu đuối nhưng đến lúc quan trọng vẫn rất khá, nếu không thì cậu thảm rồi.”

Đàm Hiểu Yến cổ vũ Tần Chiêu Chiêu cứ dũng cảm tới trường. “Giờ cậu càng không việc gì phải sợ hắn. Nếu hắn tố cáo cậu với giáo viên thì cậu cũng cứ tố cáo hắn giở trò lưu manh với cậu, bằng chứng là cậu còn rạch cho hắn một nhát kìa. Nhưng an tâm đi, mình tin là hắn chả dám mách chuyện này đâu, nếu không chính hắn cũng bị liên lụy mà.”

“Có điều, có không mách lại với giáo viên thì cậu ta cũng nhất định không chịu bỏ qua cho mình đâu. Trong lớp cậu ta rất lợi hại, mọi người chẳng ai dám đắc tội với cậu ta. Lần này mình chọc vào cậu ta rồi, từ giờ phải làm sao đây?”

“Chiêu Chiêu, có sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì hết. Cậu càng sợ hắn, hắn càng được thể hung hăng làm càn, bắt nạt người hiền lành. Nếu cậu không muốn bị thiên hạ ức hiếp thì tuyệt đối không được yếu đuối, cứ vung dao chém hắn như hôm qua là được.”

Câu cuối Đàm Hiểu Yến nửa đùa nửa thật càng làm Tần Chiêu Chiêu đau khổ. Cô bèn dùng phép khích tướng: “Nếu không chịu được thì chỉ còn cách chuyển trường thôi. Cậu cam lòng chuyển trường chỉ vì Lâm Sâm thôi sao?”

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu ngay mà không cần suy nghĩ, vất vả lắm cô mới vào được trường trung học thực nghiệm này, may mắn được học chung lớp với Kiều Mục, sao có thể chỉ vì Lâm Sâm mà chuyển trường chứ?

Đến chiều, Tần Chiêu Chiêu to gan lớn mật quay lại trường. Giờ trong cặp cô có thêm một con dao gọt hoa quả, là Đàm Hiểu Yến đưa cho cô tiếp thêm dũng khí. Chính cô cũng tự dặn lòng: “Không phải sợ gì hết, cùng lắm là liều mạng với Lâm Sâm.”

Vừa tới cửa lớp, Tần Chiêu Chiêu bắt gặp Kiều Mục, cậu gật đầu cười với cô. “Chiêu Chiêu đi học rồi à? Sáng nay sao lại nghỉ thế?”

Cậu còn nhận ra sáng nay cô không đến lớp, nhất thời trong lòng Tần Chiêu Chiêu tràn đầy niềm vui không nói nên lời, miệng lắp bắp: “Mình… mình… bận chút chuyện.”

“Bận việc à? Lớp trưởng thấy cậu nghỉ học mà không xin phép còn tưởng cậu bị bệnh rồi hỏi trong lớp xem có ai biết nhà cậu ở đâu không. Mình vốn định hết giờ sẽ dẫn mọi người đến nhà thăm cậu, giờ thì không cần rồi.”

“Không cần, không cần đâu. Lần sau nghỉ học mình sẽ nhớ xin phép.”

Tần Chiêu Chiêu thầm than nguy hiểm. Nếu Kiều Mục đưa mọi người tới nhà cô, thấy phòng ốc sơ sài nhếch nhác như thế, cô làm sao có thể không biết xấu hổ màp các bạn được chứ?

Xã hội dù có cường điệu rêu rao mấy khẩu hiệu người người không phân biệt giai cấp hay giàu nghèo chưa chắc đã nhục, giàu không chắc đã vinh hay gì đó chăng nữa thì đối với một đứa trẻ mười mấy tuổi, chỉ cần ý thức được chuyện nhà mình nghèo khó hơn trong khi người khác giàu có thì đều ít nhiều nảy sinh cảm giác tự ti, không muốn để các bạn, nhất là các bạn có gia thế tốt đẹp đến làm khách trong căn nhà nhếch nhác của mình. Không thể gọi đây là ham chuộng hư vinh, chẳng qua chẳng ai muốn đem những mặt không bằng người mà phô ra cho người khác xem.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Vào phòng học, Tần Chiêu Chiêu không cố tình nhìn xuống dãy cuối nhưng khóe mắt vẫn liếc theo, cảm nhận rất rõ Lâm Sâm vừa ngẩng mặt nhìn mình. Ánh mắt kia giống như mũi dùi chĩa về phía cô, khiến cô vô thức co rúm người.

Một buổi chiều trôi qua trong sóng yên bể lặng, không có chuyện gì phát sinh. Đến tận tiết tự học cuối buổi, bỗng phòng học nhỏ xôn xao, một mảnh giấy nhỏ được chuyển hết bàn này tới bàn khác như đuốc tiếp lửa, xung quanh bạn bè cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Tờ giấy đến tay Lăng Minh Mẫn khiến cô giật mình, quay người đưa Kiều Mục xem. Vừa nhìn thấy, cậu không khỏi sửng sốt. “Tần Chiêu Chiêu?”

Tần Chiêu Chiêu mẫn cảm quay đầu lại, thấy ánh mắt Lăng Minh Mẫn đang rọi lên người mình, cô ấy đưa mảnh giấy trên tay cho cô. “Tần Chiêu Chiêu, cậu xem mảnh giấy này đi.”

Tần Chiêu Chiêu nhận lấy mảnh giấy nhỏ, vừa liếc nhìn, bao nhiêu máu đều vọt lên não, mặt đỏ bừng bừng. Trên tờ giấy chỉ có một câu: “Tần Chiêu Chiêu trộm tiền của Lăng Minh Mẫn, đem tiền giấu sau bảng đen.”

Ánh mắt mọi người trong lớp đổ dồn về phía Tần Chiêu Chiêu. Cô đón nhận vô số ánh nhìn sắc nhọn của mọi người, trong lòng dâng lên một nỗi niềm đau khổ hỗn loạn. Toàn thân cô rung lên từng đợt, ngay đến mảnh giấy cũng cầm không vững, theo phản xạ cô quay mặt mình về phía Lâm Sâm. Mảnh giấy không ký tên người viết nhưng trong lòng cô biết rõ, người làm chuyện này chỉ có thể là cậu ta. Quả nhiên cậu ta không chịu buông tha cô. Cậu ta không tố giác cô với thầy giáo nhưng cái chiêu dùng một tờ giấy chiêu cáo cho cả lớp biết cô là “kẻ cắp” này còn đáng giận hơn nhiều. Tuy rõ ràng không có chứng cứ gì nhưng mọi người xem qua rồi đều tình nguyện thà tin còn hơn không. Đối với một nữ sinh quý trọng thanh danh thì đây là nỗi nhục nhã vô hạn.

Lâm Sâm đón nhận ánh mắt của cô, trên mặt bày ra một vẻ hung hăng, khoa trương hệt như muốn nói “chọc vào tôi sẽ biết lễ độ”, khóe môi còn treo một nụ cười vạn phần đắc ý. Tất nhiên phải đắc ý rồi, cậu ta đã khiến Tần Chiêu Chiêu nổi giận bừng bừng thế cơ mà. Giờ khắc này lửa giận đã thiêu đốt hết lý trí của cô, uất hận vây lấy từng tế bào não; hai tay cô run rẩy sờ soạng tìm con dao trong cặp sách. Trong cặp có nhiều thứ mà hai bàn tay cô run lập cập, lục nửa ngày cũng không thấy con dao đâu. Nghẹn thở, cô dốc cặp soạt một cái, con dao leng keng trên mặt đất, cúi xuống nhặt con dao tuốt vỏ, cô quay đầu, nghiến răng hằm hằm tiến về phía Lâm Sâm.

Tới lúc thầy chủ nhiệm biết tin chạy tới thì trong phòng đã tai qua nạn khỏi. Bàn ghế được kê trật tự, gọn ghẽ giờ xô lệch tứ tung hệt như vừa có cuồng phong quét qua lớp học. Học sinh trong lớp chia thành hai nhóm, đa số nam sinh vây quanh Lâm Sâm vẫn chưa hoàn hồn còn nữ sinh đang xúm vào Tần Chiêu Chiêu đang khóc mãi không thôi. Trên tấm bảng cuối lớp còn găm một lưỡi dao gọt hoa quả sắc ngọt sáng loáng.

Lớp trưởng xanh mặt báo cáo lại mọi chuyện cho thầy giáo. Sơ lược chuyện mảnh giấy chuyển trong lớp rồi cường điệu đoạn sau: “Đột nhiên Tần Chiêu Chiêu như nổi điên cầm con dao gọt hoa quả đâm nhào về phía Lâm Sâm. Hết nhát này tới nhát khác hướng về phía cậu ta, nhát cuối cùng cắm phập lên mặt bảng, suýt chút nữa đâm trúng Lâm Sâm, may mà cậu ta tránh được. Trúng nhát dao ấy đảm bảo mất mạng. Lúc Tần Chiêu Chiêu đang muốn rút lưỡi dao ra đuổi tiếp thì em, Kiều Mục và Chu Tử Thông nhanh chóng xông vào giữ chặt, ngăn bạn ấy lại. Sau đó bạn ấy òa khóc, cứ thế khóc tới giờ này, ai dỗ cũng không nín.”

Đây là vụ học sinh đánh nhau náo động cả trường trung học thực nghiệm năm ấy. Nói là đánh nhau thì hơi miễn cưỡng vì từ đầu đến cuối chỉ có Tần Chiêu Chiêu “cầm dao hành hung”, còn Lâm Sâm đã quen thói ngỗ ngược chỉ biết chạy trối chết tránh Tần Chiêu Chiêu đang nổi điên. Nhà trường lấy lý do “ác ý vu khống, bắt nạt bạn học” để xử phạt Lâm Sâm, bắt viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ, kiểm điểm trên radio để cảnh tỉnh cả trường, còn mời phụ huynh đến nhắc nhở.

Ba Lâm Sâm từ phòng giáo vụ đi ra, tát cho con trai một cái, bực bội trách mắng: “Tiểu tử này quá lắm, học hành dốt nát không nói, ba đây chưa bao giờ bắt mày học hành giỏi giang, nhưng sao đến nhân phẩm của mày cũng không ra đâu vào đâu thế? Nhân phẩm không ra gì thì vứt. Nói thử xem, đến lớp ức hiếp bạn nữ là thứ giỏi giang, hay ho gì hả? Có giỏi sao không đi bắt nạt mấy nam sinh khỏe mạnh ấy!”

Lâm Sâm bị ba giáo huấn một trận, mặt mày xám ngoét, không phản bác nổi nửa lời.

Tần Chiêu Chiêu – Vốn cậu còn tưởng cô gái này rất dễ bắt nạt vì dù sao trước giờ cô cũng luôn tỏ ra nhát gan, yếu đuối. Mà hôm ấy, lúc cậu phát hiện ra chuyện cô giấu tiền nhặt được của Lăng Minh Mẫn, cô đã sợ rúm lại như con cừu non, còn xanh mặt đến phát khóc, cứ cầu xin cậu đừng mách giáo viên. Thấy cô bị dọa thành như vậy, đột nhiên trong lòng cậu nảy ra một ý định.

Cuối tuần trước, Lâm Sâm tới nhà chú hai chơi rồi ngồi xem CD cùng đứa em học vừa vào cấp hai. Nhà chú có rất nhiều CD, cậu chọn bừa một đĩa phim đánh bạc, vì vừa xem Vua bài của Châu Tinh Trì xong nên cậu đặc biệt thích thể loại này. Thế nhưng, vừa bật đĩa lên, cả cậu và em họ đều choáng váng. Đầu phim là cảnh gối chăn vô cùng nóng bỏng, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, môi giao môi, hai tay sột soạt cởi đồ, cứ thế cởi bằng hết. Đó là lần đầu tiên hai đứa trẻ xem cảnh kích thích như vậy, bốn con mắt đều trợn trừng.

Vừa khéo lúc ấy thím hai đi vào, thấy cảnh trên ti vi lập tức hô toáng lên: “Ôi trời ơi, hai đứa ranh con xem cái gì thế kia? Không được xem, mau tắt đi!”

Cậu và đứa em họ đều đỏ mặt chuồn mất dạng, chạy một đoạn rồi vẫn còn nghe tiếng thím hai đang mắng chồng: “Ông bừa bãi vừa thôi, có cái đĩa CD cũng không biết cất cho kĩ, để bọn trẻ con trông thấy học theo.”

Từ lúc ra khỏi nhà chú hai, Lâm Sâm cứ vấn vương mãi về cái CD vừa xem, cậu nhớ kĩ tên phim, tự tìm tới hàng đĩa để thuê. Nhưng hình như bộ phim này không nổi tiếng lắm nên mấy hàng cho thuê băng đĩa đều lắc đầu không có. Tìm tới tìm lui cũng không thấy, cậu bèn chọn đại một đĩa CD có vỏ in hình ảnh rất nóng bỏng, hy vọng sẽ lại được thấy những cảnh tương tự.

Trốn ba mẹ xem hết CD nhưng Lâm Sâm thất vọng tràn trề, cô gái mặc bikini khêu gợi, nóng bỏng trên bìa đĩa vốn không dính dáng gì tới nội dung, ôm ấp hôn hít cũng chỉ có một chút, chẳng có gì khiến cậu phải kích động hết. Thật là chán chết!

Cậu bỏ CD đã xem xong vào cặp sách, định mang trả lúc tan học nhưng không ngờ bị Tần Chiêu Chiêu trông thấy. Ban đầu cậu có chút hốt hoảng nhưng thấy bộ dạng biết điều của cô cũng đủ hiểu cô sẽ không dám nói cho ai chuyện này. Có điều, trước khi về cậu thấy ánh mắt cô có phần kỳ quặc nên đã rón rén quay lại rình xem. Kết quả cậu phát hiện ra bí mật của cô.

Cô vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy liều mạng xin cậu đừng mách với giáo viên. Nhìn cái bộ dạng yếu đuối, khéo nép của cô, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng. “Không muốn tôi mách thầy giáo cũng được, có điều cậu phải đáp ứng tôi một chuyện.”

Hôm ấy xem cuốn CD ở nhà chú hai, những phần cơ thể phụ nữ trước kia chưa từng thấy phơi bày trước mắt đã làm chấn động cậu trai mười lăm. Cậu rất muốn tìm hiểu xem thật ra thân thể người khác giới như thế nào, nếu có thể nhìn rồi sờ thử thì không biết có cảm giác gì. Lúc này đây, Tần Chiêu Chiêu như con dê non dâng tới tận miệng, hai mắt đẫm lệ run rẩy trước mặt, nếu cậu đưa ra điều kiện đảm bảo cô không dám chối từ.

Tim đập loạn trong ngực, kích động, căng thẳng, kích thích, mong chờ… Cậu hít thật sâu, đánh bạo quờ hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi về phía cô, định sờ vào ngực cô. Bộ ngực căng tròn của thiếu nữ luôn là thứ hấp dẫn tầm mắt của nam sinh nhất.

Tay còn chưa chạm tới vạt áo, Tần Chiêu Chiêu từ đầu đến cuối vốn ngây ngốc đột nhiên thét lên chói tai, ra sức đẩy cậu. Trong tay cô còn có một con dao sắc lẹm, lưỡi dao không chút khách khí rạch xuống tay phải cậu một nhát. Lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, đau đớn dấy lên, cậu nhanh chóng cúi đầu xem thương thế, cô lợi dụng cơ hội chạy mất tăm.

“Thịt dê” không thấy đâu, còn lãnh một nhát dao, làm sao Lâm Sâm có thể nuốt trôi cơn giận này? “Tần Chiêu Chiêu… Tôi sẽ không tha đâu.”

Tới giờ… Lâm Sâm đột nhiên nhận ra, lúc trước kỳ thực nên cứ thế mà quên đi cho xong. Tần Chiêu Chiêu vốn luôn tỏ ra nhẫn nhịn, chịu bắt nạt nhưng… hóa ra lại là con thỏ non có thể cắn người. Cái kiểu cầm dao hung hăng xông vào cậu như vậy rõ ràng là chán sống rồi. Vốn cậu cũng xấu hổ không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong đáy lòng lúc ấy đã bị cô dọa cho phát sợ. Nhất là khi cậu vất vả lắm mới né được nhát dao toàn lực của cô, thấy con dao cắm phập vào tấm bảng đen, mồ hôi lạnh tuôn ướt sống lưng cậu. Điên rồi, con bé này điên rồi!
Bình Luận (0)
Comment